Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Quyển 1

Unknown

Chương 46: Hồ Ba Đình.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 46: Hồ Ba Đình.


Lão Hành không nói gì. Chỉ thấy hai chân đạp mạnh xông lên.

Khối đá bị đá lăn lộn một vòng. Nhưng kĩ năng có thừa, lập tức lấy đó làm tiến công, biến thành một vòng quay lao đến, đập vào bốn chân của con ngựa.

" Dây bảy màu? " Lão Hành cùng Sơn Mai kinh ngạc kêu.

Lão Hành và Sơn Mai nhìn chăm chú. Cơ thể Nguyệt Hoa sau khi ăn xong, tu vi dần tăng cao một cách chóng mặt.

Lão Hành vội ngăn lại, nói.

Nguyệt Hoa trả lời lại : " Không thấy gì bất thường cả. Mà ngược lại cháu còn cảm thấy cơ thể tràn đầy năng lượng. Cảm giác như bản thân đã mạnh mẽ hơn. Còn việc kia cháu vẫn chưa có manh mối."

Con ngựa với thân hình vạn vỡ, hung hãn. Bốn chiếc chân đạp lên từng đám mây lục sắc. Từng cử động làm chấn động cả không gian.

" Haha... khẩu khí lớn thật. Vậy xem quân Bát Xát của chúng ta thắng, hay đạo quân Hồng Kị của ngươi thua. " Tên bên trái cười lớn.

Theo đó thân hình Hồ Ba Đình cũng biến mất.

Bên trái một người cũng hừ lạnh trả lời.

Từ tầm nhìn của hắn bàn tay dần dần nhỏ lại, bị kéo ra xa. Không... phải đúng hơn là hắn biến lớn hơn.

Chỉ trong nửa tiếng, Nguyệt Hoa đã đạt tới tu vi Man bậc 10. Chỉ thiếu " Kính " nữa là đột phá lên cảnh giới mới.

Nhất thời bụi mù, dị tượng lấp lóe liên tục.

Hồ Ba Đình cũng bị làm tức giận. Giơ bàn tay được đắp nặn từ đá, hắn vung lên vả một cú vào mặt lão Hành.

Những lời cô đọc ra, từng viên kẹo biến mất dần. Càng ngày càng nhiều, nhưng đổi lại một sợi dây cũ kĩ dần hiện rõ ra trước mặt Nguyệt Hoa.

Nguyệt Hoa nghe thế làm theo. Tiếp đó cô kinh ngạc.

Lão Hành cười lớn: " Haha.. rút quân. Vậy.. chẳng bằng ngươi nói ta không bằng ngươi. Chưa đấu không biết ai thắng ai thua, dù sao từ trận chiến ấy. Đã hơn mấy trăm năm chúng ta mới gặp nhau, không bằng tái đấu lại. Để ta xem tài nghệ của ngươi có tiến bộ, hay ta tiến bộ hơn."

" Lâu ngày không gặp, Hồ Ba Đình. "

" Có. Cháu còn nhớ rõ. Để cháu thử. " Nguyệt Hoa nhận hai túi kẹo từ tay ông. Bắt đầu mở túi kẹo, chuẩn bị ăn.

Phía trung tâm, như hai quái vật khổng lồ v·a c·hạm, bụi mù bốc lên cao như một tòa nấm bụi khổng lồ. Ở giữa trung tâm chiến trường từ lớp bụi lớn loáng thoáng thấy hình bóng sáu người, mỗi bên ba người đang đứng đối lập nhau.

Sau khi ăn hết đống kẹo, cô thì thầm mong muốn trong lòng.

Chương 46: Hồ Ba Đình.

........

Không ngờ trong giây phút ấy, Lão Hành nhanh chóng lấy lại cân bằng đứng lên, hai chân sau lấy đà hết sức đá mạnh về phía Hồ Ba Đình đang trên không kia. Nhẩm thầm.

Sau câu nói, hai bên lại xông vào chiến đấu.

Sơn Mai lên tiếng: " Không sao. Nhớ ra thì càng tốt mà không nhớ được cũng không sau. Bây giờ cháu thử cảm nhận lại tu vi của bản thân đi. "

" Không nhớ cũng không sao. Vậy cũng lên thử bước kế tiếp đi. Cháu nhớ hết những gì đã được ông với dì dạy chưa. Cứ thế mà thực hiện. "

Tuy vậy, vẫn dễ thấy trên cơ thể ấy phần lưng có một v·ết t·hương to lớn kéo dài.

Khi lớp sương mù nhạt dần, sắp hé lộ ra chân tướng, như mất sự duy trì. Kí ức lại dần dần bị sương mù che phủ lại, chìm sâu vào trong tiềm thức.

Người bên phải giận dữ: " Cả hai khác gì nhau. "

" Như thế nào? Có cảm thấy khó chịu hay dị thường gì không? Có nhớ ai cho cháu túi kẹo chưa?"

Một bàn tay siêu to lớn từ trên trời giáng xuống.

Cố gắng níu kéo, nhưng tất cả vỡ tan. Cô theo đó mở mắt ra.

Khi đứng dậy, hắn ngước nhìn lên trên.

Ba tháng sau. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chỉ thấy thân hình Lão Hành biến mất.

Hồ Ba Đình theo đó bị đá bay đi xa.

Lão Hành thấy thế, tay nắm lại nhìn kĩ vào sợi dây. Vì ông biết vật trước mắt là thứ mà mọi người đang tìm.

Còn dưới góc nhìn nhận của Nguyệt Hoa.

Tiếp đó sắc mặt cả hai nghiêm túc lại. Cùng nhau gật đầu.

Lão Hành cầm hai túi kẹo trên tay. Vuốt cằm một lúc. Chờ Nguyệt Hoa từ vui sướng đi ra, ông lên tiếng.

Mất cân bằng, Lão Hành trong hoảng loạn ngã xuống. Mặt đất rung chấn lớn, không gian như muốn vỡ vụn. Hồ Ba Đình chớp thời cơ nhảy lên định dùng chiêu đè bẹp.

Không ngờ viên kẹo tan biến. Cùng đó ám thương tích lũy từ nhiều cuộc chiến trước kia cũng bị chữa khỏi một tí tẹo. Sự thay đổi rất rất nhỏ. Nhưng với người có tu vi cao như hắn, ngay lập tức bắt được thay đổi này. Vì thế hắn mới phản ứng lớn như thế.

" Thật sự tăng cao tu vi rồi. "

Hắn than nhẹ " Bát Ngộ " (đọc tại Qidian-VP.com)

.........

....... (đọc tại Qidian-VP.com)

Hồ Ba Đình lắc đầu, thở dài nói: " Ngươi lên rút quân đi, Lão Hành "

" Nhất định phải giấu kĩ bí mật này. Không, vận mệnh của con bé sẽ rất thê thảm. "

Vừa xuất hiện lại, Hồ Ba Đình đã đứng ở một vùng đất mênh mông. Chưa kịp làm gì, thân hình hắn như bị thứ vì đập trúng, làm hắn bay đi rất xa.

Nhìn v·ết t·hương hắn hướng về phía con ngựa nói: " Lão Hành, hà tất phải như thế. Lui bước này, còn có củi đốt. Đừng tự đẩy bản thân vào đường cùng. "

Người thanh niên mặc áo ngựa đạp lửa phi thiên nên tiếng trước.

Sau một lúc, từ chiếc lều vang lên tiếng hô vui mừng của ba người.

' Cầu mong tu vi sẽ tăng cao. Mở ra kí ức về ai là người tặng túi kẹo cho bản thân. '

" Các ngươi mới phải là người lên cút xéo. Nơi này hôm nay từ đạo quân Hồng Kị ta tiếp quản. "

Như biết trước được, lão Hành nghiên cái đầu ngựa sang bên, chỉ vừa đủ né được. Rồi vung hai chân trước đạp vào chính giữa khối đá.

Nguyệt Hoa nhìn hai túi kẹo còn nguyên và một nửa túi kẹo ăn dở. Trong ánh mắt đồng ý của ông và dì, ném hết kẹo trong túi kẹo ăn dở vào miệng, mắt nắm chặt.

Lão Hành tiến đến bắt đầu thảo luận với Nguyệt Hoa, Sơn Mai đứng bên lắng nghe, thỉnh thoảng thêm chút ý kiến.

.......

Vài người lính xung quanh vội vàng đuổi theo, xông vào chém g·iết.

Hắn nhẩm thầm " Vài trò cũ. " (đọc tại Qidian-VP.com)

Ở một bên chiến trường khác. Hai người có khuôn mặt tuấn lãng, chắp tay về sau đứng đối diện nhau.

Cánh tay đó thực ra chỉ là một phần nhỏ huyễn hóa từ đám mây dưới chân của một con ngựa lớn.

" Kính, thứ không biết được hình thành từ gì, xuất hiện từ đâu. Nhưng khi từ lúc khai sáng con đường tu hành, kính theo người mà hiện. Không có hình thù cụ thể, không có khái niệm duy nhất, chỉ có cảm giác của người có duyên với nó là rất mãnh liệt.

" Ta nghĩ không cần phải ăn thì mới phát động được đâu. Chỉ cần bóc vỏ kẹo ra nắm trên tay chắc cũng được. "

Sau một lúc nghiên cứu thảo luận.

Phía bên phải một người lên tiếng trước, giọng ồm ồm.

Hồ Ba Đình lắc đầu," Vẫn ngoan cố như xưa. Đành phải dùng cách cũ " khuyên " người bạn già này vậy. "

Lão Hành thấy Nguyệt Hoa mở mắt. Vội vàng hỏi thăm.

" Thành công rồi!!!!! "

" Các ngươi lên chịu thua đi. Hôm nay nơi đây chắc chắn thuộc về chúng ta. "

Theo đó cảm giác tăng tiến tu vi quen thuộc xuất hiện. Một bên, từng kí ức bị sương mù che mờ dần dần được hé lộ.

Nhìn bàn tay to lớn trước mắt, sắc mặt lạnh tanh. (đọc tại Qidian-VP.com)

Như đói hàng chục triệu năm nhìn thấy miếng ăn. Như kẻ si tình nhìn người thương....... "

" Tiếp chiêu. "

" Anh em xông lên, phía sau sẽ có viện binh tiếp ứng. Không phải sợ. " Một người lính cầm khiên lao lên.

" Mười hai bí kỹ, chiêu thứ hai... Ngựa Đá Phi Thiên. "

.......

Giờ đây dưới hình thể là một khối đá lớn, hắn nhìn rõ nguồn gốc của cánh tay kia.

May mắn suy đoán thành công. Ôm đống kẹo đã bóc trên tay. Cô lần này nhẩm bẩm kiến thức mà ông và dì dạy cho.

Nguyệt Hoa cũng làm theo. Một phần nghe lời ông, một phần cũng sợ một lúc cũng nuốt không trôi hết cả hai túi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 46: Hồ Ba Đình.