Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Sấm Động Trời Nam
Unknown
Chương 99: Món nợ của lão Phú Kiệm
Không chỉ riêng Phú Kiệm, cả mấy tay giúp việc thân cận, đám người ở của nhà lão cũng có biểu hiện khác lạ. Phúc thường xuyên bắt gặp bọn chúng trong tình trạng thậm thụt, rì rầm to nhỏ như đang truyền tai nhau về một vấn đề nào đó. Chàng chủ động bắt chuyện. Nếu là ngày trước, bọn chúng lại chẳng vui mừng hồ hởi mà kể với chàng đủ thứ. Hôm nay thì khác, rất khác. Tất cả đều kín tiếng. Đặc biệt, khi chàng giả tảng hỏi dò về việc bận của lão Phú Kiệm, mấy tay thân cận tỏ ra kinh động, một mực khẳng định là không biết gì. Dần dà, bọn chúng cũng muốn tránh mặt chàng.
Sự nghi hoặc cứ thế tăng lên, Phúc quyết đến gặp lão, hỏi cho ra nhẽ. Trong căn phòng ngập tràn sổ sách, ánh đèn đìu hiu soi rọi những đường nét u uất trên khuôn mặt.
- Ông chủ Phú. Cho ta xin lỗi ông trước … nhưng có việc này ta thực sự muốn hỏi cho rõ.
Phúc cất tiếng hỏi. Phú Kiệm khẽ đáp:
- Cậu Phúc muốn hỏi việc gì?
Chàng không ngần ngại:
- Ta muốn hỏi, có phải ông chủ Phú đang gặp chuyện gì rắc rối, không thể giải quyết được?
Phú Kiệm:
- Sao cậu Phúc lại hỏi như vậy?
Phúc:
- Mấy ngày nay, từ sau bữa tối đó, ta thấy ông chủ Phú lúc nào cũng căng thẳng, suy nghĩ. Nhất định là đang có chuyện gì đó khiến ông phải lo lắng. Liệu có thể kể ra cho ta biết được không?
Trước sự sốt sắng của chàng, Phú Kiệm bất ngờ bật cười. Lão lại rót thêm trà ra chén. Vẫn là thứ trà ướp hương sen tuyệt hảo. Dù lão đã cố gắng cười, sắc mặt vẫn thật nặng nề, trầm u. Lão thờ dài:
- Chỉ là chút rắc rối trong việc kinh doanh thôi, cậu Phúc chớ có bận tâm làm chi?
Lại là câu trả lời lặp đi lặp lại từ mấy hôm trước. Phúc đã chán ngán với điều này, nên vừa nghe lão Phú Kiệm nhắc lại thì liền kiên quyết:
- Không. Việc này nhất định ông phải cho ta biết.
Chàng nói thêm:
- Ông chủ Phú đã giúp đỡ ta rất nhiều. Giờ ông gặp chuyện, ta không thể thờ ơ, coi như không phải chuyện của mình được. Ta thực sự muốn biết, rốt cục ông chủ Phú đang gặp chuyện gì.
Phú Kiệm tần ngần suy tư, Phúc lại nói:
- Ông đã cho ta ăn ở, cho ta tiền công, lại giúp đỡ ta đi tìm quê. Những điều đó, ta thực sự khắc ghi trong lòng, mong muốn được báo đáp. Ta không có tiền bạc, cũng chẳng biết gì về việc kinh doanh buôn bán, có thể… sẽ chẳng giúp ích được cho ông. Nhưng nếu trong lúc ông gặp khó khăn, ngay cả việc quan tâm tới ta cũng không thì còn xứng làm người hay sao?
Lão vẫn cố chấp:
- Thực chỉ là việc kinh doanh thôi mà.
Phúc sao có thể tin lời lão chứ. Chàng ngập ngừng đắn đo, rồi nói:
– Ông chủ Phú đã từng nói muốn kết bạn với ta, coi ta như người thân trong nhà. Đã vậy, khi có khó khăn gì, không nên giấu kín. Nếu hôm nay ông chủ Phú không thể chia sẻ cho ta biết, tức là đã chẳng còn coi ta là người thân nữa. Như vậy, ta cũng chẳng thể ở tiếp được nơi này. Sau này việc của ta, cũng không giám nhờ cậy đến ông chủ Phú nữa.
Nghe những lời ruột gan rất thật của Phúc, Phú Kiệm không khỏi xúc động. Lão nhìn chàng cảm kích, khóe mắt rưng rưng:
- Cảm ơn cậu Phúc. Được cậu Phúc coi như người thân thiết, đã là niềm vui sướng vô cùng của Phú ta.
Rồi trầm xuống, âm giọng khàn hơn:
- Cậu Phúc không muốn ở lại, ta cũng chẳng thể giữ. Chỉ là lời hứa sẽ giúp cậu Phúc trước đây, sợ rằng sắp tới … ta không thể thực hiện được rồi.
Lời nói nghe thật buồn bã. Phúc nhận thấy trên khuôn mặt lão là đôi hàng mày ủ rũ, những nếp nhăn xếp dồn. Tất cả chẳng che lấp được ánh mắt thất thần, tuyệt vọng. Sự bi lụy của lão khiến Phúc cũng cảm nhiễm, giọng nói trùng xuống:
- Rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Phú Kiệm trầm ngâm một hồi, trước khi quyết định kể ra sự việc. Thì ra, lão đang mắc nợ gã Mạch Hoạch, là chủ nhân của Đổ Phường, chuyên c·ờ· ·b·ạ·c, cá cược và cho vay nặng lãi.
- Tổng số là Một trăm quan. Hai hôm nữa, nếu ta không thể thu xếp trả đủ, bọn chúng đến chiếm lấy toàn bộ cửa hàng, kho tàng. Bọn chúng muốn c·ướp đi hoạt động kinh doanh của ta.
Giọng nói của lão nghẹn lại, đôi bàn tay siết chặt. Nghe trong lời nói có đầy sự đau đớn. Phúc bị choáng ngợp bởi số tiền quá lớn, sửng sốt thốt lên:
- Một trăm quan, là thật ư? Nhưng làm sao ông lại nợ hắn nhiều như vậy?
Chàng không thể đếm được xem, một trăm quan là bao nhiêu tiền, bao nhiêu đồng, chỉ biết đó là số tiền rất, rất lớn. Phúc lại nhớ đến cái tên Mạch Hoạch, chưa quên cú lừa:
“Là cái gã Vua gà đó. Chính hắn đã giở trò, lấy hết sạch tiền của ta”.
Với chàng mặc nhiên là những ác cảm. Phúc nói:
- Tên khốn đó chỉ chuyên lừa lọc bịp bợm. Ông chủ Phú, không phải ông cũng bị hắn lừa, mới thành nợ như thế?
Lão Phú Kiệm không trả lời thẳng vào câu hỏi, lại kể tiếp:
- Trong một trăm quan có phân nửa là tiền lãi. Thời gian gần đây, công việc kinh doanh gặp khó khăn, thành ra không kịp xoay tiền để trả hắn. Hơn tháng trước, ta đã đến chỗ hắn xin khất, hẹn với hắn ra giêng sẽ thanh toán. Ta còn trả trước cho hắn mười quan, coi như một phần tiền lãi. Những tưởng hắn nhận tiền rồi là đồng ý, nào ngờ hai hôm trước lại cho người tới đòi nợ. Tên khốn lật lọng.
Hắn trước sau vẫn muốn dồn ta tới đường cùng, muốn chiếm lấy cái phường Chiếu này mà.
Rồi ngửa mặt lên nhìn mái nhà, thở dài não nề:
- Mấy ngày nay ta đã cố gắng xoay sở, thu nhặt mọi chỗ có thể. Nhưng quả thực số tiền quá lớn, không thể lo chạy cho kịp được.
Phúc được nghe kể lại sự tình thì trầm ngâm. Chàng rất muốn giúp, nhưng chưa biết sẽ phải giúp thế nào. Đơn giản là chàng không có tiền, chỉ biết đánh đấm.
“Ta phải làm sao đây. Chuyện tiện nong, có vay thì phải có trả, ta không thể dùng quyền cước để xen vào, ngăn gã khốn Mạch Hoạch kia đòi nợ được. Nếu làm thế có khác nào lũ giặc phỉ Khăn Đen cơ chứ. Ta được ông dạy võ, không phải để làm những việc như vậy.”
Phú Kiệm thấy chàng đứng thần ra thì nói:
- Chuyện của ta, cậu Phúc sẽ chẳng giúp được gì đâu. Dù sao cũng rất cảm ơn cậu đã quan tâm đến. Mọi chuyện, ta sẽ cố gắng tự lo liệu.
Lão như thấu hiểu những suy tư trong đầu Phúc. Lời nói chẳng khác nào tiễn khách. Phúc nghĩ mãi không ra cách gì để giúp đỡ, cảm thấy cắn rứt:
- Ta… ta vẫn muốn….
Phú Kiệm không để tâm tới lời nói của chàng, lại thở dài:
- Ông trời thực là muốn dồn ta vào chốn đường cùng mà. Ngay lúc mắc nợ như vậy, lại còn cho k·ẻ t·rộm vào nhà lấy tiền. Nếu không có bị trộm, chí ít, giờ này ta cũng có thêm được hai mươi quan, mọi việc sẽ dễ xoay sở hơn.
Phúc nghe đến v·ụ t·rộm thì mới sực nhớ đến. Đúng là ở đây lâu ngày đã làm chàng quên béng đi vụ này. Đêm hôm ấy, Phúc chỉ đến lấy đi ba mươi đồng. Tại sao bây giờ, lão Phú Kiệm lại kêu mất tới tận hai mươi quan. Hai mươi quan, chứ chẳng phải số tiền ít, làm sao chàng có thể đếm nhầm được. Không lẽ ngoài chàng ra, còn có kẻ khác cũng đến trộm tiền đêm hôm đó. Có lẽ nào lại trùng hợp đến vậy. Đang trong lúc vẩn vương với những suy nghĩ, Phúc buột miệng:
- Thực là ông chủ Phú mất hai mươi quan ư?
Phú Kiệm thấy chàng có ý nghi ngờ thì hỏi lại:
- Sao cậu Phúc lại hỏi như vậy? Cậu Phúc không tin ta ư?
Rõ ràng, lão đã cảm nhận thấy điều gì khác lạ. Ánh mắt lão nhìn chàng như dò xét. Phúc giật mình, nhận ngay ra là mình đã lỡ lời, liền vội chống chế.
- Không, không, ta nào có nghi ngờ gì chứ. Chỉ là số tiền hai mươi quan, nó… nó lớn quá.
Chàng thầm cầu mong lão Phú Kiệm đừng phát hiện ra việc mình chính là tên trộm. Lão Phú Kiệm cũng không quá nghi hoặc, ánh mắt nhanh chóng lại trở về trạng thái phiền muộn. Phúc lại nghĩ về số tiền hai mươi quan bị lấy mất, suy đoán:
“Thôi đúng rồi. Nhất định là có kẻ nào đó. Hắn đã lợi dụng việc ta lẻn vào để nhân cơ hội mà t·rộm c·ắp. Mấy người tuần đêm đã bị ta cho “ngủ” làm sao có thể canh gác được nữa chứ. Từ lúc ta thoát ra đến khi trời sáng còn hơn canh giờ, đủ thoải mái cho hắn làm bất cứ việc gì. Nếu phải vậy, có khác nào là ta đã tiếp tay, mở cửa cho trộm đến nhà ông chủ Phú chứ. Phúc ơi là Phúc. Mày đúng là tội nặng rồi”
Chàng tự trách mình, lại càng cảm thấy dằn vặt, áy náy. Phú Kiệm không để tâm đến thái độ của chàng, lại thở dài, rầu rĩ nói:
- Chỉ cần bọn chúng cho ta đến hết ra giêng, nhất định ta sẽ có thể xoay xở để trả đủ cho chúng.
Phúc sau những đắn đo, cuối cùng cũng quyết:
- Ta sẽ giúp ông - chàng ngập ngừng - cũng không chắc nữa. Nhưng nếu bọn chúng dám động đến chuyện đánh đấm, ta sẽ giúp ông.
Lão Phú Kiệm nghe vậy thì thoáng vui mừng, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, ôn tồn nói:
- Được cậu Phúc giúp vậy thì hay quá. Nhưng việc hôm đấy, xin cậu Phúc chớ vội làm gì. Dù sao vẫn là ta mắc nợ, không thể chối bỏ được. Hãy để ta cố gắng thu xếp, thương lượng với bọn chúng xem. Ta không muốn vì việc bản thân mà lại lôi kéo cậu vào những phiền phức.
Lão càng muốn từ chối, Phúc lại càng thấy bản thân phải có trách nhiệm giúp đỡ.