Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Sấm Động Trời Nam
Unknown
Chương 107: Giải vây
Bái Xuyên, cách không xa Phù Lưu. Trời đêm tối tăm, cảnh vật tịch mịch. Một toán người ngựa đang phi nhanh, hướng về phương bắc. Toán người men dọc theo triền sông, cứ thể âm thầm lướt đi mà không có đèn đuốc. Đi được một quãng ước chừng năm dặm thì tạm thời dừng lại. Người thanh niên đi đầu dõi mắt nhìn cảnh nước mênh mông trước mặt, hỏi:
- Còn bao xa nữa thì đến bến.
Dù trong đêm đen, vẫn có thể nhận ra dung mạo cương nghị, anh tuấn. Một kẻ đi cùng đáp:
- Chưa đến mười dặm. Nếu nhanh, ta có thể đến kịp trước lúc gà gáy, sẽ có đò đầu để sang sông.
Người thanh niên nói:
- Ta sẽ đến kịp đò đầu.
Kẻ đi cùng hỏi:
- Công tử, sao phải gấp gáp vậy?
Người thanh niên đáp:
- Đại sự hệ trọng, có rất nhiều việc cần phải chuẩn bị. Chúng ta cần phải về bản môn trong buổi sáng. Ta không muốn vì việc đi lại, mà lại lỡ dở thêm ngày.
Kẻ đi cùng lại hỏi:
- Tới đây, cả Lĩnh Nam sẽ đổ dồn về ta sao?
Người thanh niên đáp:
- Đúng vậy. Đồ Ma Tế Hội là một sự kiện đặc biệt, sẽ có rất nhiều bang phái, anh hùng hào kiệt khắp lộ tìm đến. Lĩnh Nam vừa mới chịu một phen kinh động, ai ai cũng muốn được tận mắt xem h·ung t·hủ thực sự là như thế nào? Chắc chắn, sẽ có rất đông người tìm đến. Việc ta cần làm là phải chuẩn bị thật kĩ, không được để có sơ suất.
Lại quay qua mấy người phía sau, như truyền lệnh:
- Về đến bản môn, ta sẽ phân công công việc cho từng người. Sẽ có một số phải đi đến các bang phái, thông báo tin tức về Tế Hội cho rộng rãi võ lâm biết.
Rồi thúc ngựa, hô lên:
- Đi.
Cả toán người ngựa lại phi nhanh trong đêm đông. Người thanh niên này không ai khác, chính là Lương Nhất Công, theo cùng là các môn hạ của Thanh Sơn môn.
Quay trở lại cuộc chiến. Phúc đối chọi với Long Biên Nhất Phái đã đến hồi sinh tử. Kẻ địch lúc này chỉ chưa đến mười người, ngoại trừ Quách Nhị là bậc cao thủ không kể đến, còn lại cũng toàn là những tên gan lì, liều mạng. Chúng không liều mạng sao được, khi đã phải tận mắt chứng kiến cái kết thảm khốc đến với đồng bọn.
Phúc lúc này đang trong cơn cuồng loạn. Càng đánh, chàng càng điên cuồng, bất chấp. Khắp cơ thể lúc này là vô số vết đao kiếm. Máu thấm ra loang lổ, kín cả tấm áo.
Phía bên kia, người của phái Long Biên cũng không khá khẩm hơn. Quách Nhị dù là bậc tông sư, lại có Đại Long Đao trong tay, vẫn chẳng thể trấn áp nổi đối phương. Ngược lại, sau mấy lần trúng cước, ngực gã trở lên đau tức, khí huyết có phần nhiễu loạn. Xung quanh gã, đám đệ tử cũng dần thấm mệt, tay đao tay kiếm rung lên bần bật.
Trận chiến đã kéo từ dưới thuyền lên bờ cát trống trải. Người của phái Long Biên lúc này đã dùng đến Long Biên Thập Trấn Đồ, là trận pháp tinh yếu của môn phái. Trong vòng vây hãm biến ảo, Quách Nhị thoăt ẩn, thoắt hiện. Mỗi đao mỗi chiêu đều như muốn c·hặt đ·ầu, lấy ngay cái mạng của Phúc, hung hiểm tàn bạo vô cùng. Gã thầm suy tính:
“Thằng khốn này nội lực thực thâm hậu quá. Ta đã già rồi, nếu không dồn sức tốc chiến, để lâu e khó mà thắng được.”
Ngược lại, Phúc chẳng để tâm đến lưới đao kiếm bủa vây. Chàng cứ thế mặc sức tung cước. Đao đến là đánh, người đến là đả, dù có hung hiểm đến đâu cũng chẳng màng tránh né. Sinh tử đan xen cận kề. Ngay lúc này, đột nhiên một ánh kiếm từ xa lao đến, rồi một bóng người liền theo. Người đến nhanh chóng nhảy vào giữa vòng vây, bức dạt hết đao kiếm. Phúc thấy có người tới trợ giúp thì định thần nhìn lại, nhận ra, khẽ gọi tên.
- Anh Công!
Chính là Lương Nhất Công. Thiếu chú của Thanh Sơn môn hô lên:
- Tất cả hãy dừng tay!
Quách Nhị cùng đám đệ tử đang hăng máu thì bị cản lại. Gã trưởng môn cả giận quát lớn:
- Kẻ nào dám xen vào.
Dù đêm đông xám xịt, gã vẫn lờ mờ nét dung mạo anh tuấn, dáng hình uy vũ phi phàm, ngạc nhiên thốt lên:
- Nhất Công. Là Lương công tử.
Lương Nhất Công kính cẩn:
- Quách trưởng môn, chính là Nhất Công.
Vừa lúc này, mấy môn hạ của Thanh Sơn môn cũng tới, thắng ngựa, dừng lại cách đó hai trượng. Lương Nhất Công ngoái lại nhìn Phúc, trước hết là thăm nắm thương tích, rồi lại hướng về phái Long Biên, nói:
- Quách trưởng môn, Nhất Công đi qua đây, thấy chuyện đao kiếm tương tranh nên đã xen vào. Không biết vì cơ sự gì mà hai bên lại kết ân oán như vậy?
Quách Nhị bị cản trở thì liền cất giọng truy vấn:
- Lương công tử, giang hồ xưa nay nước sông không phạm nước giếng, Long Biên với Thanh Sơn môn cũng là chỗ giao hảo. Cớ sao công tử lại xem vào việc của
ta chứ?
Lương Nhất Công nghe đến hai từ giao hảo thì cảm thấy nực cười, thầm nghĩ:
“Ai thèm giao hảo với bè lũ ti tiện các ngươi chứ”
Chàng trước nay vẫn không để phái Long Biên vào mắt, dù vậy, vẫn tỏ ra tôn kính đáp:
- Quách trưởng môn, Nhất Công không dám tự tiện xen vào việc của các môn phái khác. Chỉ là ngang đường thấy chuyện đao kiếm, sợ rằng trong đó còn có hiểu lầm, nên muốn can lại, biết đâu lại có thể ngăn được một cuộc nợ máu. Ân oán giang hồ, nên giải không nên kết. Hơn nữa … người phía sau đây lại chính là anh em của ta, Nhất Công không thể không can dự được.
Năm chữ “không thể không can dự được” nói ra thật kiên quyết. Quách Nhị nghe nhắc đến “anh em” thì hồ nghi:
- Thằng nhãi đó là anh em với Lương công tử sao? Sao trước nay ta chưa từng nghe nhắc tới.
Lương Nhất Công thẳng thắn:
- Đúng vậy? Là anh em kết nghĩa. Ta đã nhận chú ấy làm em của mình.
Rồi lại nói:
- Quách trưởng môn, rốt cuộc hai bên đã xảy ra chuyện gì?
Thiếu chủ của Thanh Sơn môn đã ra mặt, nhận là anh em, đương nhiên Quách Nhị sẽ chẳng dễ gì mà động tới Phúc được. Gã cũng hiểu vậy, nên đành miễn cưỡng nói lý:
- Nó đã cấu kết với Kiếm Tặc, trộm đi bảo đao của phái ta Long Biên. Nó còn g·iết hại rất nhiều đệ tử của ta.
Lương Nhất Công theo lời nói của gã, ngoái lại trông sau lưng. Từ chỗ mấy người đang đứng đến con thuyền phía xa, rải rác là xác người của phái Long Biên. Cảnh tượng c·hết chóc tàn khốc khiến ngay chính thiếu chủ của Thanh Sơn môn cũng rợn tóc gáy. Lương Nhất Công không thể mường tượng được, người anh em của mình lại ra tay tàn bạo đến vậy. Trước ánh mắt ngờ vực, Phúc lạnh lùng đáp:
- Ta không có trộm đao.
Một tiếng “ta” xưng lên, đủ cho thấy bản thân vẫn đang trong cuồng nộ. Phúc thoáng dịu xuống, rồi lại trừng mắt nhìn Quách Nhị và đám đệ tử:
- Chúng đã g·iết c·hết Lan Thanh. Chúng còn muốn g·iết cả em nữa.
Quách Nhị cùng đám đệ tử im lặng, không tranh cãi. Lương Nhất Công dù không biết Lan Thanh là ai, nhưng đã hiểu được nguyên nhân tại sao Phúc lại ra tay tàn bạo đến vậy. Trước việc người anh em bị đòi g·iết, thái độ của vị thiếu chủ cũng trở lên cứng rắn hơn. Lương Nhất Công nghiêm giọng nói:
- Quách trưởng môn, vì sao lại muốn g·iết người anh em của ta?
Quách Nhị không thể nói lên lý do, chỉ đành chối quanh:
- Là nó đã g·iết người của ta. Chính nó đã g·iết người của ta trước.
Phúc lại lên tiếng:
- Lão ta đã nhận tiền của kẻ khác, lão đã được bọn Đổ Phương thuê đến để g·iết người.
- Đổ Phường.
Lương Nhất Công ngạc nhiên. Vị thiếu chủ có biết đến phường c·ờ· ·b·ạ·c đó, nhưng không hiểu chúng liên quan như thế nào đến việc này. Không lẽ là do Phúc đã ham mê c·ờ· ·b·ạ·c, mà sinh ra nợ nần với chúng. Phía đối diện, gã trưởng môn họ Quách ấp úng:
- Thằng … thằng đó đã gây ra tội. Ta chỉ là giúp Đổ Phường, bắt nó về để tra hỏi. Chính … chính nó đã ra tay g·iết hại đệ tử của ta.
Phúc lập tức phủ nhận:
- Là lũ ác độc các ngươi muốn g·iết người kiếm tiền.
Trước màn đôi co của hai bên, Lương Nhất Công liền ngăn lại, sau hồi suy tính thì lên tiếng:
- Quách trưởng môn, mọi sự ai đúng ai sai còn chưa rõ, cũng không thể một hai lời mà tường minh được. Nhưng việc đánh g·iết ngay bây giờ, cần phải được dừng lại. Trưởng môn cũng không muốn mất thêm những đệ tử ở đây nữa. Chúng ta đều là đồng đạo trong võ lâm, không nên tàn sát lẫn nhau. Tất cả cứ coi như một sự hiểu lầm, hãy khép lại, để nó qua đi.
Trước lời đề nghị cho qua, Quách Nhị lập tức bác bỏ:
- Khép lại, để nó qua đi ư? Lương công tử, cậu đâu thể nói dễ như thế được? Thằng nhãi đó đã g·iết bao nhiêu người của phái Long Biên. Món nợ máu này, làm sao ta có thể cho qua được chứ? Công lý ở đâu? Công lý ở đâu chứ?
Gã vừa mất người, vừa mất tiền, đương nhiên chẳng đời nào lại dễ dàng cho qua cả. Lương Nhất Công nghe nhắc đến công lý thì nói:
- Công lý ư? Không phải người của ông cũng đã g·iết c·hết Lan Thanh sao? Nếu không phải các ông đòi g·iết người, thì đâu có xảy ra cơ sự như vậy chứ?
Quách Nhị lại phản bác:
- Một con đàn bà, dù sao cũng chỉ là một mạng. Người của ta đã phải c·hết bao nhiêu chứ? Phải tính sao cho đủ đây.
Gã thật là coi rẻ mạng người, lại khinh miệt phụ nữ. Lương Nhất Công vốn đã chẳng ưa gì gã, nghe những như vậy thì càng thêm coi thường, khinh miệt. Nhưng dù gì gã cũng là tông sư của một phái, có chút tiếng tăm địa vị, lại đang phải chuyện muốn tháo gỡ, vì vậy vị thiếu chủ đành giữ thái độ hòa nhã, nói:
- Muốn tính cho đủ, vậy là phải g·iết thêm bao nhiêu người nữa. Nợ máu giang hồ, cứ một mạng đổi một mạng, vậy phải tính đến bao giờ mới hết được. Quách trưởng môn, ân oan nên giải không nên kết. Còn nếu như trưởng môn muốn tính cho đủ, thì Nhất Công cũng chẳng cấm cản. Người anh em của ta đây chỉ có một, xem ra sẽ chẳng bao giờ tính đủ được cho phái Long Biên các ông rồi. Vậy thì chi bằng không tính nữa. Dù sao thì vẫn là câu nói ban đầu, khi anh em gặp chuyện, Nhất Công này không thể không can dự.
Những lời vừa như giao huấn, lại có sự tuyên bố đanh thép. Quách Nhị lựa sức mình không thể địch được cả hai, lại trông đám đệ tử còn lại là bao thì chỉ đành nuốt hận. Sau thoáng cân nhắc, gã nghiến răng đáp:
- Lương công tử, hôm nay có Thanh Sơn môn ở đây, tạm tha cho thằng nhãi đó. Mọi sự, sau này nhất định sẽ tính.
Rồi ra hiệu cho đám đệ tử rút lui. Cả đám liền quay trở lại nơi thuyền neo đậu, dìu đỡ những kẻ b·ị t·hương, thu nhặt xác c·hết. Phúc thấy vậy thì vội đạp cước, phi thân lên thuyền. Chàng gấp gáp như vậy, là lo sợ đám đệ tử phái Long Biên sẽ làm hại những người vẫn còn ở đó.
Mọi sự kết thúc. Người của phái Long Biên rút đi cũng là lúc trời đã tảng sáng. Phúc bế t·hi t·hể Lan Thanh trên tay, đưa lên bờ. Dù đ·ã c·hết, dung mạo nàng vẫn toát lên vẻ diễm lệ, sinh động thực như đang sống. Một đóa hoa xinh đã bị bứt đi ngay lúc hương sắc nhất. Sự tình thật khiến tất cả phải thương cảm, rưng rưng nước mắt.
Ngay khi mấy người định tính tới việc chôn cất nàng thì Phú Kiệm cùng người nhà quay lại. Vừa trông thấy t·hi t·hể của cô con gái, lão đã ùa đến ôm lấy, khóc lóc đầy thảm thiết. Trong tiếng khóc, lão liên tục gào lên:
- Là cha không tốt. Tất cả là tại cha. Cha đã hại c·hết con rồi.
Sự xuất hiện của lão khiến Phúc rời đi. Trong thâm tâm, chàng vẫn còn giận dữ, chưa thể nguôi ngoai trước sự lừa lọc, bỏ rơi của lão. Phúc chưa biết phải đi đâu, đành theo lời mời của Lương Nhất Công về chơi Thanh Sơn môn. Dù sao, chàng cũng mong muốn được một lần tới đó.