Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 111: Cuộc đấu trong rừng

Chương 111: Cuộc đấu trong rừng


Mọi chuyện tưởng như đã xong. Nhưng ngay khi chàng vừa vắt một chân qua, thì từ phía sau, một thứ gì đó lao vụt đến. Phúc chỉ kịp đạp vào tường rào, tung người lộn ngược lên không.

“Xoạt… BÙM”

Liên tiếp là những t·iếng n·ổ kinh động. Hàng rào được đóng bằng tre gộc b·ị đ·ánh bay một mảng lớn. Liền với đó, một cây mít cổ thủ từ mé ngoài b·ị đ·ánh gãy, đổ ngược vào trong. Vô số cành lá như những chiếc roi ào ạt quật xuống. Mặt đất dội lên cát bụi. Phúc vừa tiếp đất, đã phải lật mình sang bên né tránh. Chàng ngoái đầu nhìn lại thì thấy cách xa hơn bẩy trượng, hiện diện phía bên kia vườn ngô là tên sư béo người Tống. Kế sau hắn còn có gã vương giả bí ẩn, tay đạo sĩ gầy và ả tì nữ. Chính tên sư béo là kẻ đã ném đi chiếc cối đá, chặn đường trốn chạy. Chiếc cối nặng bẩy tám mươi cân, bị ném đi bởi thần lực phi phàm, sức công phá chẳng khác gì đ·ạ·n pháo.

“Không xong rồi. Bọn chúng đã kéo đến.”

Phúc thầm nghĩ, rồi lại đánh mắt nhìn chếch hơn về bên trái. Sau lưng chàng, tên tiêu sĩ Mộ Bạch vẫn bình chân đứng đó. Hắn không tỏ vẻ gì là nóng vội, dường như rất tự tin sẽ tóm gọn được chàng.

“Năm trọi một, không chột cũng què. Vẫn phải chuồn thôi”

Phúc tự nhủ, rồi mặc cho kẻ địch đứng đó, vắt chân bỏ chạy. Chàng nhanh như cắt phi thân qua chỗ tường rào bị phá, rồi nhắm thẳng rừng cây rậm rạp mà lao tới. Ngoại trừ gã vương giả và ả tì nữ, ba tên người Tống còn lại lập tức đuổi theo. Khinh công của chúng không hề tệ. Dù Phúc đã dùng đến mãnh lực Phá cước để di chuyển, cả ba tên vẫn bám ngay sau như hình với bóng. Mộ Bạch là tên ở gần nhất, cũng là kẻ bám sát hơn cả. Đuổi được độ hơn dặm, hắn liền hô lên:

- Con chuột nhắt, chạy đâu cho thoát.

Rồi vút một cái, phóng đi tiêu trong tay. Cây tiêu được quán lực, chẳng khác gì mũi tên, xé gió lao đi. Phúc vừa nghe thấy tiếng gió rít bên tai, vội vã bắt lấy một nhánh dây rừng mà giật người lại. Cây tiêu lao sượt qua ngay trước ngực, thiếu chút nữa là đã đánh trúng. Nó bắn thẳng về trước, đâm phập vào một cái cây cách đó hơn trượng.

“Nguy hiểm quá. Xém nữa là tiêu rồi”

Phúc giật mình hú vía. Chàng nhìn chiếc tiêu đang cắm ngập hơn nửa trong thân gỗ, thầm mường tượng. Nếu đích đến là thân mình thay vì cái cây kia, ắt hẳn đã bị nó xuyên thủng. Cùng lúc này, kẻ địch đã từ sau dồn tới. Phúc vừa ngoái lại nhìn, liền hốt hoảng kéo tay mà giật mạnh. Cả người chàng theo nhánh dây rừng mà phi lên không, kịp tránh đi một quyền của tên sư béo. Quyền kình bạo phát phá không, khiến đám cây rừng phía trước liên tiếp đổ rạt.

Phúc vừa định thân thì gã tiêu sĩ đã phóng lên. Cả hai cùng tọa trên một cành cây lớn, vắt ngang trên không. Mộ Bạch không kịp lấy lại tiêu, mà liền sử ra chưởng pháp. Song chưởng quỷ dị, chưởng kình ào ạt, tuyệt chẳng phải thứ công phu sơ lược. Phúc nhìn chưởng thế trùng trùng đánh tới, nhíu mày:

“Không cần tới tiêu sao? Được, để ta xem chưởng pháp của người thế nào?”

Chàng liền dụng Vô Tướng quyền đánh trả. Từ hồi có cước pháp, đã lâu rồi Phúc không dùng đến. Chàng nghiêng người tránh đi song chưởng, rồi thình lình nhập nội, trả lại một quyền. Quyền này cường hãn, tống ngay tới ngực. Mộ Bạch phát giác, liền thoái lui hơn bước, đồng thời song thủ thu về. Tay trái hắn vận nhu chưởng áp xuống, trấn thẳng vào quyền kình của Phúc.

Quyền kình từ tay phải vừa bị chặn, Phúc lập tức vung tay trái lên, phất quyền đánh tới. Mộ Bạch lại vung chưởng lên đỡ. Một chưởng đấu một quyền, rõ ràng gã tiêu sĩ muốn lấy nội lực ra để so kè. Không còn tiêu trong tay, hắn cũng thoát ra khỏi dáng vẻ của một tiêu sinh nho nhã, thay vào đó là phong phạm của một cường giả.

Phúc vừa đánh tới chưởng của Mộ Bạch thì liền sinh dị động. Chàng thoáng chốc thu tay, thủ pháp tức thì chuyển hóa từ quyền ra trảo. Một trảo vòng qua màn chưởng, chụp lấy cổ tay đối phương. Những ngón tay như vuốt sắc nhắm thẳng đến các huyệt đạo. Trong khi ngón tay cái cấu vào huyệt Đại Lăng, thì ngón giữa lại bắt vào huyệt Dương Trì. Đây đều là các yếu huyệt nơi cổ tay, kẻ luyện võ mà bị khống chế các huyệt này, cả cánh tay coi như phế bỏ. Phúc vừa mới thi triển Vô Tướng quyền, đã sử ra thủ pháp xảo diệu và tàn độc, thủ đoạn quyết đoán đến lạnh người.

Nhưng Mộ Bạch cũng chẳng phải kẻ tầm thường. Hắn vừa thấy cổ tay mình nhói lên tê buốt thì lập tức dồn khí lực đến xung phá huyệt đạo, đồng thời kéo ngược đối thủ về. Phúc bị kéo theo, cả người xồ đến. Đón chờ ngay trước mắt chàng là một chưởng khác của đối phương. Chàng vội vã tung người lên không,

lộn ngược qua đầu Mộ Bạch mà tránh. Trảo pháp cầm nã cũng vì vậy phải buông bỏ.

Hai người lại tiếp tục đánh với nhau hơn mười chiêu nữa. Phúc dù đã sử ra mấy bộ biến hóa, từ trảo, chưởng tới đao, nhất thời vẫn chưa chiếm được ưu, thầm nghĩ:

“Tên khốn này thật khó đối phó. Trên này chật hẹp, tấn pháp không vững, Vô Tướng quyền không dụng theo ý được.”

Trong đầu liền khởi sinh Phá cước. Ngay lúc chưởng của Mộ Bạch lần nữa đánh tới, Phúc thình lình hạ thấp tấn bộ, toàn thân trùng xuống. Chàng chúi đầu, cúi gấp người luồn qua màn chưởng, đồng thời lật một cước vòng lên. Cước này không đánh trực diện, mà lại vòng từ hông bên phải đánh lên, phương vị vô cùng quỷ dị. Mộ Bạch bị bất ngờ, vội dùng tả chưởng đỡ lấy. Đem chưởng đỡ trực diện với cước, tất nhiên là điều cực chẳng đã. Phúc chỉ chờ có vậy, liền bật người lao lên. Cả người chàng xoay vòng trên không, trong màn chuyển mình, cước trái tung ra. Một cước như đao chém ngang. Mộ Bạch vừa dùng chưởng đỡ cước, lòng bàn tay còn tê dại. Lúc này, đối diện với cước kình hung bạo, không dám trực diện đối đầu. Hắn ngửa ngược ra sau tránh đi, cả người như nằm ngang trên không. Đường cước quét qua ngay trên ngực. Phúc chỉ chờ có vậy, trong vòng dẫn động của cước pháp, chân trái vừa thu cước về thì chân phải đã liền phất lên. Là cước thứ bẩy trong Phá Cước.

“Xem cước ta đây”

Phúc hét lên thật lớn. Một cước phất qua đầu, rồi bổ xuống. Thế cước cường hoành như thiên lôi oanh đỉnh, sát ý kinh hồn, tất chẳng cho đối thủ kịp xoay xở.

Mộ Bạch lúc này như cá nằm trên thớt, tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Hắn từng bị đánh gãy tiêu bởi chiêu thức này, nên vô cùng kinh hãi, nét hoảng hốt hiện rõ trên khuôn mặt. Trong khoảnh khắc sinh tử, gã tiêu sĩ để cứu mình, buộc phải lật gấp sang bên. Cả người hắn mất chỗ dựa, rơi thẳng xuống từ độ cao hơn bẩy trượng. Ngọn cước đánh hụt, bổ thẳng vào cành cây, khiến nó bị xé toạc. Mộ Bạch may mắn bám được vào đám dây leo, tránh đi cảnh thịt nát xương tan. Đoạn cành lớn rơi rụng, bị gã sư béo dùng quyền kình phá nát. Phúc đứng từ trên cao dõi mắt trông xuống, tiếc nuối.

“Khốn thật. Vẫn để hắn bình an thoát được”

Chàng muốn cho Mộ Bạch một trận thê thảm để xả những căm ghét bấy lâu. Nhưng đối phương cũng thuộc hàng cao thủ, nào dễ đắc thủ. Phúc lại nhìn hai kẻ còn lại. Trong khi gã sư béo tỏ ra hung dữ, song quyền dựng lên chờ sẵn thì tay đạo sĩ lại thể hiện sự bàng quang, điềm nhiêm đứng từ xa quan sát toàn cục. Dường như, nếu đồng bọn chưa bị đánh bại hết, hắn sẽ không chịu ra tay. Phúc suy tính:

“Bọn chúng đông người, ta trước sau vẫn khó mà địch lại.”

Rồi thình lình quát lên:

- Muốn ỷ đông hả, ta đến với các ngươi đây.

Chàng bất ngờ rời chỗ đứng chân, vung cước. Một cước từ hơn bẩy trượng đánh xuống, nếu không phải liều mạng bất chấp thì chỉ có thể là cường chiêu kinh thiên động địa. Mộ Bạch cùng gã sư béo nghiêm thần thủ thế. Đã hơn một lần chạm mặt, vì vậy cả hai rất thận trọng. Khí thế áp bức càng lúc càng đè nặng xuống. Mộ Bạch cùng gã sư béo ngầm vận động chân khí, tất cả đều sẵn sàng cho một cuộc va chạm dữ dội. Nhưng ngay lúc còn cách mặt đất hơn hai trượng, Phúc đột ngột bắt vào một nhánh dây rừng mà chuyển hướng. Chàng vọt ngược lên cao hơn bốn trượng, hệt như chơi trò đánh đu, rồi liền đạp trên các cành lá mà lao vút đi trong sự ngỡ ngàng của lũ người Tống. Hóa ra, ngọn cước giáng xuống chỉ là để đánh lạc hướng.

- Mấy con lừa. Ở lại nhé.

Chương 111: Cuộc đấu trong rừng