Sấm Động Trời Nam
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 104: Hiểm nguy ập đến
Lan Thanh:
- Bỏ mẹ, vậy là công toi à. Thằng nào đã báo tin cho nó, có phải người Đổ Phường các ngươi làm nội ứng không?
Nửa canh giờ sau: (đọc tại Qidian-VP.com)
- Bẩm…bẩm ông. Nguy rồi. Không xong rồi.
- Tráng sĩ, tráng sĩ, dậy, dậy mau.
- Cái gì. Sao lại là Long Biên Nhất Phái. Ta đâu có gây thù gì với bọn chúng chứ.
- Trên thuyền hình như có người. Hãy bắt nó xuống đây, tra xem chủ của chúng đã chạy đường nào rồi?
“Ông chủ Phú đã đi trước? Vì sao không báo cho ta biết? Sao ông ấy không cho ta và những người khác đi cùng?”
- Hai trăm quan?
- Quách Nhị, ta với ông không thù không oán. Ta cũng không có liên quan gì đến lão Kiếm Tặc. Ông đường đường là trưởng một môn phái, lại vì tiền mà làm tay sai cho phường c·ờ· ·b·ạ·c hại người. Ông không thấy hổ thẹn sao?
Quách Nhị liếc nhìn gã, không đáp. Cái mặt vốn thường đã đăm chiêu, nay lại càng thêm cau có. Đương nhiên, lão rất thèm muốn một trăm quan tiền. Ngay khi nhận được giao kèo với Mạch Hoạch, lão đã chắc mẩm sẽ kiếm được mớ đẫm. Chỉ là, con mồi lần này không dễ nhằn. Sau hồi suy nghĩ, Quách Nhị lớn giọng nói:
Tay thuộc hạ của Đổ Phường liền hô lên:
- Không sao đâu? Bọn chúng chỉ muốn bắt ta, những người khác, chúng sẽ không làm hại đâu? Việc đang nguy gấp, con đừng hỏi nhiều nữa.
Chương 104: Hiểm nguy ập đến
Mấy người nghe thấy vậy thì liền nháo nhác. Phúc nghển cổ lên nhìn phía trước. Trong đêm đen, chàng chỉ có một vùng nước trống trải, tuyệt không thấy bóng dáng hai chiếc thuyền đi cùng đâu. Quả nhiên Phú Kiệm đã lo chạy trước, bỏ mặc chàng cùng mọi người ở lại. Trong đầu Phúc thoáng lên những câu hỏi:
Tiếng cấp báo kinh động, như sét đánh bên tai, khiến Phú Kiệm hoảng hốt. Lão lập tức cho người thu dọn, nhổ neo. Trong cảnh nguy cấp, Lan Thanh tìm tới:
Đêm đông giá buốt, hai chiếc thuyền âm thầm, gấp gáp rời đi. Giữa lúc đó, một bóng người lao vọt xuống, chấp chới giữa dòng nước.
Quách Nhị cũng mau chóng nhận ra Phúc. Ngày hôm đó ở Mai Hoa cốc, chính mắt lão đã thấy chàng đả bại Mộ Bạch, gã tiêu sĩ người Hán. Một cái nhíu mày:
vì mọi người mà nhảy khỏi thuyền của cha, quay trở lại đây báo tin. Nàng đã bất chấp hiểm nguy, đánh liều tấm thân mỏng manh yếu đuối giữa sóng gió đêm đông. Nhưng điều gì khiến nàng phải làm như vậy? Lan Thanh ngay lúc này, thật khác so với những ngày trước. Và cả cha của cô, lão Phú Kiệm cũng vậy. Những sự đổi thay diễn ra quá nhanh, dồn dập đến trong chớp mắt, khiến Phúc chẳng kịp hình dung hết. Ngay khi chàng đang mơ hồ, một tiếng nói hoảng hốt vang lên:
Cả đám thanh niên trai tráng đang trong cơn say thì bị dựng dậy. Phúc dụi dụi mắt, nửa tỉnh nửa mơ:
Một giọng trẻ trung hơn đáp:
Sáu trong số mười tên đã bị hạ, bốn tên còn lại liền chia ra đông tây nam bắc, nhất loạt lao đến. Đường đao, mũi kiếm có phần hung hiểm hơn. Đối lại, Phúc tung người leo lên cột buồm. Cột buồm cao hơn trượng, lại chẳng có chỗ đứng chân, có thể hạn chế ưu thế về quân số. Kẻ địch chẳng chút e ngại, lập tức phi thân, đao kiếm từ dưới chém với lên.
- Cẩn thận, đừng manh động. Tên đó nguy hiểm đấy.
Phúc nghe đến phải c·h·ế·t thì đã tỉnh ngủ hơn. Chàng nhận ra Lan Thanh, liền tỏ sự ngang ngược đáp:
- Sao cô còn ở đây?
Người Long Biên Nhất Phái thấy đối phương xuất hiện, thân thủ cước pháp mau lẹ, trong đêm tối thoắt ẩn thoắt hiện, chớp mắt đã đả bay bốn tên đồng bọn thì không khỏi kinh động. Dáng bộ hiên ngang, sừng sững như thần tướng trấn ải của Phúc càng khiến bọn chúng phải dè chừng. Giữa những tiếng hô hào hung hăng, lại xen vào những lời thận trọng.
Trong tiếng hô báo động, Phúc liền đạp lên khoang thuyền, lật qua đằng đuôi. Hai tên môn hạ còn lại thấy chàng lao đến thì lập tức vung đao chém tới. Trong bóng đêm, chúng không kịp nhìn rõ của đối thủ, chỉ thấy đao trong tay đột nhiên bị một thứ gì đánh văng đi. Liền với đó, hai cước như trời giáng tống tới ngực. Chúng đồng thanh kêu lên tiếng “á” trước khi bị đánh bay khỏi thuyền. Mặt nước lại lần nữa nổi sóng.
- Không kịp đâu. Nếu chúng ta không nhanh, sẽ nguy đến tính mạng đó.
Giọng trẻ hơn đáp:
- Đây là thuyền của chúng. Sao lại chỉ có một?
Lan Thanh vừa sốt sắng, vừa bực bội, liền la toáng lên:
Đám môn hạ của phái y lệnh, lập tức lao lên. Mười tên với đao gươm loang loáng, bủa ra như những con quạ trong đêm đen, vây lấy kẻ địch vào giữa.
Nàng lại quay qua mấy người khác:
- Gì vậy, đang ngủ mà.
- Có địch. Cẩn thận, trên thuyền có địch.
- Là nó. Chính là tên tráng sĩ đó.
- Dậy đi, còn ngủ gì nữa. Các anh mà còn ngủ nữa là c·h·ế·t đó.
- Bẩm, không rõ. Bọn chúng tự xưng là người của Long Biên Nhất Phái!
- Nhưng trên đó có người. Cha định để mặc họ sao?
Chàng còn chưa nhận ra trước mặt là ai, chỉ nghe thấy một giọng nữ nheo nhéo. Lan Thanh lại hối thúc:
Rồi nhìn về phía Lan Thanh. Nàng gật gật cái đầu, run rẩy, tưởng như sắp khóc. Phúc liền vỗ về trấn an. Sau rồi, chàng lao ra, đầu tiên là mũi thuyền. Một cước nhanh như cắt đánh thẳng vào hai chân trụ, khiến kẻ địch ngã khụy xuống. Liền với đó là hai cú đạp tống. Hai tên môn hạ phái Long Biên bị đá bay khỏi thuyền, rơi đến “bõm” xuống nước. Lập tức, người Long Biên Nhất Phái hô lên:
- Có lẽ lão Phú Kiệm đã đánh hơi được, nên chạy trước rồi.
Phúc chỉ chờ có vậy. Chàng nhanh nhẹn rút chân, tránh đi đường đao lưỡi kiếm, rồi từ trên cao, tỏa cước xuống. Liền hai cước đạp ngay mặt, khiến hai tên rụng như sung. Chàng cố ý đạp chếch ra, để chúng không rơi chúng khoang thuyền. Hai tên còn lại thấy thế thì hoảng hốt, vột lật đao chém sang. Nhưng đao pháp còn chậm, chẳng thể uy h·i·ế·p. Phúc cúi đầu né tránh. Ngọn đao chém sượt qua mái tóc, băm thẳng vào cột buồm. Dây cột buồm bị chặt đứt, khiến cánh buồm tuột ra, buông rủ xuống. Chàng vung chân đá vòng qua. Ngọn cước quét một vòng như cầu vồng, trúng ngay lưng. Hai tên bị trúng đòn, thốt lên một tiếng “á” trước khi rơi “ùm” xuống nước. Nếu như cước vừa rồi, Phúc chỉ cần cao chân hơn một chút là đã đá trúng ngay gáy, kẻ địch khi ấy sẽ lập tức gãy cổ mà c·h·ế·t. Chàng cốt chỉ là chặn không cho chúng lên thuyền, chứ không có ý g·i·ế·t hại, vì vậy lúc ra đòn còn nương nhẹ. Mười tên môn hạ bị đánh rơi xuống nước, nổi lên lố nhố những chiếc đầu đen. Chúng bì bõm bơi vào bờ, tên nào tên nấy ướt như chuột lột, rúm rẩy co ro trong cái gió lạnh. Phúc đứng trên khoang thuyền, dõng dạc tuyên bố:
- Là Đổ Phường. Chúng mướn người đến bắt cha tôi và anh đó. Cha đã chạy trước rồi. Anh còn ngồi đó là c·h·ế·t đó.
- Thằng nhãi, cái tội ngày trước thông đồng với Kiếm Tặc, lấy trộm Đại Long Đao vẫn còn chưa tính, nay nhà ngươi lại dám gây thêm tội với Đổ Phường. Tuổi trẻ hung hăng, không còn coi ai ra gì. Khôn hồn thì giơ tay chịu trói, ta sẽ liệu mà tha cho một con đường sống.
Chàng lại nhìn sang Lan Thanh, thấy nàng toàn thân ướt sũng, run lên bần bật. Dù là trong đêm tối, chẳng thể nhìn rõ sắc mặt nhợt nhạt, Phúc vẫn có thể cảm nhận được việc nàng đang phải chịu lạnh (đọc tại Qidian-VP.com)
- Mọi người mau dậy hết đi, không là không kịp đó.
Nàng đang nhắc đến chiếc thuyền cuối cùng trong đoàn thuyền ba chiếc, hiện vẫn đang im lìm, nằm neo đậu gần bờ. Phú Kiệm đáp: (đọc tại Qidian-VP.com)
Phúc với mấy lời đe dọa thì không lấy làm sợ. Chí ít, nếu không thể địch lại, chàng vẫn có thể sử dụng khinh công hơn người của mình để bỏ chạy. Điều vướng bận duy nhất khiến Phúc phải đắn đo, chính là Lan Thanh và người của phường Chiếu còn đang trên thuyền. Dù Phú Kiệm đã bỏ rơi chàng, nhưng chàng không thể bỏ rơi họ được. Phúc cứng giọng, đáp: (đọc tại Qidian-VP.com)
- Thằng nhãi, là mày?
Quách Nhị nghe những lời mắng nhiếc thì chột dạ. Nhưng càng chột dạ thì lại càng phải diệt, không để kẻ sống có thể rêu rao. Lão nghĩ vậy rồi lớn tiếng:
- Mọi người cũng chạy ngay đi.
Phúc đứng giữa vòng vây của phái Long Biên, bình tĩnh thi triển Phá Cước. Một cước, hai cước, ba cước. Liền một cái ra chân, chàng đã đánh bay ba tên. Những kẻ khác lập tức tráng vào chỗ trống. Một tiếng gió rít lên, một lưỡi đao từ sau chém tới, nhắm ngay thắt lưng. Cùng lúc đó, hai trường kiếm tả hữu đâm đến. Nóc thuyền chật hẹp, chẳng có chỗ để tránh né. Phúc liền tung người lên không, cả người cong vồng, cuộn ngược như cá chép vọt nước. Một cái đạp áp thẳng tay đao, liền với đó là một cước tống tới ngực. Gã đao thủ bị đá văng, rơi tuột khỏi thuyền. Phúc lại xoay người, song cước đánh sang hai bên. Hai kẻ dùng kiếm vừa ngoái lại thì liền bị trúng đòn. Chúng lộn nhào trên mặt thuyền, trước khi trôi tuột, rớt xuống sông. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Ông chủ, mau chạy ngay đi. Chúng đã đốt phá nhà cửa kho bãi, và giờ đang tìm tới đây. Không nhanh là không kịp đó.
- Cái gì mà c·h·ế·t, mà c·h·ế·t cái gì?
- Cha, sao không đi hết vậy? Cha định bỏ lại thuyền đó sao.
- Tất cả bình tĩnh, ở nguyên trong này. Đừng có ai lên tiếng đấy.
- Ông Quách, thằng nhãi này chính là kẻ mà chủ nhân của tôi mong muốn. Chỉ cần các ông bắt được hắn là có được một trăm quan.
- Ai, bọn nào? Không phải là Đổ Phường chứ?
- Tôi phải báo cho mọi người biết. Cha tôi đã bỏ rơi mọi người.
- Có lẽ được thuê tới. Chúng … chúng có réo là, nếu bắt được ông chủ và tráng sĩ, sẽ được trả hai trăm quan.
Phúc ngang tàng không đáp. Tay thuộc hạ của Đổ Phường liền nhắc:
Lập tức, bốn tên thuộc hạ y lệnh, đạp cước bay lên. Chúng chia làm hai ngả, một nửa đáp xuống mũi, nửa còn lại đáp xuống đuôi thuyền. Cả bốn thận trọng tiến đến khoang giữa, đao đã tế sẵn trên tay. Người nhà lão Phú Kiệm thấy vậy thì vô cùng sợ hãi, có người không kìm được, định la toáng lên, may có Phúc kịp ngăn lại. Chàng ra dấu, nói thật khẽ:
- Không lý nào. Đổ Phường bọn tôi thù còn chẳng hết. Nếu không phải cái thằng ăn mày “tráng sĩ” xen vào, bọn tôi chẳng đã băm nhà lão Phú đấy nát tương rồi.
- Nhìn kìa, bọn chúng đến rồi.
- Ông chủ, mau chạy ngay đi. Có kẻ sắp tìm tới đây rồi.
Nửa đêm, khi cuộc rượu đã tàn, tất cả đang chìm trong giấc ngủ yên tĩnh. Đột nhiên, tiếng bước chân rầm rập vang lên, cùng với đó là lời cấp báo:
Tất cả cùng hướng mắt theo cánh tay chỉ. Trên bờ, từ sau gò đất bắt đầu đùn lên những đuốc lửa, rồi sau đó là người ngựa xuất hiện, túa ra tựa như đàn kiến. Tiếng vó ngựa, tiếng đao kiếm, tiếng hô hào huyên náo. Đám người ngựa nhanh chóng tụ lại ngay sát mép nước, bủa vây dọc theo mạn thuyền. Phúc quét mắt điểm qua một lượt. Dù còn chỗ khuất, chàng vẫn chắc mẩm phải có đến bốn mươi tên. Trông trang phục, không khó để nhận ra là người của Long Biên Nhất Phái. Từ trong chúng, một giọng khàn đặc vang lên:
Lan Thanh cuống cuồng lay người, gọi lớn. Cả người nàng ướt sũng, lạnh run cầm cập, giọng nói như lạc đi.
Phú Kiệm:
- Có ta ở đây, thuyền này, đừng ai mong đặt chân lên được.
Giọng nói nhỏ dần, càng đến lúc cuối càng khó để nói ra. Lan Thanh cúi mặt, một cái buồn trĩu nặng. Phúc lờ mờ đoán ra, là nàng đã
- Thật là ngông cuồng, chẳng thể giáo huấn. Chúng mày, bắt nó!
Phúc đứng trên thuyền, quét mắt nhìn đám người của Long Biên Nhất Phái. Chàng không khó để nhận ra lão trưởng môn Quách Nhị, gã cột tóc đuôi ngựa cùng một vài tên đệ tử khác, những kẻ ngày trước đã bắt giữ mình ở đất Long Biên. Phúc cũng thoáng thấy một tay thuộc hạ của Đổ Phường. Tên này không mang đao kiếm, có lẽ theo cùng để chỉ điểm.
Giọng khàn đặc ”hừ” lên một tiếng, nói:
Lan Thanh đáp:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.