Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 106: Sát

Chương 106: Sát


Phúc nhanh chóng xà xuống, ôm choàng lấy Lan Thanh. Chàng ghì chặt nàng vào lòng, kêu lên:

- Lan Thanh! Lan Thanh!

Những ngón tay gạt đi mớ tóc rối đang che lấp khuôn mặt, rồi run rẩy chạm xuống v·ết t·hương. Từ nơi v·ết t·hương ấy, máu vẫn đổ ra. Những giọt nước mắt lã chã rơi. Lan Thanh lúc này toàn thân đã giá lạnh, sắc mặt tím tái. Nàng quơ tay, nắm lấy tay chàng. Một cái nấc nghẹn. Nàng cất tiếng gọi:

- Tráng … sĩ!

Tiếng gọi khẽ khàng, nghe không thật rõ.

- Lan Thanh!

Phúc đáp, rồi xúc động nghẹn ngào:

- Sao lại làm vậy? Vì sao lại che cho ta?

Lan Thanh gắng gượng:

- Cha tôi đã lừa gạt, bỏ rơi tráng sĩ. Nhưng … tôi không thể làm vậy.

Giọng nói thều thào, từng câu, từng chữ đều rất khó nhọc. Phúc tận tai nghe Lan Thanh thú nhận về cha mình, càng thêm đau xót. Nhưng dù bất luận là gì, thì lỗi lầm đó đâu thuộc về nàng. Chàng lắc đầu, gạt đi:

- Cũng đâu cần phải vậy chứ?

Rồi nói tiếp trong nước mắt:

- Cô đâu cần phải hi sinh mạng sống vì ta? Vì sao? Vì sao chứ?

Đôi bàn tay lại ghì chặt. Lan Thanh nằm trọn trong vòng tay chàng, càng lúc càng yếu. Nàng cố góp nhặt những sức tàn, nói:

- Tráng sĩ, thực lòng …thực lòng… sau đêm ấy… Lan Thanh đã…

Lan Thanh vừa nói, vừa nhìn Phúc đầy âu yếm, gắng đưa tay với lên nhưng đã không kịp. Nàng nấc lên thành tiếng, trước khi ngửa ật ra. Dung mạo như trăng như hoa, giờ đã một màu trắng bạch. Trên khóe miệng tím tái khẽ nở nụ cười. Phúc bàng hoàng lay động, khẩn thiết gọi tên:

- Lan Thanh! Lan Thanh!

Chàng cố đánh thức trong vô vọng. Dù không thực sự có tình cảm, nhưng cái c·h·ế·t của Lan Thanh vẫn khiến Phúc vô cùng đau đớn. Nàng đã vì chàng mà hi sinh tính mạng. Một tiếng hét thật lớn, như thấu tận trời xanh:

- Không……..

Người phường Chiếu vây quanh, đổ gục xuống, ôm mặt khóc rưng rức. Cùng lúc đó, đám môn hạ phái Long Biên đứng cả ngoài mũi thuyền. Tất cả năm năm đao kiếm trong tay, bỗng nhiên sợ hãi, chẳng kẻ nào dám liều mạng tiến vào. Phúc nhìn chúng, gằn giọng:

- Các ngươi. Chính các ngươi đã g·i·ế·t Lan Thanh.

Chàng để lại Lan Thanh nằm trên sàn, rồi lao tới. Kẻ địch lập tức nháo nhào.

- Bụp. Bụp. Bụp.

Ba tên trước nhất bị trúng cước. Một tên chui tụt xuyên qua sàn gỗ, hai tên còn lại bay vút đi. Hai tiếng “ùm” lớn vang lên, mặt nước cách xa dưới chân thuyền dội lên hai cột nước trắng. Phúc lại tràn tiếp tới, mục tiêu nhắm đến là tay cột tóc đuôi ngựa. Chớp mắt, chàng đã hiện ra sừng sững trước mặt.

Tay cột tóc đuôi ngựa hốt hoảng vung đao lên chém. Đường đao chẻ dọc, xả thẳng xuống vai. Phúc không màng tránh né. Một cước trấn ngược lên, kích thẳng vào tay đao. Thanh đao bị quán lực, văng mạnh lên không, quay vòng vòng trước khi cắm phập xuống mặt thuyền. Tất thảy kẻ địch đều kinh hãi, đứng dạt ra sát mép. Tay cột tóc đuôi ngựa nhìn khuôn mặt đằng đằng sát của Phúc, sợ hãi đến run lẩy bẩy. Gã ra lệnh cho đám đồng bọn.

- Chúng… chúng mày… mau… mau… bắt lấy….

Giọng nói lắp bắp, như có cục nghẹn chắn ngang cổ. Gã còn chưa kịp thốt ra hết chứ “nó” thì:

- Bộp.

Một cước nhanh như cắt đá vòng qua. Cái đầu gã lập tức lật sang bên. Cả người gã xoay vòng trên không, trước khi quật xuống mặt sàn. Máu từ mũi mồm, từ

tai từ từ rỉ ra.

Tay cột tóc đuôi ngựa về cơ bản đã vỡ đầu, gãy cổ mà c·h·ế·t. Phúc nhìn cái xác nằm chình ình, bất động trước mặt, chưa hết thịnh nộ. Chàng lại vung chân. Ngọn cước vút lên cao, rồi bổ thẳng xuống đầu.

- RẬP…

Mặt thuyền rung lên, ván sàn dưới chân vỡ gãy. Cái đầu bị đạp xuống, kéo cả nửa thân trên chìm dưới ván gỗ. Dăm gỗ tua tủa như những mũi kim xiên vào da thịt. Máu cứ thế chảy ra, nhỏ xuống tong tỏng thành dòng, nghe rõ mồn một. Một cảnh tượng kinh dị, hãi hùng khiến tất cả phải giật mình thảng thốt.

Đám môn hạ còn trên thuyền, tên nào tên nấy mặt mũi tái mét, cắt không còn giọt máu. Tận mắt chứng kiến đồng bọn nhận cái c·h·ế·t bất đắc kỳ tử, dù là kẻ gan lì nhất cũng phải rúng động. Tất cả đều run rẩy như muốn ngã khụy. Phải cố gắng lắm, chúng mới không để tuột đao kiếm trên tay. Ngay lúc này, một tiếng quát lớn truyền đến:

- Chúng mày còn đứng đực ra đấy. Mau, g·i·ế·t lấy nó.

Là giọng của Quách Nhị. Từ trên bờ, gã trưởng môn phái Long Biên chứng kiến đệ tử thân tín bị g·i·ế·t c·h·ế·t, vừa kinh vừa giận, lập tức phát lệnh. Giao kèo đã nhận, rồi nợ máu, xem ra hôm nay, lão chẳng thể để cho Phúc toàn mạng được. Chỉ là, trong đám môn hạ của lão, kẻ nào dám tuân lệnh đây.

Hơn chục tên trên thuyền cùng dấp dểnh, dền dứ. Kẻ nào cũng sợ, chẳng dám lao lên. Nhưng lệnh của sư phụ đã ra, không thể không nghe theo. Tình thế tiến thoái lưỡng nan khiến sau một hồi, tất cả vẫn đứng chân tại chỗ. Quách Nhị thấy vậy thì càng thêm giận dữ, lại lớn tiếng quát:

- Còn không mau g·i·ế·t nó. Bộ muốn phản sao? Chúng mày muốn c·h·ế·t hết cả lũ à?

Lời hăm dọa khiến đám môn hạ giật bắn cả người. Với cung cách cai quản hà khắc cùng bản mặt luôn bực dọc, cau có, thường ngày, Quách Nhị đã luôn là nỗi sợ hãi thường trực. Nay lão lại còn dọa sẽ cho cả lũ c·h·ế·t, khiến mười mấy tên như mất hết hồn vía. Xông lên chưa chắc đã c·h·ế·t, nhưng nếu kháng lệnh thì chẳng thể sống được. Dù sao thì chúng cũng có quân số đông đảo, chỉ phải địch với một, không phải không có cửa. Nghĩ là vậy, mười mấy tên liền tự sốc lại tinh thần, tay nắm chắc lấy đao kiếm. Nhưng ngay khi ánh mắt trở lên kiên quyết hơn thì:

- Ối …hự

Phúc thình lình tràn đến như chớp giật. Một tên chẳng kịp phản ứng, liền bị cước của chàng tống thẳng tới ngực. Nguyên bộ xương sườn gãy liền mấy cái. Cả người hắn bị đá văng, bay xa hơn ba trượng trước khi rớt đến “bịch” ngay dưới chân Quách Nhị. Mấy con ngựa sợ hãi, chồm lên, hí loạn. Quách Nhị nhìn gã đệ tử nằm gục, nghiến răng không nói.

Trên thuyền, đám môn hạ phái Long Biên lập tức vung đao chém tới. Nhưng đao còn chưa kịp chém tới, thì cước đã đến. Một tên khác trúng cước, bay thẳng về phía đuôi thuyền. Mấy bức vách còn xót, chưa bị tổn hại lúc trước liền bị phá nát. Cả người và bức vách nằm hổ lốn, bất động.

Sự thể đã đổi thay. Phúc lần này chẳng đứng yên đợi kẻ địch đâm đao kiếm đến, mà chủ động xuất cước tấn công kẻ địch. Chàng không phải muốn “tiên phát chế nhân” mà chỉ là đang trong cơn cuồng nộ. Với chàng, đám người phái Long Biên đã chẳng có thể hòa hoãn. Sự hung bạo của chúng, đặc biệt là tội ác đã gây ra với Lan Thanh, nhất định phải bị trừng trị. Quyết là vậy, nên cước phát ra cuồng liệt, không nhân nhượng. Kẻ trúng phải, dù không c·h·ế·t cũng bị gãy xương, dập nát lục phủ ngũ tạng, chẳng dễ gì sống cho được.

Phúc dùng Phá Cước, tung hoành giữa vòng vây của kẻ địch. Càng đánh, cước lực càng gia tăng, Phúc hành cước dồn dập, gấp gáp, như không muốn để cho kẻ nào có cơ hội trốn thoát. Thằng bị đánh gục tại chỗ, tên bị đá bay xuống sông. Đám môn hạ phái Long Biên có mặt trên thuyền, càng lúc càng trở lên thưa thớt.

Ngay khi tình thế áp đảo, bất chợt, Phúc nghe thấy tiếng gió rít đến bên tai. Rồi một đao từ sau, nhanh vô cùng đâm đến. Là Quách Nhị đã ra tay. Phúc nghiêng đầu, xoay mình né tránh, đồng thời trả luôn một cước. Quách Nhị cũng lanh lẹ tránh được, phát đáo chém lại. Đao pháp thật hung hiểm. Đám môn hạ của phái Long Biên thấy có sư phụ trực tiếp tham chiến thì được khích lệ tinh thần, lại hăng máu xông đến. Đao kiếm chỉ chờ có vậy, tua tủa tỏa ra, chụp thẳng xuống đầu Phúc. Đổi lại, Phúc càng thêm kích động, cước đánh ra bạo liệt hơn.

Cuộc quần chiến diễn ra được mấy hiệp thì bất chợt ngưng lại. Phúc sau hồi phát cước cuồng bạo thì cơn thịnh nộ trong người đã dịu xuống. Chàng nhảy vọt ra mũi thuyền, giữ khoảng cách với kẻ địch. Người của phái Long Biên thấy vậy thì cũng không vội truy theo, phần vì đã thấm mệt. Trong số chúng, chỉ có Quách Nhị là vẫn sung mãn nhất. Lão năm năm Đại Long Đao trong tay, sẵn sàng lao tới.

Phúc đánh mắt nhìn kẻ địch cùng khung cảnh trước mặt, để rồi giật mình kinh hãi. Trước mắt chàng là một khung cảnh tàn phá c·h·ế·t chóc. Con thuyền đã chẳng còn chỗ nào nguyên vẹn. Và nằm la liệt trên đó là xác người. Đám môn hạ phái Long Biên, quá nửa đã bị hạ gục. Có cái xác còn động đậy, có cái xác đã im lìm. Rất nhiều kẻ đã phải chịu cái c·h·ế·t thảm khốc, và tất cả đều là do cước của chàng đã gây ra. Trong cơn giận dữ kích động, chàng đã bức phát luồng chân khí của lão Hoàng Cái. Đám môn hạ kia đương nhiên chẳng thể chịu nổi.

Chưa bao giờ, Phúc lại g·i·ế·t nhiều người đến vậy. Bỗng nhiên, chàng cảm thấy thật hoang mang, sợ hãi. Một thứ xúc giác hỗn độn. Ngay lúc Phúc bị xao nhãng, Quách Nhị đã thừa cơ đâm đao tới. Ánh đao khẽ lóe lên trong đêm tối. Phúc vừa kịp nhận ra, vội nghiêng mình. Quách Nhị lại liên tiếp dồn đao tới. Phúc vì đang bị thứ cảm xúc hỗn độn chi phối, thành thử không muốn sử dụng đến cước pháp. Chàng không muốn phải g·i·ế·t người nữa. Thủ bộ được sử ra, linh động tránh né.

Phúc vừa lo đối phó với Quách Nhị, vừa phải bận tâm đến những kẻ địch phía sau, thật khó để xoay sở. Chàng dù đã cố gắng hết sức, vẫn chẳng thể tránh cho được hết. Để rồi, trong một khoảnh khắc vây hãm, đao của Quách Nhị đã chém tới, cắt một đường chéo trên ngực. Một cơn đau nhói lên, tê buốt lan khắp vùng ngực. Vết cắt không sâu, nhưng cũng đủ để da thịt ứa máu. Phúc nhìn vết cắt đang thấm máu đỏ qua lớp vải áo, giận dữ:

“Bọn chúng thực muốn lấy mạng ta. Hôm nay, nếu không phải ta đánh bại chúng, thì chỉ có là chúng g·i·ế·t ta mà thôi. Tình hình đã bắt buộc, ta cũng chẳng thể làm khác được.”

Nghĩ là vậy, chàng liền bỏ mặc hết những sợ hãi tội lỗi, Phá Cước lại được dựng lên, tràn thẳng tới.

Chương 106: Sát