Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Sấm Động Trời Nam
Unknown
Chương 102: Ngã giá khoản nợ
Chàng toan buông tay, nhưng ngay lúc này, Phú Kiệm ngăn lại:
- Khoan đã.
Phúc nhất thời ngưng lại. Mạch Hoạch vội thốt lên:
- Gì vậy?
Phú Kiệm chậm rãi ngồi xuống, nhìn vào cái bản mặt méo mó đến tội của gã, nói:
- Vẫn còn cái này nữa.
Mạch Hoạch:
- Còn gì nữa? Không phải đã thống nhất hết rồi sao?
Phú Kiệm lắc đầu:
- Không, vẫn còn nữa.
Rồi vỗ vai, tựa như bậc bề trên đang bảo ban kẻ dưới, ôn tồn nói:
- Thế này nhé, tiền ta vay mượn làm ăn, ta nhất định sẽ trả, cả gốc và lãi, không thiếu một đồng. Phú ta làm ăn bao năm, không phải là kẻ bất tín.
Mạch Hoạch chưa hiểu:
- Vậy thì trả đi, còn nói gì nữa?
Phú Kiệm mỉm miệng, đáp:
- Tiền ta vay mượn cho việc kinh doanh, ta nhất định sẽ trả. Nhưng số còn lại thì….
Lão đột nhiên lấp lửng, khiến tất cả cùng ngấp ngóng. Ngay bản thân Phúc cũng chẳng hiểu ông chủ Phường Chiếu đang có ý gì? Không phải mọi việc vay nợ đều rất rõ ràng sao? Trừ việc lãi cao không nói, còn đã có vay, thì phải có trả, có gì để mà bàn cãi. Chàng ngước sang nhìn lão, băn khoăn. Phú Kiệm nói tiếp:
- Số tiền đó là do lừa lọc, bịp bợm mà ta phải chịu… Mạch Hoạch, ngươi hãy nói thử xem, ta có cần thiết phải trả không?
Mạch Hoạch đương nhiên muốn đòi hết số nợ, lập tức đáp:
- Thế nào là lừa lọc bịp bợm chứ. Phú Kiệm, ông vay nợ ta, có giấy tờ kí tá đàng hoàng. Có ai bắt ép ông không? Nhà ông vay mượn cho xong, giờ muốn ăn quỵt sao?
Phú Kiệm gạt tay, nói:
- Không đúng. Trong năm mươi quan tiền nợ gốc, có hai mươi quan là ta đến vay mượn chỗ ngươi để làm ăn, số này không thể không trả. Còn ba mươi quan, là nhà ngươi lừa ta ở xới gà…
Mạch Hoạch liền cắt ngang:
- Thế nào là lừa? Phú Kiệm, ông có chơi có chịu. Chơi thua rồi giờ lại bảo ta lừa là sao?
Phú Kiệm:
- Nói hay lắm, có chơi có chịu. Nếu là cuộc chơi công bằng, Phú ta đương nhiên chấp nhận. Nhưng hôm đó, nhà ngươi đã giở thủ đoạn. Mạch Hoạch, ngươi nói thử xem. Vì sao con gà của ta đang khỏe mạnh, hăng máu là thế, bỗng dưng lại lăn đùng ra, sùi bọt mép mà c·hết chứ.
Lão nhắc đến đây thì Phúc cũng nhớ lại:
“Chắc chắn là thế rồi. Hôm trước con gà của ta cũng đang mạch thắng, bỗng nhiên lại lăn đùng ra, thua cái con gà ốm tong ốm teo của hắn. Làm gì có chuyện trùng hợp, vô lý đến vậy chứ.”
Rồi tức giận tra hỏi:
- Mạch Hoạch, hôm trước cũng là ông giở trò với ta, đúng không?
Gã tất nhiên phủ nhận, lắc đầu chối đây đẩy:
- Làm gì có chuyện đó. Gà của các người ốm bệnh hay thế nào, ta làm sao mà lắm được chứ. Các người chớ có ngậm máu…. Ối á…
Gã chưa kịp nói hết câu thì đã Phúc vặn tay một cái, đau đến co rúm cả người, dẫu vậy, vẫn không thể ngăn được cái miệng thể hiện sự hỗn hào:
- Lũ khốn nạn, thứ ngậm máu phun người, cái phường lật lọng, các ngươi định ăn quỵt tiền của vua gà này sao?
Trước những lời mắng chửi thậm tệ của gã, Phú Kiệm tỏ ra bình thản, nhẹ nhàng đáp:
- Nói cho thẳng thắn, việc ngươi giở trò bỉ ổi để thắng cược trên xới gà, chẳng khác nào đã ă·n c·ắp tiền của ta. Chính vì vậy, ta sẽ
không có trách nhiệm phải trả cho ngươi số tiền mà mình đã bị lấy cắp.
Mạch Hoạch đương nhiên không phục, liền rú lên:
- Không. Không. Phú Kiệm, ông đừng hòng ăn quỵt được tiền của ta.
Rồi lại hướng đến đám thuộc hạ dưới sân, quát tháo:
- Lũ ăn hại kia, chúng mày không biết phải làm gì à? Còn đứng đực ra đấy. Mau đ·ánh c·hết nó cho tao.
Đám thuộc hạ nghe tiếng quát mắng thì cũng rục rịch. Nhưng chúng thực chẳng biết phải làm gì, cứu người thì không được, mà đánh người thì lại càng không. Sau cùng, tất cả chỉ đành dương mắt ếch lên coi.
Phúc trước sau đều là có ác cảm với Mạch Hoạch. Vì vậy, cứ hễ gã ngọ ngoạy, hay lớn tiếng chửi bới là chàng lại siết ngược cánh tay. Cái bả vai của gã bị chàng siết miết, như sắp bung ra. Với lời nói của lão Phú Kiệm, chàng cũng có đồng tình, thầm nghĩ:
“Ông chủ Phú nói đúng lắm, toàn bộ số tiền mà bị gã vua gà này lừa gạt, không phải trả làm gì. Dù có là ăn quỵt, thì cũng là quỵt tiền của bọn l·ừa đ·ảo t·rộm c·ắp. Việc này so với ta lấy cắp tiền của đám cường hào ác bá, tham quan vô lại thì thật chẳng khác là bao.
Trừng phạt chúng như vậy, đáng lắm.”
Theo cùng những suy nghĩ trong đầu, cánh tay cũng vô thức càng siết chặt lại. Mạch Hoạch đau đến chảy cả nước mặt, không thể chịu đựng được hơn, kêu gào thảm thiết:
- Thằng nhãi c·h·ó c·hết … à không … tráng sĩ, dừng… dừng… lại. Tay ta sắp gãy ra rồi.
Phú Kiệm không vội, chờ cho gã thấm đau mới ghé lại gần, thủ thỉ:
- Mạch Hoạch. Nhà ngươi cũng tệ thật đấy, dám cả gan lừa cả tráng sĩ đây. Thôi, nghe ta, đừng tiếc mấy đồng không phải thuộc về mình nữa, rồi lựa lựa ta xin với tráng sĩ tha cho.
Mạch Hoạch quả là tên cứng đầu, yêu tiền hơn chính bản thân mình. Phải chịu cảnh đau đớn như vậy mà gã vẫn quyết không nghe theo, khăng khăng:
- Không, dù c·hết ta cũng không đồng ý. Phú Kiệm, năm mươi quan, hôm nay nhất định ông phải trả đủ.
Trước sự ngoan cố của gã, Phú Kiệm cũng đành để mặc. Lão đứng dậy, tặc lưỡi, lắc đầu ngao ngán. Phú Kiệm lại khẽ thúc vào tay
Phúc, qua đó khiến cánh tay của Mạch Hoạch càng bị vặn ngược lên. Gã rú lên:
- Ối … á…
Rồi mếu máo khóc. Phú Kiệm lần nữa ghé xuống, ân cần khuyên nhủ:
- Thế nào, quyết đi. Nhà ngươi tiền nhiều, tội gì phải đày đọa bản thân như vậy. Tay chân chứ có phải cành cây ngọn cỏ đâu, lỡ có gì, sau này làm sao mọc lại được. Hai ta là chỗ quen biết, làm ăn đã lâu, thực lòng, ta không muốn thấy ngươi có bất kì thương tổn gì. Nào, nghe ta.
Cái giọng của lão nghe đầy thành ý. Mạch Hoạch sau hồi cân nhắc, biết chẳng thể làm gì khác, đành phải ưng thuận:
- Được, được, ta đồng ý. Mọi thứ, cứ như lời ông nói.
Phú Kiệm chỉ chờ có vậy, hoan hỉ thốt lên:
- Tốt. Tốt.
Lão ra dấu cho Phúc thả ra, rồi dìu gã ngồi lại ngay ngắn, nhặt lấy đôi chén còn sót, cho người rót ra hai chén trà. Nhấp một ngụm trà nóng, lão bắt đầu tính toán:
- Thế này nhé. Như ông chủ Đổ Phường đã đồng ý, số tiền nợ gốc thống nhất lại, giờ còn là hai mươi quan. Ta đã vay được một năm, tiền lãi tính tròn bốn quan. Như vậy, tổng gốc lãi phải trả là hai mươi bốn quan. Mười quan đã được thanh toán trước, vậy số phải trả cuối cùng là mười bốn quan. Tính toán như vậy, liệu còn gì thiếu sót không?
Lão hỏi cho có, chứ Mạch Hoạch lúc này còn dám không đồng ý. Gã gật gật cái đầu, lí nhí đáp:
- Không, không thiếu gì?
Phú Kiệm liền đập tay cái “bộp” xuống bàn, nói:
- Tốt.
Rồi truyền lệnh tới kẻ dưới:
- Mau, vào lấy mười lăm quan ra đây.
Một tên phụ tá mặt mũi đang sưng vù, lật đật chạy vào, lấy ra mười bốn quan. Lão Phú Kiệm cẩn thận đổ đống tiền ra bàn, tự tay kiểm đếm lại, rồi nhũn nhặn nói:
- Mạch Hoạch. Mười bốn quan ở đây, không thiếu một đồng, có cần phải kiểm lại không.
Mạch Hoạch vẫn đang xót đống tiền bị mất, còn để ý gì đến việc kiểm lại chứ. Gã hất hàm, lệnh cho thuộc hạ lên nhận lấy. Nhưng ngay khi một tên vừa chạy lên thì Phú Kiệm đã ngăn lại:
- Khoan, khoan đã.
Dường như lão vừa chợt nhớ ra chuyện gì. Linh tính mách bảo, Mạch Hoạch biết chẳng phải điều gì tốt đẹp. Gã méo xệch cái mặt, chán nản thốt lên:
- Lại cái gì nữa đây, ông nội?
Phú Kiệm cau mày suy ngẫm trước khi nói:
- Mạch Hoạch. Tiền nợ ngươi, ta đã trả đủ. Thế còn những chuyện này, tính sao?
Lão nhướn mày, hướng đến đám người làm ở dưới, thực chất muốn chỉ đến mấy tay thanh niên vừa bị đ·ánh đ·ập, đang đứng com cụm
một góc. Mạch Hoạch chưa hiểu:
- Là sao?
Phú Kiệm giải thích:
- Thế này nhé. Hai ta sòng phẳng. Tiền nợ ngươi ta đã trả, vậy thì việc ngươi đập phá cửa hàng của ta, đ·ánh đ·ập người của ta, cũng nên phải tính cho đủ chứ? Phải không?
Mạch Hoạch không đáp, chỉ trừng mắt nhìn, coi bộ như muốn nổi điên lên. Phú Kiệm thấy vậy thì liền nhẹ giọng xoa dịu:
- Bình tĩnh, bình tĩnh. Ta nói vậy, không phải là muốn gây sự đánh đấm. Dù cho bây giờ, ta có đánh người của ngươi, hay thậm chí là tính hết lên ngươi thì cũng chẳng ích lợi gì. Ta đánh ngươi một cái, ngươi lại đánh lại ta một cái, cứ thù qua thù lại như vậy thì bao giờ mới dứt chứ. Mạch Hoạch, nhà ngươi nói xem. Chúng ta đều là dân làm ăn, có gì thì thương lượng trên bàn trà, chứ không phải giải quyết bằng vũ lực, đúng không? – lão mải mê luyên thuyên, khiến tất thảy xung quanh đều bắt đầu cảm thấy mệt mỏi – Đống hàng hóa người của ngươi đã đập phá, ta chẳng tính toán làm gì. Nhưng quân cán của ta bị ngươi đánh đến vỡ đầu chảy máu, tất phải thuốc thang băng bó, rồi còn bồi bổ tịnh dưỡng nữa. Gì thì gì đều cần đến tiền, không thể không được. Thế này nhé, năm quan, coi như tiền bồi thường sức khỏe.
Lão vừa nói, vừa xòe căng bàn tay đủ năm ngón, vẻ mặt đầy hớn hở. Lời đề nghị của lão mới thật hợp tình hợp lý, thô bỉ làm sao.
Ngay như Phúc, dù là cùng phe cũng phải ngỡ ngàng. Chàng không hiểu từ đâu, lão lại nghĩ ra được chuyện như vậy. Nói về thương tích, thì người của Đổ Phường cũng chẳng bị nhẹ hơn là bao.
Mạch Hoạch lúc này chẳng thể giữ được bình tĩnh nữa, mặc kệ cho Phúc đang đứng sau, đùng đùng mắng chửi:
- Phú Kiệm, ông…ông…. đồ rác rưởi thối tha, thứ tráo trở hèn mọn, cái loại c·h·ó tha gà mổ. Đến nước này rồi mà vẫn còn dám mở miệng ra đòi hỏi sao? Vay nợ cả đống tiền, muốn nuốt trọn chắc? Cái thứ tham lam hết phần của thiên hạ, ăn nhiều vậy sao không nghẹn mà c·hết đi? Loại nhà ông, c·hết rồi phải đày xuống mười tám tầng địa ngục, phải bị âm tào địa phủ cho lên vạc dầu, luộc trong nước sôi, bị trâu bò xé xác thành trăm mảnh, bị voi dày ngựa xéo không bằng bùn đất. Thứ….thứ… - Gã chửi một tràng, mệt đến thở hổn hển, cái mặt đỏ bừng bừng như quả gấc, sau cùng hét lên thật to – Aa………
Tất cả cùng trợn mắt, há hốc mồm, không ngờ chủ nhân của Đổ Phường lại có thể chửi khỏe đến vậy. Chẳng biết có phải do những câu chửi lay động, hay lương tâm không cho phép, Phú Kiệm đột ngột thay đổi ý định. Lão cười xòa, nhũn nhặn nói:
- Thôi, thôi, không có cũng được mà, không có sao. – lại tặc lưỡi, hắng giọng - Vậy là việc vay mượn đã xong, không ai nợ ai hết cả. Mọi sự rõ ràng, sòng phẳng, phường chủ vẫn là người được lợi. Nếu đã xong rồi thì giấy vay nợ này cũng không cần phải giữ nữa.
Nói rồi liền giơ ra tờ giấy vay nợ, thẳng tay xé vụn. Xé xong rồi, lão xoa tay một cái sạch trơn, lại nói:
- Hôm nay mọi sự hoan hỉ. Ông chủ Đổ Phường đã đến đây, chi bằng ở lại, để ta cho người thịt gà làm cơm, hai ta cùng đánh chén. Đã lâu rồi, chúng ta cũng chưa có cuộc được ngồi với nhau.
Lão mời, mà thực ra là đuổi khéo. Mạch Hoạch thì còn tâm trạng nào nghĩ đến cơm cháo. Gã đứng bật dậy, nhìn lão Phú Kiệm với ánh mắt cay cú, hậm hực nói:
- Phú Kiệm. Chuyện này không dễ xong đâu.
Gã cũng liếc sang nhìn Phúc, nhưng chẳng dám nhìn lâu, sau rồi quát xuống đám thuộc hạ:
- Chúng mày, cút.
Cả đám Đổ Phường liền y lệnh. Chúng lục đục, dắt díu nhau, lúc đến hùng hổ và hung hăng bao nhiêu thì lúc đi lại lẳng lặng, cun cút bấy nhiêu. Tình cảnh ê chê của chúng thật khiến tất cả phải hả hê.