Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Sấm Động Trời Nam
Unknown
Chương 100: Chạm mặt Đổ Phường
Hai ngày sau, ngay đầu giờ sáng.
- Bẩm ông. Người của Đổ Phường, bọn chúng… bọn chúng đang kéo tới đây.
Một người ở vội vã chạy từ cửa hàng về tư gia của Phú Kiệm, hớt hải bẩm báo.
- Bọn chúng mang theo rất nhiều gậy gộc, đập phá, đuổi đánh người của cửa hàng ta.
Phúc cùng Phú Kiệm đang ngồi nơi đình trà, nhận được tin báo thì không khỏi lo sợ. Ngay lúc này, cánh cửa gỗ nơi cổng được đạp bung ra, đập đến rầm. Từ ngoài, người của Đổ Phường hùng hổ kéo vào, cả thảy đến hơn ba mươi tên, trên tay là gậy gộc cuốc thuổng, loáng thoáng còn xuất hiện cả mấy thanh đao. Cầm đầu là Mạch Hoạch, gã vừa lùn vừa béo, cái đầu hói trọc lốc. Chưa gì, chúng đã đạp đổ mấy chậu cây cảnh có trên sân, tỏ rõ sự hung hăng. Phú Kiệm trầm giọng, khẽ nói với Phúc:
- Cậu Phúc, cậu hãy tạm lánh đi.
Rồi bước lên trước. Mạch Hoạch vừa trông thấy lão bước đến đã nói lớn:
- Phú Kiệm. Thời hạn đã tới, chỗ ông định thế nào đây?
Đi cùng lời nói là cái điệu bộ khệnh khạng, trịch thượng vô cùng. Phú Kiệm lên tiếng:
- Có gì thì từ từ nói? Sao đã đập phá, đuổi đánh người ở cửa hàng của ta vậy?
Trước lời nói lão, Mạch Hoạch có vẻ bất ngờ. Gã cười xòa đầy bỡn cợt:
- Ái chà chà, khẩu khí cứng rắn ghê. Đúng, đúng, là ta không phải. Cho ta xin lỗi.
Rồi liền đổi giọng, quát lên:
- Nói đi. Tiền của ta, hôm nay có định trả hay không? Nếu hôm nay ông không trả, ta sẽ cho người đốt trụi cả cái nơi này.
Gã trợn trừng mắt, nghiến răng. Đám thuộc hạ, tay chân phía sau tên nào tên nấy cũng trợn mắt hằm hè, tỏ ra dữ tợn, khiến những kẻ làm, người ở nhà Phú Kiệm sợ hãi, dạt lui ra sau. Phú Kiệm điềm tĩnh đáp:
- Đốt trụi nơi này, ngươi sẽ chẳng có được một đồng một cắc nào. Mạch Hoạch, chúng ta đều là người làm ăn, làm việc là ở trên bàn trà, không cần thiết phải inh ỏi thế này. Nào, hãy qua đây uống trà đã.
Lão hướng tay về phía đình trà. Cả hai liền tiến tới. Người của hai bên cũng vây tròn xung quanh. Vừa đặt mông ngồi xuống, Mạch Hoạch đã truy hỏi:
- Sao nào? Nói rõ luôn đi, tiền của ta, hôm nay ông có định trả hay không?
Gã có vẻ sốt ruột, giọng điệu cũng căng thẳng hơn. Xem ra hôm nay, nếu không thể đòi được nợ, gã sẽ chẳng chịu để yên. Ngược lại, Phú Kiệm vẫn tỏ ra điềm tĩnh. Nhấp một ngụm trà, lão nói:
- Mạch Hoạch, số tiền ta nợ ngươi, ta nhất định sẽ trả. Phú này trước nay luôn vay mượn sòng phằng, không phải dạng bịp bợm, cũng chưa quịt tiền một ai cả.
Mạch Hoạch tặc lưỡi, nhướn mày:
- Tốt rồi, vậy thì làm ngay đi.
Phú Kiệm nói tiếp:
- Chỉ là trong lúc này buôn bán khó khăn, thành ra có chậm trễ đôi chút. Việc này, ta đã đến nói với ngươi rồi. Ta đã xin giãn đến hết ra giêng, còn trả cho nhà ngươi mười quan, coi như thanh toán trước một phần tiền lãi. Chẳng phải hôm đó ngươi đã nhận tiền và đồng ý, giờ lại nuốt lời, nằng nặc đòi luôn là sao? Ngươi cũng là dân làm ăn, cũng cần giữ uy tín, sao có thể nói hai lời như vậy được? Trước mặt tất cả mọi người ở đây, ngươi hãy nói thử xem.
Mạch Hoạch gật gù như thừa nhận, đưa tay vân vê sợi râu dài mọc trên cái mụn ruồi nơi mép trái, rồi nhoẻn miệng đáp:
- Đúng. Đúng là ông có đến chỗ ta, xin được khất nợ. Ông cũng đã đưa trước cho ta mười quan. Tất cả những gì ông nói đều không sai. Nhưng ông nên nhớ, hôm đó, ta chỉ nói với ông là sẽ cân nhắc, chứ chưa có hứa hẹn để cho ông đến ra giêng. Phú Kiệm, ta với ông đều là dân làm ăn, mọi thứ đều phải có giao kèo, giấy tờ ký tá xác nhận, không thể chỉ dựa vào lời nói suông được. Có phải không?
Gã ngưng lại một nhịp, cười khẩy trước khi nói tiếp:
- Ông vay tiền của ta đã được hơn năm. Mọi việc vay mượn, ngày tháng, số tiền, rồi lời lãi, hạn trả đều có trong giấy này – vừa nói vừa lấy từ trong tay áo ra một tờ giấy được gấp gọn làm đôi – Phú Kiệm, ông nói xem, chữ ký, rồi điểm chỉ trên giấy vay tiền này có phải là của ông không.
Gã trưng tờ giấy lên, lại đưa một vòng như để tất cả cùng thấy. Đúng là giấy vay tiền rồi, trên đó có đủ chữ kí, lại còn dấu chỉ tay đỏ rọi nữa. Phú Kiệm gật đầu:
- Đúng là của ta … nhưng….
Lão mới dừng ở chữ “nhưng” thì Mạch Hoạch đã nhảy vào miệng, ngắt lời:
- Vậy là rõ ràng. Việc hôm nay ta đến đòi nợ không có gì phải bàn cãi. Phú Kiệm, trên giấy này, ông cũng đã cam kết, nếu như đến hạn mà không trả đủ, thì toàn bộ cửa hàng, kho tàng, bến bãi của ông ở phường Chiếu này đều sẽ thuộc về Mạch Hoạch ta. Có phải không?
Phú Kiệm xác nhận:
- Đúng, ta đã cam kết như vậy. Nhưng…
Mạch Hoạch lại lần nữa ngắt lời, không cho lão Phú Kiệm nói hết câu:
- Đã vậy thì tiền đâu? Trả đi.
Dù so về tuổi tác, gã có ít hơn, nhưng lời nói, giọng điệu lại đầy hỗn hào và trịch thượng. Phú Kiệm bị dồn ép, nhất thời run rẩy. Mạch Hoạch lại được nước hống hách:
- Nếu không trả được, hãy giao ra đây toàn bộ cửa hàng, kho bãi. Hôm nay, nhất địch ta phải thu được về. Hoặc là tiền, hoặc là cửa hàng, ông chọn đi.
Chốt lời bằng một cái đập mạnh xuống bàn, khiến đống chén đĩa nảy lên. Xung quanh, đám tay chân của gã cũng hò reo h·ăm d·ọa. Ngược lại, người nhà của Phú Kiệm ai nấy thu mình, len lén sợ hãi.
Phú Kiệm lúc này cúi gằm mặt, đôi bàn tay siết chặt, toàn thân rung lên. Giọng nói lão run run:
- Mạch Hoạch. Ngươi đúng là tên lật lọng. Hôm đó, chính ngươi đã nói là sẽ giúp ta. Ngươi còn bảo là chỗ làm ăn, quen biết lâu năm, ngươi sẽ chẳng dồn ép trong lúc ta khó khăn. Mười quan tiền nhà người đã nhận. Vậy mà giờ đây, ngươi đòi c·ướp đi toàn bộ cơ nghiệp của ta. Ngươi nói xem, ngươi làm vậy mà coi được sao? Ngươi không thấy hổ thẹn với lương tâm sao?
Từng lời, từng chữ thốt ra đều như rút ruột, chứa đầy phẫn uất. Nhưng đem chuyện lương tâm ra nói với phường c·ờ· ·b·ạ·c, kiếm ăn bằng cách hút máu người thì thật là vô vọng. Mạch Hoạch chẳng chút động lòng, lại trợn mắt hỏi:
- Giấy đâu? Ta đã hứa như vậy à. Giấy đâu?
Nói rồi cười khành khạch, coi bộ rất khoái trá. Mọi chuyện, cuối cùng vẫn là cần phải có giao kết. Phú Kiệm đã bị lừa, không biết phải cãi lý thế nào, hai mắt hoe đỏ. Ngay lúc này, từ phía dưới có kẻ hô lên:
- Lừa đảo. Lừa đảo.
Là một phụ tá của lão. Tất cả đổ dồn chú ý.
- Mạch Hoạch. Quân l·ừa đ·ảo khốn nạn.
Tay phụ tá uất ức thay cho chủ nhân, liều lĩnh đứng ra mắng chửi. Mạch Hoạch cả giận, quát lên:
- Thằng rác rưởi nào đấy. Đây là chỗ cho mày lên tiếng à?
Tay phụ ta dù run rẩy, vẫn ráng ưỡn ngực, vênh mặt, cứng cỏi đáp:
- Chẳng là gì cả thì vẫn tốt đẹp hơn đám l·ừa đ·ảo khốn nạn các người. Dù thế nào, các người cũng đừng hòng c·ướp đi cơ nghiệp của ông chủ nhà ta.
Tuy thân phận thấp kém, nhưng lời nói lại đầy dũng khí. Chỉ là sức và lực chẳng có được. Mạch Hoạch tất nhiên không coi lời nó của một kẻ tôi tớ ra gì, giả bộ sợ hãi:
- Ái chà. Ghê chưa. Ghê chưa.
Rồi quay qua lão Phú Kiệm, bỡn cợt khích bác:
- Phú Kiệm. Chúc mừng, chúc mừng. Nhà ông có được một con c·h·ó tốt, biết xù lông bảo vệ cho chủ đấy. Nhưng chỗ này, đâu đến lượt nó sủa chứ.
Gã trừng mắt, hất hàm ra lệnh. Một tên thuộc hạ phía dưới liền vung gậy trong tay, đập đến “bụp”. Tay phụ tá không kịp phản ứng, bị trúng gậy thẳng ngực, đổ gục xuống sân, đau đớn kêu la. Đám người làm, kẻ ở nhìn thấy thì kinh hãi đến tái mặt.
Tên thuộc hạ kia chưa chịu dừng lại, lại vung chân đá thật mạnh mấy cái. Tay phụ tá không thể chống cự, chỉ biết nằm co ro, ôm đầu chịu trận. Trên đình trà, Mạch Hoạch khoái trá, liên tục hô hào:
- Đánh, đánh đi. Đánh c·hết nó cho tao.
Phú Kiệm chứng kiến người của mình bị đ·ánh đ·ập, không chịu được, liền quát lên:
- Dừng lại!
Tiếng quát khiến tên côn đồ kia tạm thời ngưng tay. Lão lại trông sang Mạch Hoạch, quắc mắt, nghiêm giọng nói:
- Mạch Hoạch. Nếu còn tiếp tục đánh người, ngươi sẽ chẳng nhận được một đồng nào nữa.
Gã cũng lập tức đe lại:
- Phú Kiệm. Nếu hôm nay ông không thể trả đủ, ta sẽ cho đánh què hết mấy con c·h·ó này.
Miệng nói, tay chỉ về đám người làm phía dưới. Trong mắt gã, thực đã chẳng còn coi ai ra gì. Dưới sân, đám người làm xúm lại đỡ tay phụ tá dậy. Trông bọn họ nem nép đầy sợ hãi, lại có phần căm phẫn. Tay phụ tá lục đục đứng dậy, máu từ mồm và mũi chảy ra ròng ròng. Dù đã bị tẩn một trận khá nặng, anh ta vẫn chẳng có vẻ gì là sợ hãi, vừa đưa tay quệt qua vệt máu đang nhoe nhoét, lại lớn tiếng:
- Mọi người, không việc gì phải sợ cả. Đừng để chúng nó muốn gì cũng được. Chúng nó đã coi ta không bằng s·ú·c· ·v·ậ·t, nếu lại để có được nơi này, thì tất cả ta sẽ ra đường hết thôi. Sẽ chẳng còn cơm mà ăn nữa.
Đám người làm nghe lời hô hào thì thái độ cũng trở lên cứng rắn hơn. Tay phụ ta kia lại lôi từ góc sân ra một cây gậy, như muốn ăn thua đủ:
- Thích đánh thì đánh, để xem chúng nó dám làm gì?
Mấy thanh niên đứng cùng cũng lập tức làm theo. Người cuốc thuổng, người đòn gánh, người lại bồ cào. Hóa ra bọn họ đã có chuẩn bị trước, chỉ là lượng người ít quá, được vỏn vẹn bốn năm thanh niên, không thể đọ lại với ba mươi mấy tên bên kia được. Hai bên khua khoắng, tiếng cuốc thuổng, gậy gỗ va vào nhau “lộc cộc”. Từ trên đình trà, Mạch Hoạch nổi khùng, hét lên:
- Chúng mày, đ·ánh c·hết hết bọn nó cho tao.
Đám thuộc hạ của gã lập tức y lệnh, xông đến. Cuộc loạn đả bùng phát. Bọn chúng quân số đông đảo, lại sẵn tính côn đồ hung hãn, vì vậy thẳng tay đ·ánh đ·ập không thương xót. Mấy thanh niên kia chỉ chống trả được lúc đầu, rồi nhanh chóng rơi vào thế yếu, cuối cùng là giơ mặt chịu đòn. Ai nấy ôm đầu máu, mặt mũi xưng vù, mình mẩy đầy thương tích. Ngay cả những người đứng gần, vốn không có tham gia vào cuộc phản kháng cũng bị lĩnh đòn lây. Tiếng kêu gào, tiếng la hét nghe thật thảm thiết. Đúng lúc này, một người xuất hiện, chính là Phúc. Chàng nhanh chóng dùng cước đánh dạt hết đám người của Đổ Phường, rồi quát lớn:
- Tránh hết ra cho ta.