Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 110: Manh mối trái ngược

Chương 110: Manh mối trái ngược


Một nơi khác trong Thanh Sơn môn:

- Sao cơ? Hung thủ c·ướp Bất Diệt không phải là người Tống.

Lương Nhất Công giật mình thảng thốt. Chàng không phải mới được cha báo tin, mà là đang trong cuộc trò chuyện với Phúc.

- Đúng vậy.

- Sao có thể vậy được chứ? Chẳng phải chính bọn chúng đã đến Hoàng Gia trang? Chẳng phải Bất Diệt và Trầm Trần kiếm cùng bị chúng lấy đi sao?

Lương Nhất Công liên tục thắc mắc. Phúc giải thích ngắn gọn.

- Bất Diệt đã bị cướp đi từ trước. Đám người Tống đó đến Hoàng Gia trang chỉ để đoạt lấy Trảm Trần kiếm mà thôi.

- Là sao cơ?

- Ngay sau khi người của Hoàng gia trang rời khỏi Mai Hoa cốc, Bất Diệt đã bị người ta mai phục, cướp đi trong đêm. Em không rõ bọn chúng là ai, nhưng có thể khẳng định không phải lũ Tống.

Lương Nhất Công chưa thể tin ngay được, lại hỏi:

- Sao có thể khẳng định như vậy?

Phúc liền đem chuyện tối hôm đó ra kể lại. Trong một khoảnh khắc khi đấu với đám người bịt mặt kia, chàng đã nghe thấy tiếng gọi “ối cha ơi”. Tiếng gọi rất rành rọt, rõ ràng là của con gọi cho cha. Hơn thế, cùng lúc mấy người bị vây đánh, đám Tống kia cũng đang bận đối phó với người của Phong Châu vận. Bọn chúng không thể phân thân làm hai, để vừa g·i·ế·t người của Phong Châu, vừa cướp Bất Diệt được. Chàng đã từng đấu với bọn Tống đó, nên nắm rất rõ. Quân số, rồi võ công của đám người bịt mặt trong rừng hoang hôm đó, nhất định không giống. Lương Nhất Công nghe xong vẫn chưa hết nghi ngờ, lại đặt ra nghi vấn:

- Biết đâu hung thủ cướp Bất Diệt lại chính là đám chân tay, đồng đảng của mấy tên Tống kia? Chẳng phải Bất Diệt đã nằm trong tay chúng sao?

Chàng nghĩ về hơn bốn mươi mạng của Phong Châu vận bị g·i·ế·t hại nơi rừng hoang, lại nhớ lại những gì được nghe trộm tại võ đường của Dương gia:

“Việc Phúc kể trùng với những gì tên Tăng Nhất Tuất đã từng tuyên bố. Đúng là người của Phong Châu đi trả thù đã thất bại. Cả thảy hơn bẩy mươi mạng, lớn quá. Tội ác của đám người Tống này thật khó mà dung thứ. Phong Châu vận và Dương gia đã bị chúng hại cho thê thảm, bảo sao Dương Định phải gấp gáp đến cầu trợ Thanh Sơn môn?”

Phúc với giả thuyết của Lương Nhất Công thì không đồng tình, cũng không phản bác. Chàng lại nói:

- Cái c·h·ế·t của Khúc trưởng hộ gì đó, theo em, hung thủ rất nhiều cũng không phải là lũ người Tống.

Lại một lời nói khiến Lương Nhất Công phải kinh động.

- Cái gì cơ. Ngay cả việc của đó, em cũng khẳng định là không phải bọn chúng.

Lương Nhất Công nhìn thẳng vào hai mắt chàng như dò xét hư thực. Vị thiếu chủ tỏ ra thận trọng:

- Phúc, việc này chú phải cẩn trọng. Không được phát ngôn bừa nhé.

Phúc tặc lưỡi:

- Tất nhiên.

Chàng trả lời một cách thản nhiên, không có vẻ gì là chú ý đến. Việc họ Khúc bị ám toán, với võ lâm các phải thì thực rúng động, nhưng với Phúc thực chẳng liên quan gì. Chàng không thuộc về võ lâm, càng không muốn bản thân bị dính vào. Phúc liền đem chuyện cũ ra kể lại.


Tản Lĩnh, đường lên núi Tản.

Một tên trộm vọt qua tường rào, âm thầm đột nhập vào vườn sau của quán trọ. Những bước chân mau lẹ băng qua giàn bí, luồn lách giữa những hàng ngô, thoắt cái đã tiếp cận tới dãy phòng cho khách ở. Nép mình sau bức vách, hắn cẩn trọng nghe ngóng động tĩnh. Xung quanh vắng lặng, hoàn toàn không có bóng người. Xa hơn phía ngoài cổng là tiếng trò chuyện vọng lại. Mọi sự đều ổn. Tên trộm ghé mắt nhìn xuyên qua khe cửa. Trong phòng, ngoại trừ những vật dụng sinh hoạt thông thường, thật sự không có gì đáng giá. Cũng chẳng sao, điều mà tên trộm quan tâm đến, chính là chiếc rương gỗ đang dựng ở ngay đầu giường. Một chiếc rương đỏ, cao vượt quá đầu người, bốn góc được bịt sắt. Chiếc rương này, không gì khác, chính là vật dùng để chứa binh khí của lũ người Tống. Và tên trộm không ai khác hơn, chính là Phúc.

Từ khi rời Hoàng Gia trang, Phúc đã âm thầm bám theo mấy lũ người Tống, tìm cách để đoạt lại Bất Diệt và Trảm Trần kiếm. Chàng trai trẻ dù đã quyết định ra đi, nhưng vẫn còn nặng lòng với Thu Lệ. Quyền cước, thực lực chẳng thể đấu cho lại, Phúc quyết định sẽ sử dụng đến ngón nghề đã được tôi luyện từ thuở bé, đó là trộm cắp. Sau mấy ngày rình mò theo dõi, chàng quyết định ra tay. Lũ người Tống đang ngồi hết cả ngoài bàn nước, chính là thời cơ thuận lợi.

Phúc nắm lấy chiếc rương, vận sức nhấc thử, rồi lập tức lắc đầu. Chiếc rương rất nặng, phải có gần hai trăm cân. Với sức của Phúc, chàng miễn cưỡng có thể vác được, nhưng vác rồi thì thật khó mà sử dụng khinh công cho được? Vẫn phải là tìm cách mở khóa. Ngay phần trên của rương có một thiết bị hình bát giác bằng đồng, chia thành tám thẻ, có vẻ tương ứng với tám quẻ trong bát quái. Những thẻ này có thể xoay được. Hôm trước ở Hoàng Gia trang, Phúc đã thấy gã sư béo xoay nó. Khóa rương, nhất định chính là nó. Chàng đưa tay lên xoay thử. Những thẻ đồng chuyển động, vang lên tiếng tanh tách khe khẽ. Nhưng chỉ có vậy, không có thứ gì được mở ra. Chàng lại thử lại lần nữa. Tám thẻ kia cứ xoay tròn một cách rời rạc, chẳng có dấu hiệu gì ăn nhập với nhau. Phúc thầm nghĩ:

“Xoay bừa không ổn, phải tính kiểu khác”

Rồi nhanh chóng ngắm nghía. Chàng móc từ trong áo ra một con dao nhọn. Con dao này chính là kỷ vật bác Hổ, vô cùng sắc bén. Phúc khía vào cạnh rương, cố gắng cựa mũi dao xuyên qua mép nối giữa hai tấm gỗ. Những tấm gỗ được ráp với nhau quá khít, lại được bịt sắt ở hai đầu để cố định, mũi dao chẳng thể nào ken vào được. Phúc lại thử đâm mạnh một cái, cổ tay tức thì cảm nhận phản lực. Tiếng đâm dao vang lên, khiến chàng giật thót.

“Ngu quá. Muốn gọi lũ người Tống ngoài kia sao?”

Phúc nhìn chiếc rương, nét mặt ngao ngán

“Rương này quyền cước, đao kiếm còn chẳng phá nổi thì con dao nhỏ bé làm được gì chứ. C·h·ế·t tiết. Kiếm ngay trước mặt. Không lẽ không có cách nào để lấy ra.”

Ngay lúc chàng đang chú tâm, thì từ sau lưng, tiếng cửa mở kẽo kẹt vang lên. Liền với đó, một người bước vào, chính là tên dắt ngựa đi theo hầu lũ người Tống. Hắn vừa vào đã trông thấy Phúc, liền hắng giọng quát:

- Này, là ai mà …

Tên dắt ngựa đột ngột ngưng lại, nhíu mày. Phúc gượng gạo cười trừ, cố làm ra vẻ tự nhiên. Chàng vừa lo nghĩ cách chống chế, vừa đánh mắt nhìn ra ngoài cửa, xem xem còn có ai khác vào nữa không. Tên dắt ngựa sau thoáng đăm chiêu thì trợn mắt, há hốc mồm. Có lẽ, hắn đã nhận ra chàng chính là kẻ hiện diện tại Hoàng gia trang hôm trước.

- Nhà … nhà ngươi là….

Phúc hốt hoảng:

“Bỏ mẹ, lộ rồi”

Chàng lập tức vọt mình lao qua cửa sổ, cũng là lúc tiếng la vang lên:

- Trộm… trộm.

Phúc nhanh chân băng qua khu vườn ngô, ngoái đầu nhìn lại vẫn còn thấy tên dắt ngựa đang đứng đần mặt ở giữa căn phòng. Chàng dụng hết cước lực, phi như bay, nhưng vừa vọt lên trên hàng rào thì liền thấy một bóng đen đang chình ình tọa ngay trên đầu. Tức thời, một tiếng rít rất gắt, một binh khí phất tới:

“Vút”

Phúc chẳng kịp nhận ra là đao hay kiếm, vội vàng tung người lộn ngược ra sau, vừa kịp tránh được. Chàng ngước mắt nhìn lên, liền nhận ra hình ảnh quen thuộc. Kẻ cản đường chính là Mộ Bạch cùng với cây tiêu trong tay. Gã tiêu sĩ người Tống cũng nhận ngay ra chàng:

- Là ngươi?

Hắn lập tức trừng mắt, sẵng giọng:

- Thằng nhãi, Nợ nần lúc trước ta còn chưa kịp tính, nay nhà ngươi lại tự tìm đến. Hay lắm.

Lời vừa dứt, cả người liền lao xuống, tiêu trong tay lập tức đánh ra. Một đường tiêu đâm trực diện, hệt như mũi kiếm. Phúc nghiêng người né tránh. Chàng đã từng giao đấu với hắn, nên rất cẩn trọng. Mộ Bạch lại vung tiêu quét ngang. Hắn đánh liên tiếp mười mấy tiêu, khí thế hung hãn. Tiêu như đao như kiếm, cuồn cuộn đánh tới, uy mãnh vô cùng. Phúc bình tĩnh thi triển thủ bộ hóa giải. Những bước chân phiêu dật quỷ mị. Gã tiêu sĩ quát lên:

- Muốn đòi lại kiếm sao? Đúng là tự tìm cái c·h·ế·t?

Hắn từng bị Phúc đánh bại, trong lòng còn chưa nguôi ngoai, vì vậy đường tiêu đánh ra hung hiểm vô cùng. Nhất nhất mỗi tiêu mỗi thức đều như sát chiêu đoạt mạng. Phúc vừa đối phó, vừa phân tâm lo nghĩ. Đấu với một mình Mộ Bạch thì chàng không quá ngại, nhưng kẻ địch còn những tên khác nữa. Để bọn chúng kéo hết đến thì sức chàng chẳng thể chống cự cho nổi.

“Không được, phải tìm cách chuồn thôi”

Chàng vừa đánh mắt sang cánh tường rào bên đằng tây quan sát thì tiêu của Mộ Bạch đã đâm tới. Chớp mắt, mũi tiêu còn cách chưa đến ba tấc, nhắm ngay yết hầu.

Phúc giật mình, vội đạp bước thoái lui. Nếu cứ để gã tiêu sĩ đeo bám liên tục như vậy, đừng nói tới chuyện tẩu thoát, ngay cả việc chống đỡ cũng phải rất vất vả. Nghĩ là vậy, Phúc liền lắc nhẹ một cái, rồi nhanh như cắt vọt vào giữa vườn ngô. Chàng muốn lợi dụng cây lá rậm rạp để náu mình. Mộ Bạch thấy đối phương phải trốn vào vườn ngô thì đắc trí, nói lớn:

- Thứ chuột bọ, để xem nhà ngươi trốn đi đâu.

Gã tiêu sĩ phóng người lên không, rồi vung tiêu chém xuống. Một đạo tiêu kình phát ra, hung hãn tựa như đao kình.

- Roạt.

Cả một đám ngô bị chém bạt, liền để lộ ra Phúc. Ngay tức thì, chàng lại đảo hướng. Mộ Bạch lại vung tiêu chém tiếp. Phúc vừa định băng qua giàn bí thì liền nghe một tiếng động lớn. Cả giàn bí lớn bị tiêu kình đánh phá, đổ sập xuống ngay trước mặt, chặn bước di chuyển. Phúc gấp gáp dừng lại. Chàng còn chưa kịp ngoái trông thì đã nghe thấy tiếng “xột xoạt” kéo dài từ phía sau. Là tiêu của Một Bạch đang đâm tới. Một đường tiêu xuyên thẳng qua những hàng ngô. Phúc không cần quan sát mà lập tức nghiêng đầu né tránh. Chàng không có ý giao đấu, vì vậy chỉ đánh qua một hai chiêu, rồi lại phi thân lẩn đi. Tiêu cũng tức tốc truy kích. Mộ Bạch hăng máu quát lên:

- Chạy đâu cho thoát.

Cả vườn ngô đã bị quần nát quá nửa. Mộ Bạch chắc mẩm chỉ trong chốc lát, tất cả sẽ đổ rạp xuống, khi ấy đối phương sẽ chẳng còn chỗ để trú mình. Nhưng ngay khi hắn đắc ý cũng là lúc Phúc thực thi mưu kế của mình. Từ vườn ngô, chàng đột ngột thoát ra, dụng hết cước lực mà lướt như bay. Thoắt cái, Phúc đã đến ngay dưới chân tường rào, gần trong hai bước. Nơi này đã chẳng còn ai án ngữ, chỉ cần một cái nhún mình là chàng có thể dễ dàng vọt ra ngoài. Mộ Bạch lúc này mới hốt hoảng nhận ra. Là điệu hổ li sơn, hắn đã bị dụ dỗ mà rời khỏi đó.

- Mẹ kiếp.

Mộ Bạch luôn tự phụ, cho rằng bản thân đa mưu, cơ trí hơn người, nay lại bị một thằng nhãi Nam man qua mặt thì không khỏi tức tối. Nhưng có tức tối đến mấy cũng đã quá muộn, hắn chỉ còn biết đứng chôn chân giữa vườn ngô, mở to mắt trông đối phương tẩu thoát.

Phúc phi thân vọt qua tường rào, thầm đắc ý:

“Đồ con lừa, ở lại nhé”

Chương 110: Manh mối trái ngược