Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Sấm Động Trời Nam
Unknown
Chương 101: Bắt lấy Mạch Hoạch
Phúc từ đầu không lộ mặt, đứng hòa vào với đám đông những kẻ làm, người ở. Chàng đã xác định sẽ không can dự vào chuyện nợ nần của lão Phú Kiệm, để cho lão tự giải quyết. Nhưng mọi chuyện diễn biến tiêu cực, lũ người của Đổ Phường đã giở thói côn đồ.
Đánh người đã xảy ra, và Phúc bắt buộc phải can dự.
Trên đình trà, Mạch Hoạch thấy có kẻ dám cả gan xen vào chuyện của mình thì lập tức quát lên:
- Thằng c·h·ó nào vậy. Ai cho mày xen vào đây?
Phúc không đáp, chỉ trừng mắt nhìn gã. Mạch Hoạch liền nhận ra là kẻ đã thua bạc ở xới chọi gà hôm trước. Gã có chút bất ngờ, thốt lên:
- Là mày – rồi nhanh chóng đổi qua cười khinh - Tao còn tưởng là anh hùng ở đâu tới, hóa ra cũng chỉ là một thằng nhãi thua bạc.
Lại liền quay qua lão Phú Kiệm, cao giọng giễu cợt:
- Phú Kiệm, khá khen, khá khen. Từ chủ tới tớ, hóa ra cùng là một giuộc con bạc, thật khéo giống nhau.
Phú Kiệm lúc này ngồi yên nơi bàn trà, sắc mặt sa sầm. Lão không nắm được việc Phúc từng thua bạc Mạch Hoạch, nên chẳng biết phải nói lại thế nào. Dưới sân, Phúc không màng đến những lời khích bác, lớn tiếng như ra lệnh:
- Mạch Hoạch. Nếu các ngươi còn giở trò đánh người ở đây, đừng trách ta không để yên.
Nếu là những kẻ đã biết đến “tiếng tăm” của Phúc, ắt hẳn cũng phải nể trọng vài phần. Tiếc thay, đám người ở Đổ Phường đây lại chưa từng. Với Mạch Hoạch, việc Phúc vừa đánh bay xong chín mười tên thuộc hạ, cũng chỉ là được một phần ba quân số. Gã dù có e dè thì cũng chẳng tin chàng sẽ địch lại tất cả. Hơn thế, trong tay chàng lại không tấc sắt, càng chỉ khiến lời nói thêm phần hài hước.
Gã cười một tràng dài, vừa cười vừa nói:
- Ai chà. Sợ chưa, sợ chưa. Thằng nhãi, nếu ông đây không chịu nghe theo, thì mày định làm gì nào?
Rồi hất hàm ra lệnh.
- Chúng mày, đánh nó cho tao.
Đám thuộc hạ lập tức nhận lệnh. Hơn mười tên vung lên đao kiếm, cuốc thuổng, gậy gộc, hò nhau lao tới. Vừa bị chàng nện cho một trận, vì vậy bọn chúng đều rất hăng máu, quyết phải trả thù cho được. Tên nào tên nấy mặt mày hung tợn, sát khí đằng đằng, hô lên:
- Đánh nó! G·i·ế·t nó!
Nhưng đám Đổ Phường dù gì thì cũng chỉ là một lũ côn đồ ô hợp, không phải người của các bang phái, võ vẽ chẳng có được là bao. Bọn chúng tuy ỷ đông h·iếp yếu mà khác nào lấy trứng trọi đá.
- Binh. Binh. Bốp. Á. Hự….
Phúc vung chân, đá liền một đường. Mười mấy tên lập tức b·ị đ·ánh bại. Lần này, vì đã nói trước, chàng ra đòn nặng hơn. Mười mấy tên ăn đá, thằng thì gục tại chỗ, thằng thì bay tít ra sau, như những trái bưởi rụng lăn lóc khắp sân. Chàng lại trừng mắt nhìn những kẻ còn lại, nghiêm giọng:
- Còn ai nữa không?
Đám còn lại sợ hãi đến xanh mặt, len lén nhìn nhau. Tên nào cũng năm năm v·ũ k·hí trong tay, nhưng chẳng một ai dám lao đến. Ở chiều ngược lại, người của nhà Phú Kiệm cả mừng, reo hò cổ vũ:
- Đánh hay lắm. Đánh hay lắm.
Ngay lúc này, một giọng nói từ đình trà truyền đến:
- Mẹ chúng mày. Làm cái gì vậy?
Là Mạch Hoạch. Gã không chấp nhận việc bị phá đám, liền đứng bật dậy, đạp bàn hét lớn:
- Tất cả, g·iết nó cho tao?
Gã vừa dứt lời thì một bóng người vọt qua đầu, ngoái lại nhìn sau thì đã thấy Phúc ở đó. Chàng vung tay siết chặt bả vai, tay còn lại chộp lấy, bẻ quặt cánh tay của gã ra sau. Mạch Hoạch liền bị đè sấp xuống, đập thẳng mặt lên bàn trà. Mặt bàn nghiêng ngả, khiến bộ ấm chén rơi vỡ loảng xoảng. Phúc giận dữ quát lên:
- Còn dám ra lệnh nữa không?
Mạch Hạch bị khống chế, một bên tay vặn ngược, kêu la oai oái. Gã gắng giãy dụa vùng vẫy, nhưng chỉ làm cơn đau thêm nhức nhối. Dù có sợ hãi, gã vẫn lì lợm không chịu khuất phục, lại gọi cứu viện:
- Chúng mày, cứu tao. Mau g·iết nó!
Gã vẫn muốn phải g·iết Phúc cho bằng được. Nhưng cả đám thuộc hạ lúc này, còn tên nào dám nghe theo lệnh. Phúc đang hiện diện trước mắt chúng như một vị thần. Chàng lại dùng thêm chút lực, siết mạnh hơn.
- Á.. Ối…
Mạch Hoạch la lên to hơn. Gã quả là tên cố chấp, dù đau đớn đến vậy vẫn không ngăn được cái miệng mắng chửi:
- Lũ khốn chúng mày, còn không mau cứu tao. Ối, á. Mấy thằng c·h·ó ăn hại, uổng công ông đây đã nuôi cơm tụi mày.
Phúc lại siết thêm cái nữa, tựa như sắp bẻ gãy cả cánh tay. Mạch Hoạch đến lúc này không thể chịu được nữa, đành phải van xin:
- Dừng…dừng lại. Đau quá. Thằng nhãi c·h·ó c·hết, tha cho tao.
Gã cầu xin mà lại chửi như vậy thì làm sao được. Phúc cứ giữ nguyên thế khóa, cũng chẳng nói lấy một lời. Mạch Hoạch không chịu được, lại phải xuống nước:
- Anh hùng…à không, đại hiệp… người anh em. Tha… tha cho ta.
Phú Kiệm ngồi bên, lên tiếng:
- Hãy gọi cậu ấy là tráng sĩ.
Lão nói, không rõ là khuyên bảo hay ra lệnh, chỉ thấy gã Mạch Hoạch răm rắp nghe theo:
- Tráng… tráng sĩ… mau tha cho ta.
Phúc lúc này cũng đã hạ hỏa, nên tha cho. Chàng nới lỏng tay, nhưng vẫn ghì chặt gã trên bàn trà, lại đánh mắt trông sang lão Phú Kiệm. Chủ nhân của phường Chiếu chậm rãi đứng dậy, tiến đến bên Mạch Hoạch. Lão giật lấy tờ giấy vay nợ. Cánh tay Mạch Hoạch bị bẻ ngược ra sau, vì vậy tờ giấy cũng bị vò lại, không khác gì miếng giấy lộn. Phú Kiệm nói:
- Mạch Hoạch. Có phải khi nãy ta đã nói, nếu nhà ngươi còn tiếp tục đánh người, sẽ không nhận được một đồng một cắc nào, phải không?
Quả là lão đã nói vậy, Mạch Hoạch nhất thời không cãi lại được. Phú Kiệm tiếp tục:
- Ngươi là tên l·ừa đ·ảo đốn mạt, thứ tiểu nhân đê tiện. Tất cả những điều này đều là quả báo do ngươi tự chuốc lấy.
Trước những lời mắng chửi, Mạch Hoạch chỉ biết “hứ” lên một tiếng. Gã vẫn đang bị không chế, chẳng thể giãy dụa.
- Nhưng ngươi yên tâm, ta không như ngươi. Số tiền ta vay nợ ngươi, ta nhất định sẽ trả. Chỉ là…
Phú Kiệm nhìn lại tờ giấy vay nợ trên tay, rồi chậm rãi nói:
- Trong tổng số một trăm quan này, có năm mươi quan là tiền nợ gốc, năm mươi quan là tiền lãi. Ta đã vay ngươi được một năm hai mươi mốt ngày, có thể tính tròn là một năm. Trong một năm mà ngươi tính lãi ra gấp đôi, có phải là đã quá nặng rồi không?
Với người cho vay, Mạch Hoạch đương nhiên phủ nhận:
- Không. Không cao. Tất cả đã được thỏa thuận.
Một năm mà từ một thành hai, tất là thứ lãi vay cắt cổ. Thực là g·iết người mà không cần dao. Phúc đã nghe tay lái thuyền kể về việc này lúc rời Đổ Phường, lập tức bày tỏ thái độ:
- Nhà ngươi chuyên lừa gạt vay nợ, rồi dùng lãi cao để ép người ta phải bán nhà ở đợ. Còn muốn chối sao?
Chàng lại khẽ siết một cái, khiến gã la lên. Phú Kiệm ra dấu ngưng lại, nói:
- Mọi việc cần phải thỏa đáng. Thế này nhé, để ta tính lại cho. Năm mươi quan tiền gốc kia, nếu vay thông thường, hết một năm, cao thì cũng đến mười quan tiền lãi. Mười quan tiền lãi, cộng với gốc kia là sáu mươi quan, vẫn là “ông chủ Đổ Phường” được lợi mà. Nếu nhà ngươi đồng ý, hai ta sẽ thống nhất tính lại như vậy? Ta sẽ bảo tráng sĩ đây thả ra cho. Sao?
Mạch Hoạch nghe lão đề nghị, biết là bị thiệt, nhưng vì đang bị người ta khống chế, nên không thể từ chối được. Dù sao sáu mươi quan cũng vẫn là có lời, việc cần bây giờ là phải thoát khỏi nơi này. Gã gật gật cái đầu, đồng ý:
- Được, được. Tính lại thì tính lại.
Phú Kiệm vui mừng:
- Tốt rồi. Ông chủ Đổ Phường đã đồng ý.
Mạch Hoạch gượng gạo cười, nói:
- Vậy giờ đã thả ta ra được chưa. Nào, nào, mau mau thả ta ra.
Gã cố ngước mắt lên nhìn Phúc. Chuyện nợ nần đã thống nhất, Phúc cũng không có lý do gì để tiếp tục làm khó nữa.