Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Quyển 1

Unknown

Chương 43: Lưu Nguyệt Hoa.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 43: Lưu Nguyệt Hoa.


........

Lưu Nguyệt Hoa hừ nhẹ: " Không thèm. " rồi quay lại cầm từng viên kẹo đủ loại màu sắc lẫn hình dáng ăn vào. Hai đôi mắt híp lại, vẻ mặt đầy hạnh phúc. Trong chốc lát ấy hình ảnh cô và bố mẹ từ trong trí nhớ từ từ hiện ra. Cô nhìn thấy bản thân về lại lúc nhỏ, đang trong vòng tay của mẹ. Bất giác cô đã chìm trong sự ấm áp đã lâu lắm rồi mới cảm nhận được ấy.

Quay sang bảo với Lưu Nguyệt Hoa: " Vậy nhé. Chúng ta tạm biệt ở đây. Coi như tôi đưa cô đến đây là hoàn thành lòng tốt của tôi. Tạm biệt. "

Lưu Nguyệt Hoa cũng không nói gì nhiều. Chỉ gật đầu đồng ý, đi theo hai tên lính về doanh trại. Phía doanh trại một đám lính vẻ mặt căn thẳng đang cảnh giác nhìn về phía này. Nhưng khi thấy đồng bạn không việc gì còn mang theo một tiểu cô nương về. Vẻ mặt mọi người mới thu hồi vẻ căng thẳng.

Nhất quay mặt đi, nhìn về xa xôi. Nói nhẹ: " À, vậy thì thôi. Lần sau đừng đòi ta là được. "

Lưu Nguyệt Hoa vui vẻ nói: " Ta muốn ngươi từ giờ gọi ta chủ nhân, biến kẹo cho ta, bưng trà,.... "

..

Tên lính tiến lại thì thầm với đồng đội: " Nói cẩn thận vào. Là người dòng tộc Samada, tuy chưa xác định thân phận giả hay thật. Nhưng phải cẩn trọng trước, nếu bị ghi nhớ. Các ngươi biết hậu quả rồi đó. "

Nhất chỉ ra dấu im lặng, tay chỉ về phía trước.

" Cái tên nhà ngươi, làm cái trò gì thế. "

Lưu Nguyệt Hoa mím môi: " Cho thêm đi. " (đọc tại Qidian-VP.com)

Bên ngoài, thân hình cô vừa đi thẳng, hai mắt nhắm chặt, nước mắt trào ra, tay cầm từng viên kẹo một bỏ vào miệng. Chỉ cách thêm chút nữa là cô đạp vào một xác c·hết, tất nhiên điều kế tiếp là ngã chổng vó xuống bãi máu hôi.

" Nhà ngươi, sức chịu đựng quá kém. Ta chỉ xuất ra có một tẹo công phu miệng lưỡi đã làm tâm tình ngươi chập chờn rồi. Nếu đánh nhau gặp kẻ công phu miệng lưỡi như ta, chẳng biết ngươi sẽ bị người ta đùa bỡn như nào. "

Lưu Nguyệt Hoa nhỏ giọng ngay, thì thầm: " Vậy giờ sao. À.. không lấy. Ta có miếng huy hiệu này, chỉ cần đưa cho người dòng tộc của ta xem là sợ gì bị nghi ngờ. "

Nhất chỉ vào cái đầu của Lưu Nguyệt Hoa: " Vậy cô biết người dòng tộc cô là ai, ở đâu trong cái doanh trại lớn này không. "

Chưa kịp phản ứng gì, thân hình cậu đã biến mất tăm, để lại Lưu Nguyệt Hoa một mặt ngơ ngác đứng đó.

Lưu Nguyệt Hoa nói: " Người bảo đáp ứng với ta. Hứa không nuốt lời. "

Nhất suy tư, càng nghĩ càng thấy ổn. Nhưng có vẻ cậu hơi kháng cự. Chắc có lẽ không thích đi vào kiểu này.

Cô hô lớn về hai tên lính: " Là đồng minh, không có ý xấu. Ta đến để gặp người quen, đây là huy hiệu của dòng tộc Samada. Có thể chứng minh. "

Hai tên lính cầm v·ũ k·hí đến gần, khi thấy là một cô bé, cả hai hơi nghi ngờ, vẫn cảnh giác cao độ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhắc mới nhớ, cô sinh ra chẳng hiểu sao phát triển chiều cao hơi chậm. Lên tầm nhìn luôn hạn hẹp. Nhưng sao hôm nay cô thấy tầm nhìn ấy được mở rộng ra rất nhiều.

Lưu Nguyệt Hoa thúc giục: " Còn đợi gì nữa, đi vô. "

Quay sang trách móc.

Tất nhiên chúng tôi sẽ nhanh chóng bẩm báo lên trên. Nếu đúng, cô có thể được đi ra ngoài nhanh chóng. "

" Cái đồ ngu dốt nhà ngươi. " " Ngu hơn heo. " " Đầu có vấn đề. "....

" Ừm.. kẹo gì ngon thế này. Vị này ta chưa nếm bao giờ. "

Cậu vừa đi vừa hỏi: " Này, Nguyệt Hoa. Vậy cô ban đầu chỉ nơi này làm gì?"

Lưu Nguyệt Hoa quay sang, giọng điệu khinh bỉ: " Đừng đắc ý vội. Chỉ là ta chưa niếm thử vị này bao giờ thôi. Chứ trên cái thế giới to lớn này, chắc gì thiếu loại đồ như này. "

Nhất xoa xoa cái đầu mỏi nhừ, hừ lạnh: " Nói đúng một điều. Cứ nhây nữa thì còn cái nịt. "

Cậu gật đầu.

Sau hai phút, Lưu Nguyệt Hoa mở miệng nói ra: " Vậy từ giờ ta muốn...... thêm một nghìn, không.. phải là vô hạn điều kiện nữa. " (đọc tại Qidian-VP.com)

Lưu Nguyệt Hoa lần này lại nhìn cậu như ánh mắt cậu nhìn cô vừa nãy.

Đến gần hai mươi phút sau tiểu Hoa vẫn không ngừng. Làm cậu phải tức giận kêu lớn: " Có ngừng lại hay không!!"

Tiến tới hỏi, " Chuyện gì thế. Đứa nhóc này là sao. "

Cô nhìn xuống dưới, thấy bản thân đang lơ lửng trên không. Hốt hoảng hét lớn: " Chuyện gì thế này!! A a a.. " Cô vung tay vung chân loạn xạ trên không.

Xong việc, Nhất nhìn về phía trước. Thì thầm: " Có tính hiệu sự sống. Cách nơi này không xa. "

Ai không biết đám dòng tộc nắm quyền lớn, chi phối cả hòn đảo. Thường thường tính tình thất thường, động tí diệt cả nhà. Thật sự là đắc tội không nổi.

Cậu đành giả vờ nói: " Ừm ừm. Cảm tạ được chưa. " (đọc tại Qidian-VP.com)

Cả đám sắc mặt nghĩ mà sợ, người vừa nói mặt đã tái lại.

Nhất nhìn cô như thiểu năng: " Cô bị ngu à. Thử nghĩ xem, hai người lạ mặt bước vào chỗ q·uân đ·ội đóng quân. Họ không g·iết luôn là may rồi. "

Nhất trầm tư, tiếp đó gật đầu, dùng giọng của người chán nản khi vừa mất đi một thú vui trong cuộc sống nói: " Được, Nguyệt Hoa. "

Nhưng khi thấy huy hiệu, cả hai sắc mặt hòa hoãn lại chút ít. Tiếng lại gần xem, khi xác định huy hiệu là chuẩn. Cả hai ra hiệu mời: " Trước hết mong cô thứ lỗi. Do đang trong chiến sự, mọi người đến phải được xét duyệt cẩn thận mới được. Lên cô phải đi với chúng tôi đến phòng quản chế một thời gian.

Lưu Nguyệt Hoa thu lại vẻ nhây nhây, vẻ mặt nghiêm túc suy tư.

Nhất nhìn thấy, đưa tay chỉ về phía cô. Lập tức từ trên cao cô từ từ rơi xuống đất.

Lưu Nguyệt Hoa mở đôi mắt mông lung ra, cô cảm giác mắt hơi khô. Vừa nãy cô có cảm giác mình như trở về quá khứ, trở lại vòng tay ấm áp của cha và mẹ. Cảm giác ấy thật dự vị, như từng gợi sóng vỗ vào tâm tình cằn cỗi của cô. Khiến giờ cô vẫn cảm thấy cơ thể bay bổng lên.

Một lúc sau cô mặc kệ bị phát hiện, kêu lớn: " Ngươi có trở lại không. " chờ một lúc vẫn không thấy cậu quay lại. Hai tên binh lính mặt giáp đen nghe thấy tiếng hét cũng giơ v·ũ k·hí đến gần. Cô tức giận dậm chân.

Ở phía trước, một doanh trại cực lớn đang dựng lên. Rất nhiều thân ảnh của con người đang tấp nập đi lại đi vô. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lưu Nguyệt Hoa đi bên cạnh, mở miệng nói: " À thì.. phía này ta có cảm ứng được người trong dòng tộc. Nên muốn qua xem, tất nhiên là không có ý gì. Thực ra ta cùng dòng tộc đã mỗi bên đi một ngã rồi. "

Lấy từ trong ngực một huy hiệu tròn, ở giữa là một quả cầu, hai bên là hai con vật như hổ như rồng đang giơ chân lên về phía quả cầu như muốn tranh đoạt.

" Đến đó, đưa huy hiệu ra. Bảo có người quen là xong. Cùng lắm bị đưa đi tạm quản chế vài ngày, đến lúc người quen biết được, kiểu gì chẳng đến mời đi. "

Nhất chỉ biết ngao ngán, đưa tay chỉ về phía cô. Cơ thể cô bay lơ lửng lên không.

Lưu Nguyệt Hoa thở dài " Nhỏ mọn. ". Rồi vẻ mặt nghiêm túc ánh mắt nhìn chằm chằm cậu nói: " Vậy ta muốn ngươi phải gọi tên ta đầy đủ là Lưu Nguyệt Hoa hay Nguyệt Hoa cũng được. Không được gọi tiểu Hoa nữa. "

Lập tức cảm nhận được cơn giận của cậu. Tiểu Hoa ngừng lại chiếc miệng lưỡi kinh thiên động địa của mình lại. Nhưng vẫn dùng ngữ khí đầy ương ngạnh nói ra.

Cô lập tức nghi ngờ, liếc nhìn sang bên kẻ lùn ngu dốt kia. Chỉ thấy hắn đưa mắt nhìn cô, tầm mắt ngang bằng nhau.

Mở con mắt đầy nghi ngờ ra. Cậu lúng túng khi thấy tiểu Hoa đang mắt lớn trừng về phía cậu. Tay thì chỉ đầu cậu rồi chỉ xuống cái miệng khép mở đang cố nói ra tiếng.

Cậu vội nói: " Chỉ một điều. "

Có lại cảm giác chân đạp thực địa. Cô vuốt ve lòng ngực bằng phẳng thở phào nhẹ nhõm.

Chương 43: Lưu Nguyệt Hoa.

Nhất gật đầu, không nói gì. Sau một lúc, Lưu Nguyệt Hoa kêu lên.

Cậu lắc đầu.

Nhất quay sang, vẻ mặt đắc ý: " Kẹo độc nhất vô nhị mà lại. Cô không tìm thấy loại này ở đâu, ngoài chỗ tôi đâu. "

Nhanh chóng giải trừ cấm ngôn. Tiểu Hoa lập tức mắng mỏ cậu một tràn dài.

Lưu Nguyệt Hoa híp mắt lại cười tươi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 43: Lưu Nguyệt Hoa.