Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 105: Cái c·h·ế·t của Lan Thanh

Chương 105: Cái c·h·ế·t của Lan Thanh


Đám môn hạ phái Long Biên trên bờ, trông thấy Phúc như vậy thì vừa kinh vừa giận. Tay đệ tử cột tóc đuôi ngựa liền tấu với sư phụ:

- Sư phụ, để tôi.

Gã thuộc hạ của Đổ Phường thì thúc d·ụ·c:

- Ông Quách, thằng này không phải dạng vừa, cần xử lý nhanh hắn, không nên dây dưa. Theo tôi suy đoán, lão Phú Kiệm chưa chạy

được bao xa, ta vẫn còn cơ hội đuổi kịp.

Lời nói của gã khiến Phúc ngờ ngợ nhận ra:

“Có lẽ nào ông chủ Phú bỏ ta lại ở đây, là để cản đường bọn chúng? Nếu không phải, thì vì gì mà phải vội vàng chứ? Thật vậy thì tệ bạc quá. Dù gì, ta cũng đã giúp ông ấy nhiều mà.”

Trên bờ, Quách Nhị nhìn tay đệ tử cột tóc đuôi ngựa, lại trông sang đám bên, truyền lệnh:

- Chúng mày lên hết. Không được để nó thoát.

Lần này, quá nửa quân số, cả mới cả cũ, được dẫn đầu bởi gã cột tóc đuôi ngựa cùng xông lên. Chúng nhanh chóng đứng tràn khắp mặt thuyền. Cả chiếc thuyền như nặng thêm, chìm hẳn xuống. Tình thế hung hiểm, Phúc thận trọng đánh mắt trông một lượt, suy tính:

“Lũ này tuy đông nhưng cũng không đáng ngại. Điều quan trọng là đừng để chúng phát hiện trong khoang có người. Chúng mà phát hiện, ta còn vướng bận đối phó, sẽ chẳng thể bảo vệ được. Phải tìm cách đánh lạc hướng bọn chúng thôi.”

Chàng liền trừng mắt, quát lên:

- Đến rồi thì tới đi. Hôm nay các ngươi có mệnh hệ gì, đừng trách ta không nói trước.

Tiếng quát dù đanh như thép, vẫn thiếu đi nộ khí. Kẻ địch chẳng lấy đó làm sợ. Gã cột tóc đuôi ngựa tự tin nói lớn:

- Thằng nhãi, c·hết đến nơi rồi còn mạnh mồm. Chúng mày, nó chỉ một mình, lại không tấc sắt, dù có ba đầu sáu tay cũng chẳng thể địch lại ta. Hôm nay, thằng nào lấy được mạng nó, sư phụ tất sẽ trọng thưởng.

Lời vừa mới dứt thì từ trên bờ đã có tiếng nói bồi thêm:

- Hai mươi quan, cho kẻ nào g·iết được thằng nhãi đó..

Là Quách Nhị lên tiếng. Gã cột tóc đuôi ngựa được sự hưởng ứng thì hối thúc:

- Chúng mày, cơ hội đã đến, còn chờ gì nữa.

Đám môn hạ phái Long Biên nghe đến tiền thưởng thì hăng máu hẳn. Chúng như đám ruồi nhặng đánh hơi thấy mật ngọt, liền vội vã khua đao múa kiếm, tràn đến. Nhưng ngay khi những kẻ đầu tiên vừa đặt chân lên nóc thuyền, đã liền dính cước:

- Binh… bốp… bốp… bốp

Là Phúc chủ động xuất đánh, không cho chúng kịp trở tay. Cước khi này đã nhanh và mạnh bạo hơn, không gì ngoài trấn áp cái khí thế côn đồ hung hãn. Bốn tên kia trúng đòn, lập tức b·ị b·ắn đi như những viên bi. Bọn chúng chỉ kịp thốt lên tiếng “á” trước khi đồng loạt rơi “ùm” xuống sông. Phúc nhìn những đụm sóng trắng xóa nổi lên quanh mạn thuyền, lại trừng mắt trông những kẻ còn lại, thầm nghĩ:

“Lũ thối tha này, muốn lấy mạng ta sao? Chỉ vì chút tiền mà ngay cả việc g·iết chóc cũng chẳng từ, đúng là coi mạng người như cỏ rác. Danh môn chính phái gì chứ, so với đám cường hào thổ phỉ, sự ác độc, vô đạo có khác gì?”

Chàng nghĩ về cái giá hai mươi quan mà Quách Nhị, hậm hực:

“Rẻ, rẻ quá? Mạng này mà chỉ bằng năm ván đá gà thôi sao? Có c·hết ta cũng chẳng thể để c·hết nhục như vậy được.”

Cuối cùng giận dữ quát lên:

- Hai mươi quan ở đây, kẻ nào dám lấy.

Tiếng quát lần này đã có khí thế hơn hẳn. Chỉ là, đám môn hạ phái Long Biên vẫn có lòng tham với tiền. Chúng lại hò nhau, rồi nhất loạt lao lên. Hơn mười tên nối đuôi nhau, dồn dập như sóng vỗ bờ. Trong đêm tối, ánh đao ánh kiếm trùng trung lấp loáng. Phúc cũng chẳng ngại ngần tiếp đón đánh. Giữa đao kiếm vây hãm, Phá Cước cường hoành.

- Bụp.

Một cước tống thẳng tới, một tên ôm bụng co rúm, rơi sập xuống mặt thuyền. Phúc nhanh nhẹn cúi đầu.

- Vù.

Một đao từ sau chém sượt qua mái tóc. Chàng móc ngược chân lên, trả ngay một cước sau gáy. Kẻ địch bị đá chúng, ngã dúi dụi về trước, rồi cắm thẳng đầu xuống sông.

- Xoẹt. Xoẹt.

Hai đao chém bạt bên hông. Phúc xoay người né tránh, đồng thời hai cước phát sang.

- Bụp. Bụp. Ối. Á

Hai tên bị đá trúng mặt, loạng choạng bật ngửa rồi rơi đến rầm xuống mặt thuyền. Ngay khi mối nguy bốn bề vừa được giải tỏa thì từ trên cao, chính nơi đỉnh đầu, một kiếm xuyên không đâm xuống. Phúc lách mình né tránh. Đường kiếm chạy sượt từ vai đến qua gối, đâm phập xuống ngay sát mũi chân. Kẻ địch lập tức chuyển mình, lưỡi kiếm rạch gỗ phá ra.

- Roạt…..

Kiếm từ dưới cắt ngược lên, vô cùng hung hiểm. Phúc gấp gáp sử dụng thủ bộ thoái lui. Ngay khi mũi kiếm lướt qua trước mặt, chàng liền sấn tới. Một cước tống thẳng tới ngực, khiến kẻ địch lập tức thổ máu. Cả người hắn b·ị đ·ánh dạt, rơi xuống mũi thuyền, trước khi tiếp tục bị kéo lê theo đà mà lao đi. Đám môn hạ nhìn đồng bọn b·ị đ·ánh văng đi xa hơn hai trượng, cảm nhận được sự cường hoành của cước pháp, bất giác cả trợn. Trong lúc đó, Phúc quan sát vệt kiếm dưới chân, dài gần thước rạch trên ván gỗ, lo lắng:

“Không được. Cứ thế này sẽ động đến dưới mất”

Chàng đánh mắt nhìn quanh, rồi quyết định vọt mình lao lên cột buồm. Kẻ địch cũng liều lĩnh, hai tên bất chấp lao theo.

Phúc đá mạnh vào cánh buồm, khiến nó xoay vòng. Hai kẻ liều lĩnh bị cánh buồm gạt trúng, mất đà, rơi xuống. Ngay lúc này, cả cột buồm rung lên. Là dưới sàn, tay cột tóc đuôi ngựa đang vung đao chém. Chân cột bị chặt đứt, khiến cả cánh buồm đổ rạp về trước. Phúc vội thốt lên tiếng “nguy” trong đầu, rồi đạp cước mượn lực mà rời đi. Dưới sàn là tua tủa đao kiếm chờ sẵn, buộc chàng phải đáp lại trên nóc thuyền. Ngay lập tức, kẻ địch ập tới. Từ dưới khoang thuyền, tiếng la thất thanh vang lên:

- Aa….không… đừng mà…

Là người của Phường Chiếu. Có kẻ đã lao vào trong, khiến bọn họ sợ hãi mà la lên. Người của phái Long Biên nhanh chóng nhận ra:

- Trong khoang có người.

Phúc nhất thời hoảng hốt. Nhưng chàng còn chưa kịp phản ứng thì từ nơi chân đứng, một thứ gì đó sắc nhọn đã phá gỗ, đâm lên. Là kẻ ở dưới đã phát đao. Mũi đao đâm lên gần thước, xem chút nữa đã xiên chúng gối. Phúc giật đến bắn tim, liền rụt chân bước về sau. Nhưng liền với đó, một đao khác đã đón lõng. Chàng vừa cúi người tránh đi thì đao dưới khoang lại đâm lên, lần này là gần sát ngay mặt. Mũi đao cách đôi con ngươi chỉ ba tấc, xém nữa đã lấy mạng rồi. Phúc kinh động đến toát mồ hôi hột.

Kẻ địch trong tối nghe tiếng bước chân mà đoán định, ở thế chủ động, xung quanh lại là trùng trùng đao kiếm bủa vây, tình thế thật như thiên la địa võng. Phúc chẳng thể suy tính được nhiều, lại vướng bận lo cho sự an nguy của người ở dưới. Chàng vội vã tung mình lên không, liên hoàn cước đánh ra, quét tròn một vòng. Tất thảy kẻ địch ở trên liền bị bức dạt. Liền sau đó, Phúc phi người xuyên qua ván gỗ, chui tụt xuống khoang thuyền.

- Bụp. Bụp.

Trong khoang thuyền tối tăm, chẳng rõ giao tranh. Chỉ thấy chớp mắt, một bóng người b·ị đ·ánh văng ra, chính là tên môn hạ phái Long Biên. Thượng trên nóc khoang, tay cột tóc đuôi ngựa đắc chí rú lên:

- Một lũ chuột chui lủi, để xem chúng mày trốn đi đâu.

Rồi thẳng tay, xiên đao xuống. Ngọn đao xém chút nữa đã trúng người của phường Chiếu, khiến bọn họ sợ đến mất mật, hoảng loạn la hét. Phúc vội vã quát lớn:

- Mau, cúi đầu xuống!

Tình thế thật quá nguy ngập. Mấy người trốn ở trong khoang, chẳng khác nào cá nằm trong rọ. Kẻ địch chẳng cần tiến vào, cứ ở ngoài dụng đao kiếm mà đâm bừa, kiểu gì cũng có nhát trúng. Thôi thì, bớt được mặt nào hay mặt ấy, chí ít là không để cái nguy rình rập ngay trên đầu. Phúc nghĩ vậy, liền vung chân, phát cước đá ngược lên. Hai cước cường bạo, mang theo khí lực kinh động, phá bay mái nóc. Đám đệ tử của phái Long Biên bì cước kình bức bách, buộc phải di tản, rồi tụ về hai mũi thuyền.

Nóc thuyền mở ra, ánh sáng mờ nhạt trong đêm đông đủ soi lộ tất cả. Kẻ địch vì vậy cũng bạo dạn hơn. Lập tức, bốn tên tràn vào. Trong chốn chật hẹp, Phúc cố gắng thi triển thủ bộ, luồn lách giữa những đao kiếm. Liền với đó, vô tướng quyền được sử ra. Một chưởng nối tiếp một chưởng, rồi hai quyền. Bốn tên của phái Long Biên ngay tức thì đổ gục xuống, nằm bất động trên sàn. Cùng lúc này, Lan Thanh hô lên:

- Tráng sĩ, cẩn thận.

Từ cửa khoang phía đuôi thuyền, một kẻ lẳng lặng phát kiếm đâm tới. Phúc giật mình, thoáng nghe tiếng gió rít rất khẽ bên tai, vừa kịp nghiêng đầu tránh đi. Chàng xoay ngước, một cước đánh văng kiếm, cước còn lại tống ngược ra sau. Tên kia trúng đòn, như quá bóng bị đá đi, xô đổ bức vách. Cả người và ván gỗ cùng lao đến “ùm” xuống nước. Phúc lại vớ ngay một chiếc ghế đẩu, thuận tay phi thẳng về phía cửa trước. Một tên vừa ló mặt vào thì lĩnh trọn, bật ngược ra, hai tay ôm mặt máu mà gào rống lên. Thoáng trong chốc lát, khoang thuyền sạch bóng địch. Phúc vội đến bên Lan Thanh, sốt sắng:

- Hãy cứ ở yên đây và đừng hành động gì cả. Tốt nhất đừng chúng chú ý tới.

Lan Thanh đang ngồi co ro một góc, chung quanh là túm tụm người của phường Chiếu. Nàng run rẩy, sợ hãi không nói lên lời, chỉ biết gật đầu nghe theo. Phúc đứng dậy, liếc mắt nhìn sau trước khi tiến ra nơi cửa trước. Lúc này, ngoại trừ mấy tên nằm gục dưới sàn, sau lưng chàng đã chẳng còn mối đe dọa. Phúc trừng mắt trông kẻ địch trước mặt, nói:

- Những người bên trong không liên quan đến việc này. Các ngươi không được động đến.

Lời nói của Phúc khiến kẻ địch phải e dè, không dám manh động. Trải qua một hồi kịch chiến, thực lực của chàng tới đâu, đám môn hạ của phái Long Biên đều đã rõ. Chúng đánh mắt nhìn nhau, có phần đùn đẩy, không ai muốn là kẻ phải lao lên trước. Ngay đến gã cột tóc đuôi ngựa cũng đã vơi đi sự hung hãn. Trên bờ, tay thuộc hạ của Đổ Phường ghé tai Quách Nhị, nói:

- Ông Quách, trên thuyền có đàn bà, rất có thể là con gái của lão Phú Kiệm.

Lão trưởng môn gật gù, rồi lớn tiếng ra lệnh:

- Tất cả bắt hết cho ta. Thằng nào đứa nào chống cự, g·iết không tha.

Lão phất tay, ra dấu cho đám còn lại. Mấy tên môn hạ liền khua đao múa kiếm, đạp cước lao lên. Tất cả cùng tụ nơi mũi thuyền. Gã cột tóc đuôi ngựa nhận được chỉ thị của sư phụ, lại có thêm tiếp viện thì lấy tỏ ra tự tin, tuyên bố:

- Chuột đã ở trong rọ, còn muốn ra lệnh sao? Hôm nay sẽ chẳng có con chuột nào được thoát cả.

Rồi hướng đến đồng bọn, hô lên:

- Chúng mày, tiền thưởng đang ở trước mặt. Còn không mau tranh lấy.

Lời của gã khiến Phúc thêm giận dữ. Chàng gằn giọng:

- Lũ tiểu nhân hèn hạ. Nói chuyện với các ngươi, xem ra chẳng có ích gì.

Lời vừa dứt, cước đã lập tức sử ra. Phúc cho rằng không có cách nào bảo vệ những người ở sau, ngoài việc phải đánh bay hết thảy những kẻ trước mặt. Thụ động chống đỡ không bằng chủ động ra tay. Nghĩ là vậy, chàng liền phát động Phá Cước, tràn thẳng vào giữa đội hình địch. Một thân một cước như gió lộng tung hoành.

Đám môn hạ phái Long Biên kinh động, vội tản ra trước khi hợp vây lại. Trùng trùng đao kiếm như thiên la địa vong, nhốt chặt lấy đối thủ vào trong. Giữa vòng đao kiếm càng lúc càng khép chặt, Phúc vẫn mặc sức tung hoành. Phá cước vừa quét trụ đốn ngã một tên, đã lập tức lật lên, xả thẳng xuống vai kẻ khác. Một cước tống thẳng tới ngực, còn chưa tận lực đã liền cuộn ngược lại, thốc ngược lên mặt. Đám môn hạ của phái Long Biên bị cước pháp cường liệt đánh cho choáng váng.

Nhưng cũng chẳng vì thế mà chúng thấy sợ. Phần vì những kẻ còn lại đến lúc này đều có võ hạng cao trong môn phái, phần vì số tiền hai mươi quan đang được treo thưởng. Dù phải chịu đòn đau, chúng cũng nhất quyết không rời khỏi trận địa, ngược lại, càng điên cuồng, hăng máu hơn. Những đao kiếm liên tiếp xả xuống. Tiếng đao, kiếm rít lên vun v·út. Phúc vừa tránh được một đao chém ngang bụng, thì liền một đao khác đã bạt tới ngang hông. Chàng vừa lách mình tránh được một kiếm trước ngực, thì một kiếm khác đã lăm le sau gáy. Tứ bề là hung đao, sát kiếm. Mặt thuyền chòng chành, lại đầy những đổ vỡ, càng khiến việc tránh né trở nên khó khăn. Cuộc chiến đến hồi hiểm nguy, khốc liệt.

Trong lúc tất cả mải mê giao chiến, gã cột tóc đuôi ngựa đã thừa cơ tách ra, đứng kịch nơi mũi thuyền quan sát. Gã nhìn Phúc tung hoành giữa vòng vây của đồng bọn, rồi lại nhìn về khoang thuyền, nơi có những kẻ đang lẩn trốn. Thình lình, hô lớn:

- Còn đứng đó làm gì, mau bắt lấy chúng nó.

Nơi khoang thuyền, một tay vừa bị Phúc đánh, giờ đã tỉnh lại, đứng chình ình ở đó. Gã còn đang phân vân với việc lao ra tiếp ứng đồng bọn, thì nhận được lệnh, liền đổi sự chú ý. Người của phường Chiếu thấy thù lù một kẻ đang tiến tới thì không khỏi kinh sợ, thất thần la hét. Tiếng hô hào chỉ thị, tiếng la hét khiến Phúc lập tức hiểu ra tình hình. Cái liếc mắt thật nhanh. Chàng một cước đá bay kẻ địch chắn trước mặt, rồi mặc những nguy hiểm xung quanh, tức tốc phi trở vào trong khoang. Ngay khi tên đao thủ kia đưa tay với tới, toan túm lấy Lan Thanh thì:

- Bụp. Rầm.

Hắn bị Phúc đá bay, lao vỡ cả bức vách ở cuối trước khi rơi xuống nước. Một cước gấp gáp, huy động hết thảy sức lực. Phúc cả

mừng vì đã đến đúng lúc. Nhưng ngay khi chàng còn chưa kịp thở phào, thì từ sau, có tiếng hô lên:

- Tráng sĩ, cẩn thận.

Rồi một bóng người vọt đến, liền với đó là tiếng đâm xé thịt. Những tiếng la rất khẽ, như bị ghìm nơi cổ họng, không cho thoát ra.

Tiếng máu đổ giọt trên sàn gỗ, dần chảy thành dòng.

Phúc xoay người nhìn lại, để rồi hốt hoảng nhận ra. Ngay sau lưng chàng là một dáng hình mong manh. Lan Thanh. Đôi cánh tay nàng đang đưa ra, chơi vơi. Dưới bụng, một mũi đao sắc nhọn xé toạc áo vải. Tấm thân nữ liễu yếu khẽ rung lên, rồi khụy xuống, để lộ ra khuôn mặt đầy sát tính khuất sau. Hung thủ không ai khác, chính là gã cột tóc đuôi ngựa. Hắn đã thừa lúc Phúc lo cứu người mà đâm đao tới thích sát. Trong khoảnh khắc nguy ngập, Lan Thanh đã dương mình ra, hứng lấy. Phúc kinh hãi gọi tên:

- Lan Thanh!

Rồi tức tốc lao tới. Tay cột tóc đuôi ngựa lập tức bị đá văng, bay ngược ra mũi thuyền.

Chương 105: Cái c·h·ế·t của Lan Thanh