Sấm Động Trời Nam
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 108: Chuyện ở Thanh Sơn môn
- Đã đánh được gì đâu mà nghỉ. Mà bạn của anh cũng kỳ lắm cơ. Anh ấy chỉ chạy qua chạy lại mà không đánh trả, rõ là coi thường người ta mà? Hứ.
- Những việc ta giao, con đã làm đến đâu rồi.
- Thương thế của con thế nào rồi?
- Không được, trận này chưa dừng được.
- Ai vậy?
- Nhưng bạn của anh giỏi lắm mà. Chẳng phải anh từng kể, anh Phúc đã một mình chống lại đám phỉ Khăn Đen, rồi còn đả bại bọn người Tống ở Kiếm Hội sao?
Chàng muốn trêu đùa một chút, nhưng vô tình lại nhắc tới hai chữ “Phong Châu”. Tố Như thoáng u buồn, khẽ đáp:
- Tốt. Tên Ma Đầu đó, chưởng lực của hắn thực sự rất nặng đó. Ta không nghĩ con có thể chịu đựng được đến vậy. Đường xa vất vả, nhớ tranh thủ tẩm bổ thêm vào. Trong phòng thuốc còn ít sâm Ngọc Linh, rất tốt cho trị thương, ta sẽ bảo Lai Đông mang cho con.
- Mà cái con bé cứng cổ cứng đầu đấy đâu rồi. Mọi khi thấy ta về là nó đến nhanh lắm mà. Sao nay vẫn chưa thấy mặt mũi đâu cả? (đọc tại Qidian-VP.com)
- Tố Như thế nào rồi? Chắc cô ấy cũng đã biết việc chúng ta bắt được h·ung t·hủ sát rồi chứ?
em được chứ? Người ta sợ, nên phải chạy thôi.
- Cứ thế thôi. Cũng không quá rộng làm gì.
- Thì tại em mạnh quá mà. Đệ nhất nữ hiệp của Thanh Sơn môn, há phải tầm thường. Đám giặc phỉ hay lũ Tống kia sao có thể so với
Rồi liếc mắt nhìn Phúc, ánh mắt thiếu nữ trong trẻo, hờn dỗi. Cả hai cùng trông theo bóng nàng. Lương Nhất Công nói:
Lương Nhất Công phỏng đoán:
Phúc đáp:
Lương Nhất Công nghe cha nói vậy thì không nghĩ đến nữa. Lương Thành Nghiệp cũng gác lại chuyện công việc, lại hỏi: (đọc tại Qidian-VP.com)
- Ngoại trừ ngũ hổ phái, con đã cho người phát thư tới bang Phương Xá ở Lang Tài, phái Ngọc Diệp, Triện Quang ở Định Quang, phái
Lương Diệu Linh cuối cùng cũng chịu nghe theo. Trước khi trở đi, nàng không quên nhắc lại:
Nàng nói rồi đánh mắt lườm Phúc, như thể trách móc. Phúc không biết phải giải thích thế nào. Rõ là chàng chẳng hứng thú gì với việc này. Là nàng ta cứ đến chèo kéo mãi, lại thêm có lời của Lương Nhất Công. Cực chẳng đã, Phúc mới phải đồng ý. Chàng chủ định không dùng đến quyền cước, nhưng cũng thể giả bộ để đánh trúng được. Dù chỉ là giao đấu vui, Lương Diệu Linh luôn xuất chiêu rất quyết liệt. Chẳng nhỡ trúng một kiếm của nàng, có khi xui là được đi ngủ với giun liền. Phúc tính vậy, nên suốt cuộc đấu chỉ dùng thủ bộ để né tránh. Lương Nhất Công cũng hiểu nên có ý nói đỡ:
Tố Như nói đến đây thì ngưng lại. Lương Nhất Công thấu hiểu tâm trạng, bèn ghé lại gần, để nàng có thể tựa đầu vào vai mình.
lầm lũi đi thành đàn, thè cái lưỡi dài ngoằng gặm đám cỏ bờ xơ xác. Trên cánh đồng trống trải, Phúc đang cùng Lương Diệu Linh đấu võ. Tiếng thiếu nữ lảnh lót vang lên giữa trời không:
- Đừng có chạy. Anh đứng lại đi, đừng có chạy mà.
Thanh Sơn môn.
xếp. Về cơ bản, mọi thứ cho Tế Hội Đồ Ma đã sẵn sàng.
Hai chàng trai cùng đứng ngây ra. Hôm dẫn Phúc về Thanh Sơn môn, Lương Nhất Công đã cao hứng mà giới thiệu hơi quá. Y theo lời nói, thì Phúc đích thực là một cao thủ có võ công tuyệt đỉnh, một bậc anh hùng đội trời đạp đất khiến cả chị em phải rung động. Lời đã chót nói ra rồi, Lương Nhất Công đành vụng về chống chế:
Ngồi bên rệ đường, nép mình dưới hàng tre, Tố Như lặng lẽ quan sát. Nàng lơ đang để mặc ánh mắt theo xa xăm. Từ sau, Lương Nhất Công bước tới.
- Thôi, ngoan nào. Để mai ta sẽ bảo Phúc đấu tiếp với em. Lần tới sẽ nghiêm chỉnh hơn. Còn giờ, em hãy ra chơi với chị Tố Như đi. Em để chị ấy ngồi một mình lâu như thế kia, không sợ chị ấy sẽ buồn sao.
Lương Nhất Công thở dài:
Lương Thành Nghiệp thoáng suy ngẫm:
Vị môn chủ nhẹ nhàng vỗ vai, lại nói:
- Là người anh em kết nghĩa của con, cha quên rồi sao? Con đã đưa Phúc đến gặp cha ở Mai Hoa cốc rồi mà.
Phúc cũng ngước mắt trông theo. Chàng chẳng nghĩ đến chuyện tranh đấu trên trốn giang hồ, chỉ muốn mau chóng tìm được quê hương, rồi sẽ về ở miền biên viễn. Hai chàng trai, hai tâm trạng, hai dòng suy nghĩ.
Chàng thoáng nhớ về Thu Lệ. So với Thu Lệ, Diệu Linh tất nhiên không bằng, nhưng cũng không đến nỗi tệ. Lương Nhất Công nói tiếp:
Lương Thành Nghiệp lại nghĩ khác:
Lương Nhất Công hiểu lời nhắc của cha, liền đáp một tiếng “dạ”. Hai cha con cùng rời khỏi thư phòng.
- Với quan lại, họ sẽ chẳng bận tâm những kẻ như chúng ta nghĩ gì, làm gì. Miễn là ta để cho địa bàn của họ được yên ổn, cống nạp đầy đủ. Chừng nào còn được ăn no ngủ kỹ, bọn họ sẽ chẳng bận tâm tới ta đâu.
Vừa về đến bản môn, Lương Thành Nghiệp đã cho gọi Lương Nhất Công tới để hỏi chuyện.
Chàng ngước mắt nhìn lên trời cao, cảm thán:
- Tất cả là do lão Phú kia. Vì lão mà con gái phải chịu hậu quả.
- Cũng khá hơn nhiều rồi, thưa cha. Về cơ bản chân khí đã ổn định, ngực không còn cảm giác căng tức nữa. Nếu ngay lúc ấy không có cha điều khí, có lẽ thương thế đã trầm trọng hơn rất nhiều.
Trước mặt, trên cánh đồng trống trải, đôi nam nữ vẫn đang trong màn đấu luyện: (đọc tại Qidian-VP.com)
Lương Thành Nghiệp:
Lương Nhất Công:
- Thôi ngoan nào, ra chơi với chị Tố Như đi.
- Cuộc sống này là vậy, luôn có sự đánh đổi và mất mát. Muốn bảo vệ những gì ta đang có, sống tốt thôi là chưa đủ. Ta chỉ có thể dựa vào sức lực của chính mình, buộc phải mạnh mẽ hơn mà thôi.
- Người ta thì hết mình giúp anh như vậy…
- Anh nói dối. Anh nghĩ em là con nít sao. Mấy tên ác Tống không mạnh, sao anh và cha, rồi cả các môn phái phải hợp lực vây bắt. Rõ là coi thường, không muốn đấu với người ta mà.
- Cha sợ đánh động tới triều đình? Nếu vậy, thì việc chúng ta cho lập đài tế, rồi quần hùng các phái kéo đến tất sẽ gây sự chú ý. Đám quan lại không lý nào lại không biết việc này.
Lương Nhất Công:
ý kiến, liệu ta có cần thêm nữa không?
Vị thiếu môn chủ như muốn giới thiệu người em gái của mình. Phúc không mấy để tâm, chỉ ậm ừ cho qua. Lương Nhất Công liền hỏi:
- Vâng, thưa cha. Con đã báo cho Tố Như biết. Cô ấy rất cảm kích.
Lương Diệu Linh vẫn không chịu, đôi môi xinh xắn lại tru lên:
Lương Nhất Công liền nhắc:
- Ừm. Người ta thân gái một mình. Con phải quan tâm đấy nhé.
Lương Diệu Linh không chịu:
- Dù sao thì cô ấy cũng vì em mà c·hết.
- Là Diệu Linh rủ tới. Tố Như ngồi một mình không biết phải làm gì, nên đành xem hai người vậy, chứ thực chẳng phải quan tâm gì.
Từ chỗ ngồi, Lương Nhất Công đứng dậy, tiến đến:
Lương Nhất Công đưa tay lên ngực cảm nhận, đáp:
- Diệu Linh, đánh từ qua đến giờ rồi. Em không định cho bạn của anh nghỉ sao?
- Hai người, đến lúc nghỉ ngơi rồi.
- Tại sao lão ta lại có thể làm vậy chứ? Em đã tưởng lão rất tốt với mình. Hóa ra…
- Thực ra, biết võ cũng tốt mà. Con gái biết võ, như Diệu Linh, sẽ không lo bị kẻ khác bức hại. Biết đâu lại có thể …
Nghe nhắc đến cô con gái diệu, Lương Thành Nghiệp như chợt nhớ ra, liền hỏi: (đọc tại Qidian-VP.com)
- Không chạy thì sao. Em dùng kiếm, còn người ta thì tay không? Em muốn người ta phải đánh sao đây?
Lâm Sơn ở xứ Đoài, hội năm phái ở Đông Triều… Tổng cộng mười hai môn phái đã được thông báo. Con cũng đang chờ cha về để xin
- Ừm. Thế còn việc báo tin.
- À, là cậu ta. Đầu óc dạo này vướng bận quá. Lần trước ở Mai Hoa cốc, con cũng bảo là muốn mời cậu ta về chơi. Lúc nào đưa cậu ấy đến, cha chào một tiếng. Thôi, con có việc gì cứ làm đi. Ta phải tranh thủ qua chào mẹ của con cái. Dù gì cũng về đến nhà, không thể không trình diện được. Phụ nữ mà, ai chẳng thích được để tâm tới. Con cũng nên vậy nhé.
- Bù lại, nó là một đứa tình cảm, luôn quan tâm đến mọi người. Một đứa với vẻ ngoài cứng cỏi, nhưng kì thực nội tâm lại yếu mền, rất dễ xúc động.
- Con không rõ. Con gái của cha, chắc lại đang tập võ với người ta rồi. Từ ngày qua phát hiện có Phúc đến chơi, em nó cứ đến g·ạ g·ẫm suốt.
- Tự bao giờ tiểu thư của Phong Châu lại quan tâm tới chuyện đánh đấm như vậy?
Chương 108: Chuyện ở Thanh Sơn môn
- Thưa cha, đều đã làm cả rồi. Đài tế đã được lập, chỉ cần chỉnh trang lại, dựng thêm cờ phướn, sửa soạn đường vào… những việc này dự kiến đều xong trong mai. Nhà lao thì cha đã thấy, lũ ma đầu đều đã được tống vào đó. Chỗ ăn ở cho các môn phái cũng đã thu
Bên ngoài Thanh Sơn môn. Lúa đã được gặt hết từ cuối thu, để lại gốc rạ trơ trụi cùng những sợi rơm vương vãi. Những con trâu đen
- Hây… ha.
- Cha chớ lo. Con đã nhờ Diệu Linh rồi. Có em nó bầu bạn, Tố Như cũng đỡ lẻ loi. Hai chị em thân với nhau lắm, đi đâu cũng thấy có đôi.
Lương Diệu Linh tung người lên không, đâm liền mấy kiếm. Phúc nhẹ bước né tránh. Tiểu thư của Thanh Sơn môn lại lướt đến, chém liên tiếp mấy đường. Dù chỉ là một thiếu nữ, nhưng thân pháp của nàng vô cùng mau lẹ, kiếm trong tay cũng khá sắc sảo. Nhưng chừng đó là chưa đủ để làm khó Phúc. Chàng không động đến quyền cước, chỉ dựa vào thủ bộ biến ảo để hòa hoãn. Đã ngoài trăm kiếm, Diệu Linh vẫn chưa một lần đánh trúng. Trên sắc mặt như hoa ngọc là sự bực tức trông thấy. Không bực tức sao được, khi đối thủ chỉ vờn mà không đánh, rõ có ý coi thường. Càng nghĩ vậy, tiểu thư của nhà họ Lương càng nhất quyết phải đánh trúng. Tiếng hô trong trẻo, lảnh lót cứ thế vang lên:
Trận chiến ở Tam Cốc kết thúc, sau cuộc rượu mừng, Lương Nhất Công được lệnh về trước, lo sắp đặt công việc. Lương Thành Nghiệp cùng người các phái áp giải đám người Tống đi theo đường thủy, sau ba ngày thì về đến Thanh Sơn môn. Môn chủ Thanh Sơn môn đã thống nhất với thủ lĩnh các phái, sẽ tổ chức một hội tế để công cáo với toàn thể giới võ lâm Lĩnh Nam, cũng như tế các vong hồn đã mất. Đồ Ma Tế Hội, theo lịch là vào ngày mười một tới, tức là còn bẩy ngày nữa sẽ diễn ra. Ngay lúc này, tin tức về tế hội đã được lan truyền khắp chốn gian hồ. Quần hùng, nhân sỹ các lộ rục rịch kéo nhau về.
- Cũng rất khá mà.
Lương Thành Nghiệp lúc này đã nhớ ra:
- Cuộc sống mà. Luôn có những người vì danh lợi, tiền tài mà bất chấp mọi thủ đoạn. Họ đâu ngờ rằng, rồi một ngày, chính những việc làm của họ sẽ mang đến tai họa cho những người thân yêu xung quanh.
- Sao, vẫn chưa hết buồn à?
- Anh nhớ là mai đấy.
- Ừm. Tế Hội Đồ Ma là việc cần làm, để trấn an tâm lý của đám quần hùng, ổn định lại trật tự của võ lâm. Nhưng dù gì chúng ta cũng là người trong giang hồ, những chuyện như này không nên làm ồn ào quá:
Liền sau đó, lại nói:
- Em gái ta là thế. Nó bướng bỉnh, ương ngạnh, lại hiếu thắng. Thường ngày ở Thanh Sơn môn, ai cũng nhường nhịn nó, ngay cả việc luyện võ cũng vậy. Thành ra, nó lại nghĩ là võ nghệ của bản thân rất ổn.
Phúc đau xót:
Lương Diệu Linh cự lại:
Kiếm trong tay nhanh thoăn thoắt. Phúc nhẹ nhàng né tránh. Lương Nhất Công lúc này buộc phải bước vào giữa, chắn ngang hai người.
Phúc gật đầu:
Lời nói làm gián đoạn cuộc đấu. Lương Diệu Linh ngó thấy anh trai xuất hiện thì cố tình lờ đi, lại đâm kiếm tới.
- Cha e ngại gì ư?
Lương Diệu Linh liếc mắt trông về rệ đường, nơi Tố Như đang ngồi, phụng phịu:
Phúc lúc này bỗng lại thấy thế gian thật đáng sợ, đúng như lời ông và bác Hổ đã từng nói trước đây. Chàng muốn trở lại chốn biên viễn, an yên vui sống cùng mọi người. Lương Nhất Công thấy chàng chìm vào suy tư thì vỗ vai, nói:
Lương Nhất Công:
Nàng ngúng nguẩy, vung vẩy thanh kiếm trong tay. Sắc mặt đỏ bừng lên, tròng mắt rưng rưng, long lanh như sắp khóc. Lương Nhất Công hốt hoảng, vội vỗ về:
- Hây, ha… v·út… v·út.
- Ta cũng từng mất đi những anh em, những người đã vì ta mà cùng vào sinh ra tử.
Lương Nhất Công: (đọc tại Qidian-VP.com)
Lương Thành Nghiệp gật đầu:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.