Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Sấm Động Trời Nam
Unknown
Chương 109: Lời khai của tên đạo sĩ
Nhà lao của Thanh Sơn môn. Một khu giam giữ biệt lập, nằm lẩn khuất sau võ đường, xung quanh có tường cao bao bọc, được bố trí hai vòng canh gác cẩn mật. Trong nhà lao, ba gã người Tống bị trói chặt vào cột gỗ, tay chân cột lại bằng xích sắt. Riêng với tên Ma Đầu, khắp người y còn bị găm vào mười tám cây kim trâm, nhằm đúng mười tám yếu huyệt để phong bế khí lực. Góc nhà lao, người của Thanh Sơn môn bố trí một lư đồng, đốt bên trong là Nhược Thảo. Phàm kẻ võ mà trúng phải hương thảo, toàn thân sẽ suy nhược, chẳng còn sức lực.
Lương Thành Nghiệp, Đoàn Xuân Huy, Ngô Thiết và Lưu Nhất, bốn kẻ đầu lĩnh của ngũ hổ phái cùng tiến vào, theo cùng còn có một gã thương lái chuyện buôn bán với người Tống, cốt để phiên dịch. Dĩ nhiên, cả bốn đã phục trước giải dược để chống lại tác dụng của Nhược Thảo. Vừa chạm mặt mấy tên người Tống, Đoàn Xuân Huy đã lớn tiếng:
- Mấy thằng c·h·ó. Mau khai ra. Các ngươi giấu kiếm Can Trường ở đâu?
Đây không phải là lần đầu. Ngay khi bắt được lũ người Tống, họ Đoàn cùng những người khác đã lập tức tra khảo. Từ kẻ chủ mưu là ai, mục đích của việc g·iết người, đoạt khí là gì, còn có m·ưu đ·ồ, đồng đảng nào phía sau? Nhưng trải qua mấy lần tra khảo, ba tên người Tống vẫn cắn răng không chịu khai báo. Tên thủ lĩnh, gã Ma Đầu vương giả thì không xét đến, bởi hắn từ khi bị trúng hai quyền chí mạng của Lương Thành Nghiệp thì liền chìm vào vô thức, tưởng như đ·ã c·hết. Chỉ có màn khí tức hùng hậu bao quanh cơ thể, liên tục nhiễu động mới khiến người ta biết là hắn còn sống. Gã Ma Đầu không thể nói, nhưng lão đạo sỹ gầy cùng tay sư béo thì hoàn toàn tỉnh táo. Hai tên dù có thương tích, thì cũng chỉ là những v·ết t·hương đơn giản, không quá nguy hại. Vậy mà bọn chúng vẫn nhất mực ngoan cố, bỏ ngoài tai những đe nẹt, h·ăm d·ọa.
- Bọn c·h·ó này, chúng mày muốn c·hết sao?
Đoàn Xuân Huy lại hét lên. Vị trưởng hộ thực sự sốt sắng, khi đến giờ vẫn không tra ra tung tích bảo kiếm của bản phái. Trong chiếc rương của gã sư béo có tất cả những gì mà chúng đã đoạt được. Từ Hắc Long Trảm Nguyệt đến Bất Diệt và Trảm Trần kiếm, còn có cổ kiếm Bích Ngọc của vua Lý Bí, duy mỗi Can Trường kiếm là không thấy đâu. Do địa lý xa xôi, không thể tụ hội quá lâu, các phái đã thống nhất sẽ cử hành luôn Đồ Ma Tế Hội sau khi trở về Thanh Sơn môn. Nếu không kịp tra hỏi, đến khi cả ba tên người Tống bị đem ra xử tử thì việc tìm kiếm càng khó khăn gấp bội. Đoàn Xuân Huy hùng hổ tiến tới, túm lấy tay đạo sỹ, hét thẳng vào mặt:
- Nói.
Đối phương chỉ im lặng. Vẫn là vẻ cao ngạo thoát tục, ánh mắt lim dim như khẽ nhắm hờ. Đoàn Xuân Huy lại giận dữ, đổi sang túm lấy gã sư béo:
- Con lợn này, nói. Can Trường ở đâu?
Tay thương lái mau chóng phiên dịch. Tất nhiên, giọng điệu của hắn nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Gã sư béo ngẩng mặt lên, đối diện với ánh nhìn hung tợn của họ Đoàn. Hắn trợn mắt, nghiến răng thở phì phì, rồi cả người lồng lên như con trâu trọi. Rõ là gã sư béo muốn ăn thua đủ, có điều tay chân đang bị trói bằng xích sắt, lại trúng Nhược Thảo nên chẳng thể bứt ra được. Sau một hồi giãy dụa, hắn liền trùng xuống, bản mặt nhăn nhó, bả vai phải co giật mấy chập. Trên bả vai, v·ết t·hương do cử động mạnh lại tiếp tục đổ máu. Ngô Thiết thấy vậy thì liền tiến đến, ngăn lại sự Đoàn Xuân Huy. Vị thành chủ cùng gã sư béo đã chiến một trận long trời nở đất, vì vậy trong thâm tâm cũng có sự nể trọng. Ngô Thiết ra dấu cho gã phiên dịch, rồi bắt đầu nói:
- Hôm nay bọn ta đến, vẫn như lần trước. Các ngươi mau khai ra: Ai là kẻ chủ mưu? Mục đích thực sự của các ngươi là gì? Vì sao lại g·iết c·hết cả nhà Dương gia, ám hại Khúc trưởng hộ. Tất cả, có phải chỉ để c·ướp đoạt bảo khí.
- Còn cả nơi cất giấu Can Trường nữa? – Đoàn Xuân Huy nhắc thêm.
Vị thành chủ ngưng lại một nhịp chờ đợi câu trả lời, lại nói tiếp:
- Tội ác của các ngươi quá sâu nặng, khó lòng có thể tha thứ. Nhưng nếu các ngươi chịu thành khẩn khai báo, bọn ta sẽ xem xét mà để cho một đường sống.
Với những việc mà lũ người Tống đã gây ra, quá nhiều mạng người đã bị chúng g·iết hại, việc tha c·hết cho chúng quả là không thể. Hơn thế, Đồ Ma Tế Hội cũng đã được bố cáo ra võ lâm, đâu thể hủy được. Ngô Thiết nói như vậy, chỉ là muốn dụ dỗ kẻ địch. Nhưng cả gã sư béo và tay đạo sĩ vẫn nhất quyết không hé răng. Lưu Nhất có vẻ mất kiên nhẫn, từ sau lên tiếng:
- Lũ này, đúng là chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ. Ngô thủ lĩnh, Đoàn trưởng hộ, không cần phải tốn công tra khảo vô ích. Cứ cho tên đạo sĩ thối này một kiếm, để xem bọn chúng có chịu khai hay không.
Đoàn Xuân Huy lập tức đồng thuận:
- Phải lắm.
Rồi không chút chậm trế:
- Lưu thủ lĩnh, cho ta mượn kiếm của ông.
Y nhanh như cắt rút lấy kiếm trong tay Lưu Nhất, đâm tới. Trường kiếm nhắm thẳng giữa ngực tay đạo sĩ, một khi đã đâm thì chỉ có một kết cục là c·hết. Ngay lúc mũi kiếm còn cách ngực ba tấc thì một bóng người đã đứng ra, chặn lấy. Người ngăn chặn không ai khác, chính là Lương Thành Nghiệp. Vị môn chủ vung tay, chộp thẳng tới cổ tay của họ Đoàn, dùng sức lực hùng hậu để giữ lại. Đoàn Xuân Huy bị ngăn cản thì bất bình:
- Lương trưởng môn, ông cản ta làm gì?
Lương Thành Nghiệp nhìn y, đáp:
- Đoàn trưởng hộ, không cần nóng vội.
Rồi ồn tôn:
- Đồ Ma Tế Hội đã định, nếu có muốn g·iết chúng, hãy để đến hôm đó. Quần hùng Lĩnh Nam rất căm hận lũ người Tống này. Ai cũng muốn được tận mắt chứng kiến h·ung t·hủ đã g·iết hại cả nhà Dương gia, á·m s·át Khúc trưởng hộ. Nếu ta ra tay ngay bây giờ, có phải sẽ khiến bọn họ thất vọng lắm sao?
Ngô Thiết tham gia:
- Đúng vậy. Hãy để trước mặt quần hùng, chúng ta sẽ lấy máu chúng tế cho người đã mất.
Đoàn Xuân Huy dù chưa đồng tình, nhưng cũng đành thu kiếm. Lương Thành Nghiệp lại tiến đến bên tay đạo sĩ, chiếu thẳng ánh nhìn vào đôi mắt của hắn, rồi bắt đầu tra hỏi:
- Đạo sỹ, có phải bất ngờ lắm không?
Chưa ai hiểu vị môn chủ muốn nói điều gì.
- Có phải các ngươi nghĩ rằng, đất Việt của chúng ta chỉ là nơi ở dành cho những kẻ man di, thứ dân hạ đẳng thấp kém – Vị môn chủ cố ý nói chậm, thoáng ngưng lại, cốt để tay phiên dịch theo kịp - Các ngươi cho rằng có thể tùy tiện đến, muốn chém thì chém, muốn g·iết thì g·iết, thích lấy gì cũng được sao? Người Hán, người Tống các ngươi luôn cho rằng mình là trung tâm, là cái rốn của trời đất, có quyền định đoạt mọi thứ. Có phải võ lâm Trung Nguyên các ngươi luôn lo sợ sẽ bị Lĩnh Nam bọn ta vượt mặt, nên mới tìm cách diệt trừ.
Tay đạo sĩ không đáp, nhưng trên nét mặt đã thoáng nên những suy tư. Lương Thành Nghiệp lại hỏi:
- Bị bọn ta đánh bại, sao, nhà ngươi cảm thấy thế nào?
Tay đạo sĩ sau hồi cúi gục đầu thì liền ngẩng lên, biểu cảm thực sự nặng nề. Hắn thờ ra một tiếng thật dài, rồi cất giọng nói ủ rũ:
- Đúng là sự đời. Đạo sĩ ta đã đi theo chủ nhân được gần mười năm, chinh phạt khắp võ lâm Trung Nguyên, quy phục trăm ngàn môn phái lớn nhỏ. Vậy mà nay lại bị thua trên đất Giao Chỉ này, b·ị đ·ánh bại bởi mấy tên Nam man các người. Nhục nhã, thật là nhục nhã. Ý trời, là ý trời mà.
Những lời tráng ngôn, qua cái giọng dè dặt, the thé của tay thương lái nghe thật không ăn khớp. Tay đạo sĩ buột miệng cười, một điệu cười rất nhạt. Đến lúc này, sắc thái cao ngạo, lãnh đạm thoát tục của y đã biến mất, chỉ còn lại là nét sầu thảm, u uất. Lương Thành Nghiệp hỏi:
- Nhà ngươi dường như không phục?
Tay đạo sĩ đáp:
- Thắng thua đã định, phục hay không phục thì có nghĩa lý gì. Bọn ta đã b·ị b·ắt, muốn chém thì chém, muốn g·iết thì g·iết, tùy ý các ngươi, sao phải nói nhiều chứ? Chỉ là…
Hắn ngước mắt sang nhìn chủ nhân. Gã Mã Đầu bị cột riêng một góc, vẫn gục đầu rũ xuống, mái tóc dài che kín cả khuôn mặt. Mấy người trong ngũ hổ cũng đánh mắt nhìn theo.
- Dưới trướng của Thiên Ma, quần hùng trong thiên hạ cũng chỉ như đám sâu bọ. Thứ gì cần, Thiên Ma sẽ lấy. Dù có là kì binh dị bảo hay mạng người, không kể vương công quý tộc hay cường giả tông sư, tất cả cũng đều như nhau. Thiên Ma sẽ đường hoàng đến lấy, trước nay không cần làm việc mờ ám.
Dù đã là kẻ bại trận, những lời nói vẫn đầy cao ngạo. Cái sự khinh khi, coi thường tất cả của chúng khiến Ngũ Hổ phải nóng mặt. Ngô Thiết nghe nhắc đến cái tên lạ thì hỏi:
- Thiên Ma là ai?
Tay đạo sĩ đáp:
- Là chủ nhân của ta.
Ngô Thiết đánh mắt nhìn gã Ma Đầu:
- Là hắn?
Tay đạo sĩ không đáp, nhưng cũng không phủ nhận. Ngô Thiết đã hi vọng cái tên mới sẽ gợi mở điều gì đó, nhưng mọi việc xem ra vẫn vậy. Đoàn Xuân Huy thì bị kích động bởi mấy lời cao ngạo, sôi máu:
- Cái gì mà không mờ ám. Lũ c·h·ó này, chính các ngươi đã dụ bác trưởng của ta tới vách Trấn Thủy, rồi ra tay ám toán, c·ướp đi kiếm
Can Trường. Miệng nói thì hay lắm, mà tay toàn làm cái trò bẩn thỉu hèn hạ? Tự hào lắm hả? Cái gì mà Thiên Ma, cái gì đạo sĩ, sư sãi chứ, toàn một lũ c·h·ó lợn đáng bị băm vằm. Chính các ngươi đã ám toán bác trưởng của ta.
Họ Đoàn cứ thế chửi liền một mạch, lại nhắc đi nhắc lại việc Khúc Vĩnh Lâm bị ám hại. Gã thương lái kia kịp phiên dịch hết, bỏ qua những lời mắng chửi, chỉ tóm lược về việc ám toán. Tay đạo sĩ nghe xong thì liền chối cãi:
- Bọn ta không g·iết gã họ Khúc gì đó, cũng không lấy Can Trường kiếm.
Đương nhiên, chẳng ai tin cả. Đoàn Xuân Huy quả quyết buộc tội:
- Không phải các ngươi thì còn ai vào đây chứ. Chính các ngươi đã kéo nhau đến Tản Viên, muốn c·ướp đi kiếm Can Trường, sau rồi vì sợ không đấu lại mà phải bày ra cái trò bẩn thỉu đó. Lũ c·h·ó này, c·hết đến nơi rồi mà còn dám chối à. Để xem hôm tới ông đây moi tim móc phổi chúng mày ra làm sao.
Lưu Nhất nhìn tay đạo sĩ với tất cả sự khinh bỉ, nói:
- Hèn hạ, đê tiện, dám làm mà không dám nhận. Theo ta thấy mấy tên này sẽ chẳng điều tra được gì đâu. Cứ để hôm tới, xử tử chúng hết một lượt trước mặt toàn thể quần hùng, trả thù cho Dương gia và Khúc trưởng hộ. Hãy để chúng xuống âm ty mà thanh minh với những người đã bị bọn chúng s·át h·ại.
Tất cả cùng đồng tình. Đối diện với ánh nhìn của Lưu Nhất, tay đạo sĩ bất ngờ mỉm cười đầy quái lạ, rồi thốt lên:
- Nhận ra, nhận ra rồi. Ta nhận ra ngươi rồi.
Bốn người trong ngũ hổ liền đánh mắt nhìn nhau. Tay đạo sĩ vẫn hướng về phía Lưu Nhất, tiếp tục nói:
- Hôm đó lấy Bất Diệt, chính là lấy từ tay ngươi.
Mọi sự chú ý đều đổ dồn về Lưu Nhất. Thông tin Bất Diệt được lấy trong tay thủ lĩnh của phái Bắc Sơn quả là quá bất ngờ, khiến tất cả phải bối rối. Lưu Nhất đột nhiên bị điểm mặt thì vội vã quát lên:
- Đạo sĩ thối, nhà ngươi luyên thuyên cái gì vậy?
Ngô Thiết đật câu hỏi:
- Có nhầm lẫn gì không? Bất Diệt chẳng phải ở trong tay tiểu thư của Hoàng gia trang sao?
Tay đạo sĩ chẳng để tâm đến, vẫn tiếp tục:
- Kiếm pháp cao siêu lắm. Nhà ngươi thật biết giữ mình.
Những lời thật khó hiểu. Gã thương lái vừa dịch vừa dè dặt trông về họ Lưu. Ngay trong lúc sự việc trở lên hỗn loạn thì Lương Thành Nghiệp đã đứng ra, nghiêm giọng:
- Dừng lại, không cần dịch nữa.
Vị môn chủ hướng về người của mình nói:
- Các vị, hãy thật bình tĩnh. Tên đạo sĩ này, hắn muốn dùng những lời bịa đặt để đánh lạc hướng, gây chia rẽ trong ngũ hổ phái chúng ta, hòng tìm sơ hở để thoát thân. Mọi người không được tin, để rồi mắc mưu hắn. Tất thảy mọi tội ác vừa qua, nhất định đều do một tay lũ Tống này làm ra mà thôi
Đoàn Xuân Huy, Ngô Thiết sau thoáng nghi hoặc, nay nghe môn chủ nhắc nhở thì như sực tỉnh. Cả hai thầm tự nhủ, suýt nữa đã để trúng kể li gián của kẻ địch. Lưu Nhất được nói giúp thì liền khẳng định:
- Đúng đúng, các vị, đừng có nghe tên khốn này đặt điều. Lời của kẻ địch tuyệt đối không thể tin được.
Lương Thành Nghiệp nhìn về họ Lưu, rồi lại hướng đến mọi người, nói:
- Các vị, chuyện tra hỏi hôm nay dừng ở đây thôi. Chúng ta còn nhiều việc khác cần làm.
Tất cả cùng nghe theo, sau đó mau chóng rời khỏi nhà lao.