Sấm Động Trời Nam
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 103: Bản chất của một con buôn
Lan Thanh nghi ngờ: (đọc tại Qidian-VP.com)
Lời phê phán có phần quyết liệt, khiến lão Phú Kiệm nổi giận: (đọc tại Qidian-VP.com)
Phú Kiệm liền phủ nhận:
- Là sao cha? Không lẽ cha vẫn còn những khoản nợ khác, sợ người ta sẽ tìm đến, nên mới muốn giữ hắn ta ở lại bên mình.
Lan Thanh nghe vậy, không khỏi động lòng. Ít nhiều, cha vẫn lo nghĩ cho nàng. Nhưng vì sao, trong sự lo nghĩ ấy, lại còn để tâm đến những điều khác. Có nhất nhất phải là cửa quan không? Thực ra vậy cũng không có gì đáng chê trách. Ngay chính trong tâm tưởng mơ mộng, nàng cũng từng ao ước được gả vào những chốn quyền quý cao sang. Chỉ là, đã muốn nàng vào cửa quan rồi, sao lại còn ép nàng phải dụ tình một kẻ không thân không thế, chứ. Tất cả, có phải chỉ vì mấy chục quan tiền kia? Lan Thanh chìm đắm trong suy tư, cảm thấy tủi thân. Nàng sụt sùi khóc, chua xót nói:
Phú Kiệm được cứu khỏi cuộc nguy nan, khỏi phải nói, là người vui mừng nhất. Liền hai ngày sau, lão liên tục tổ chức tiệc rượu, cho mời tất thảy các chủ quán ở phường Chiếu đến dự. Trong cái tiệc tùng đấy, Phúc chính là nhân vật chính. Chàng được tôn vinh như một vị anh hùng, đã ra tay cứu cả phường khỏi mối họa to lớn. Khí thế tưng bừng, rộn ràng kéo dài tưởng như bất tận.
- Không hẳn là dụ dỗ, nhưng chí ít là đừng lạnh nhạt, hắt hủi hắn như vậy. Con cũng không cần thiết phải cho không hắn cái… cái đấy.
Lan Thanh thốt lên ngỡ ngàng, hướng mắt nhìn về chiếc thuyền cuối cùng trong đoàn thuyền ba chiếc đang neo đậu ngay bên sông.
Lại thanh minh thêm:
- Lan Thanh. Đúng là chuyện đó đã qua, giấy vay nợ cũng đã hủy, nhưng không phải thế là mọi việc kết thúc. Rất có thể, tên Mạch (đọc tại Qidian-VP.com)
Lan Thanh ngạc nhiên:
- Việc đấy dù sao cũng qua rồi, không nên nhắc đến. Từ giờ cha cũng sẽ không sa đà vào mấy trò đ·ánh b·ạc nữa, con yên tâm. Nào, giờ hãy quay lại việc ban nãy. Chuyện ta vừa bảo, con thấy sao?
- Con gái à, hãy bình tĩnh. Con phải nghe ta nói!
Lan Thanh lập tức cự lại:
Cuộc rượu lúc này đang hồi sôi nổi. Phúc chẳng hề hay biết những gì cha con lão Phú Kiệm đã trao đổi. Sự có mặt của Lan Thanh
- Ta đã nói rõ cho con hiểu rồi, người của Đổ Phường rất có thể sẽ tìm đến gây khó dễ. Không chỉ có vậy, công việc kinh doanh của chúng ta, đi đâu cũng có kẻ nhòm ngó, muốn được chia lợi, kiếm phần. Con chưa phải lo những việc đó nên không biết được. Đám lý trưởng, quan lại, rồi bảo kê, năm nào ta cũng phải biếu chúng rất nhiều tiền. Đấy là chưa kể đến bọn giặc phỉ c·ướp b·óc, thi thoảng vẫn có. Nhà ta chỉ là dân buôn bán, không thể tự bảo vệ mình được, cần phải có chỗ để nhờ cậy. Mà đã nhờ cậy, thì cũng phải tốn rất nhiều tiền, có khác nào bị ăn c·ướp đâu chứ. Chính vì vậy, ta mới muốn tìm cách giữ cái tên Phúc đó ở lại. Có hắn rồi, chúng ta bớt phải lo những việc kia đi.
Hoạch sẽ còn tìm đến. Ta đã gây thù với hắn, nhất định hắn sẽ chẳng dễ gì mà bỏ qua đâu. Sau này, công việc làm ăn buôn bán của chúng ta có thể gặp nhiều rắc rối.
- Ý cha là chúng ta sẽ phải sống trong nghèo đói ư?
Ánh lửa đuốc bập bùng, tiếng người huyên náo. Trong lúc Phúc đang cùng đám người làm, thợ thuyền đốt đuốc, vui vẻ chè chén thì Phú Kiệm lại kéo cô con gái lên bờ, chọn một góc vắng vẻ, không để ai nhìn thấy.
- Vậy sao cha còn làm như vậy? Nếu biết hắn sẽ chẳng bỏ qua, sao cha còn không trả tiền hắn đi - Lan Thanh cắt ngang lời, lại chất vấn.
Việc ta muốn con làm là cứ ve vãn, đong đưa, để hắn ngỡ là con có tình ý với hắn. – lão đề nghị con gái, mà chẳng chút ngượng ngùng - Con hãy làm sao để hắn phải muốn ở lại chỗ chúng ta, càng lâu càng tốt. Hãy hứa hẹn, cho hắn hy vọng, để hắn chờ đợi, không còn muốn nghĩ đến việc rời đi nữa.
Phù Lưu (nay là Phú Xuyên, Hà Nội) buổi tối:
Lão cất lời thề độc, khiến Lan Thanh không nỡ nào, vội ngăn lại. Lão lại nói:
Thật không ngờ lão lại nghĩ tốt về Phúc đến vậy. Trong tất cả những điều hắn đã nói, có lẽ, đây là điều duy nhất mà Lan Thanh không cự cãi. Sau cùng, nàng đành chấp nhận nuốt lệ, chiều theo ý cha. Cả hai liền trở lại thuyền.
Lão Phú Kiệm gượng gạo:
Lão giơ tay định tát, nhưng liền cảm thấy không đành, sau rồi nhẹ nhàng vỗ về, nói:
- Mà cái tên Phúc đó cũng đâu có tệ. Ngoại trừ chuyện hắn không có tiền bạc, thân thế, còn lại cũng đáng lắm chứ. Hắn thật thà, tốt bụng, lại võ nghệ hơn người. Hắn cũng không tham lam tiền bạc hay háo sắc. Nếu chỉ cần hắn cần đến tiền, ta tất đã có thể mua chuộc được rồi, đâu cần nhờ đến con vất vả như vậy. Thực lòng mà nói, nếu phải gả con cho hắn, ta còn thấy an tâm hơn là đám công tử hư hỏng kia.
khiến chàng trở lên dè dặt. Phúc lo sợ cái sự đêm hôm trước sẽ lặp lại. Nhưng rồi, chén rượu cùng những chúc tụng đổ dồn tới, cuốn trôi nỗi sợ hãi. Chàng lại chìm vào trong men say.
- Cha bảo sao? Cha vẫn muốn con ve vãn, quyến rũ hắn ta.
- Cha vẫn muốn con phải dụ dỗ hắn ta sao?
- Chứ không phải bao nhiêu tiền làm ăn, cha thua hết rồi mới phải đi vay hắn. Cha đừng tưởng mẹ con con không biết gì. Mẹ biết hết đấy, nhưng là không nói ra thôi. Mẹ không muốn cha mất thể diện, không muốn trong nhà có to tiếng, vì vậy nên mới chịu nhịn. Cha không chịu tỉnh ngộ, lại cứ mải mê đắm chìm vào đó, vậy mà nói là lo nghĩ cho mẹ con con sao?
- Ta làm vậy cũng chỉ vì gia đình mình thôi.
- Cái con này, mày…
Chuyện vướng bận đã xong, Phú Kiệm cũng không quên lời đã hứa với Phúc. Lão cho người sắp đặt, chuẩn bị ngay việc rong buồm xuôi xuống nam. Hai ngày tiệc tùng kết thúc cũng là lúc chuyến đi bắt đầu. Chuyến này đi về các lộ Kiến Xương, Long Hưng, là chốn quê nhà, vì vậy Phú Kiệm mang theo cả vợ con đi cùng. Tất nhiên, trong số đó, có cô con gái diệu của lão, Lan Thanh.
- Cũng không hẳn mà. Con biết đấy, trong số tiền ta nợ hắn, có cả những khoản để làm ăn, không phải tất cả đều là do thua bạc.
- Cha nói đi, con vẫn đang nghe đây. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lan Thanh nghe cha nói một hồi dài, biết nhiều điều trước nay bản thân chưa từng nghĩ đến. Nàng thoáng trầm tư. Phú Kiệm thấy thái độ của con gái có vẻ dịu xuống thì thở dài, than vãn:
Phú Kiệm:
Lan Thanh dồn dập chất vấn, khiến lão Phú Kiệm bối rối:
- Tiền, tất cả là vì tiền. Con biết đấy, một trăm quan không phải số tiền nhỏ. Để kiếm được từng ấy, ta sẽ phải mất rất, rất nhiều năm.
- Cũng không đến mức vậy, nhưng cha rất lo cho mấy mẹ con. Cha không muốn thấy cảnh mấy mẹ con phải vất vả khổ sở.
- Cha thôi đi. Nếu cha lo nghĩ cho mẹ con chúng con như vậy, sao còn đem tiền đốt vào thứ c·ờ· ·b·ạ·c đỏ đen đó chứ?
- Cha, cha có biết là cha tệ lắm không? Cha đừng nghĩ là cha làm gì, không ai biết? Cha bắt con phải uống thứ rượu đó, muốn con phải … với hắn. Cha xúi người của mình kích động, gây chuyện ẩ·u đ·ả, khiến ai nấy đều xuýt m·ất m·ạng. Tất cả chỉ vì mấy chục quan tiền. Đến giờ đây, cha vẫn còn muốn con phải làm vậy. Cha vẫn muốn đem con ra để đánh đổi. Cha không thấy quá tệ bạc sao?
Nàng thúc d·ụ·c trong sự giận dữ. Lão Phú Kiệm hít một hơi, hai mắt khẽ nhắm hờ như cố trấn tĩnh:
- Không, làm gì có nữa. Ta đâu có nợ nần nhiều đến vậy chứ. Cha của con có thể thề với thần phật, nếu cha còn che giấu điều gì về tiền bạc, sẽ bị thần phật đ·ánh c·hết.
Nghe Lan Thanh nức nở như vậy, Phú Kiệm cũng có chút mủi lòng. Lão quàng tay ôm chặt con gái, vỗ về:
- Lan Thanh, con là một cô gái xinh đẹp, có phẩm giá. Nếu như con có thể gả vào một cửa quan nào đó, để cả gia đình ta được nhờ thì tốt biết bao. Tiếc thay, đến nay vẫn chưa gặp được. Những kẻ đến dòm ngó, dạm hỏi, dù nhiều thì cũng toàn là phường công tử ăn chơi lêu lổng, không thì cũng phá gia chi tử, sẽ chẳng trông mong được gì. Gả con cho những chỗ ấy, lại khổ con ra.
- Đúng vậy?
Nếu trả hết, cha sợ gia đình ta sẽ không còn được như bây giờ nữa.
Lão Phú Kiệm vừa nói, vừa ôm Lan Thanh vào lòng. Nàng liền đẩy ra, nói: (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 103: Bản chất của một con buôn
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.