Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Sấm Động Trời Nam
Unknown
Chương 112: Sự xuất hiện của Hoàng gia trang
Phúc phóng người lao đi, không quên buông lời chế nhạo. Ba tên người Tống tức tối, liền gấp rút đuổi theo. Nhưng rừng cây rậm rạp, mặt đất gập ghềnh, đá núi, cây leo chằng chịt cản lối. Ba tên người Tống dù đã rất cố gắng, vẫn chẳng thể bắt kịp. Bọn chúng vừa đuổi theo, vừa ngước mắt lên, chỉ thấy bóng Phúc thấp thoáng trên cao, thoăn thoắt chuyền cành như một con sóc. Chàng từ nhỏ đã ở quen với núi rừng, lại có thần lực của Phá Cước, vì vậy phải đạp trên các ngọn cây mà đi cũng chẳng khác gì đang chạy trên mặt đất.
“Mấy con lừa chậm chạp. Xem các ngươi đuổi ta thế nào”
Phúc trực chỉ một đường mà băng đi trên không, cũng không rõ là đang nhắm hướng nam hay bắc. Chàng chỉ thấy ngọn cây, tán lá dưới chân mỗi lúc một gần hơn với mặt đất, đám rừng cũng dần thu hẹp lại. Sau cùng, hiện ra trước mắt là một khúc sông lớn. Cả bờ sông là những bạt cỏ lau rậm rạp. Phúc nhanh chóng chọn lấy chỗ khuất, nằm bẹp lên giữa đám cỏ lau. Chàng thở hổn hển, rón rén nghển cổ quan sát.
Sau độ tuần trà thì ba tên người Tống cũng tìm ra đến bãi sông. Chỉ mất chừng ấy thời gian để đuổi kịp, khính công của chúng cũng không phải tệ. Phúc kín đáo theo dõi qua màn cỏ lau, thẩm chửi rủa:
“Mẹ chúng nó, dai như đỉa đói vậy.”
Ba tên người Tống tìm ra đến đây thì cũng lắc đầu ngao ngán. Chúng nhìn cả một dải sông nước mênh mông vắng lặng, chẳng biết phải đuổi theo tiếp theo hướng nào. Mộ Bạch là kẻ cay cú nhất. Hắn phất cây tiêu trong tay, đánh ra vài đường hú họa. Tiêu kình lướt đi, sục tung cỏ cây, đất cát, khiến mặt sông một vùng nổi sóng trắng. Sau mấy câu chửi thề, cả ba cùng rút lui. Phúc nhìn bọn chúng khuất bóng trở lại khu rừng, mới thở phào nhẹ nhõm. Chàng yên tâm ngả đầu tràng cỏ, ngước mắt nhìn trời xanh, rồi đánh liền một giấc. Cuộc đụng độ cùng màn tháo chạy đã khiến chàng thấm mệt.
Hoàng hôn đổ bóng. Tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến khiến Phúc choàng tỉnh. Chàng uể oải vươn vai, rồi ngẩng đầu dậy. Vụt qua trước mắt chàng là toán người ngựa, đếm nhanh có bảy tên. Tất cả đều mặc y phục màu đỏ thẫm như mận chín, bịt khăn che kín nửa khuôn mặt. Chắc hẳn lại là người của bang phái nào đó. Phúc bấm bụng cho là vậy. Bọn chúng dường như vừa rời khỏi một cuộc chiến khốc liệt, tên nào tên nấy áo quần tơi tả. Một tên trong số chúng còn bị chặt đứt cánh tay. Dù phóng ngựa lao đi rất nhanh, máu vẫn nhỏ lại thành vệt dài trên bãi cát. Phúc chẳng mấy bận tâm tới. Chàng tặc lưỡi, rồi lại nằm xuống. Mối bận tâm duy nhất với Phúc lúc này là sẽ làm gì tiếp theo. Quay trở lại để c·ướp Bất Diệt và Trảm Trần Kiếm ư? Thật điên rồ. Lũ người Tống sau chuyện ban chiều nhất định sẽ cảnh giác hơn. Chuyện này chẳng khác nào t·ự s·át. Tốt hơn hết, chàng nên quay trở này việc tìm kiếm quê hương. Sau một hồi suy tính, Phúc liền bật dậy, vặn mình mấy cái. Mặt trời đã xuống sát đường chân trời. Nếu không nhanh tìm kiếm, chàng sẽ chẳng có thứ gì để bỏ vào miệng. Dưới bụng, cơn đói bắt đầu réo ầm ĩ.
…
Thanh Sơn môn:
- Nếu thực là vậy, thì trong buổi chiều cái ngày mà Khúc trưởng hộ bị ám hại, lũ Tống đã đuổi chú ra đến tận bờ sông. Bọn chúng sẽ không thể nào có mặt ở vách Trấn Thủy?
Lương Nhất Công y theo lời kể của Phúc, suy luận. Phúc gật gật cái đầu. Lương Nhất Công vẫn rất thận trọng, lại suy xét:
- Theo những gì người của Tản Viên thuật lại, thì Khúc trưởng hộ bị ám hại vào cuối chiều. Giờ giấc không thật sự cụ thể, nhưng vẫn có thể có khoảng trống, đủ để người Tống đến vách Trấn Thủy sắp đặt mọi việc. Hơn nữa, cũng không loại trừ việc bọn chúng còn có đồng đảng phía sau?
Phúc không phủ nhận, cũng không tán đồng. Chàng chỉ đơn giản nêu ra những gì mình gặp phải, không suy xét gì thêm. Lương Nhất Công nói đến đây thì liền cảm thấy trong lòng thấp thỏm lo lắng. Không dưới một lần, chàng từng nghĩ đến việc này. Nếu quả thật, lũ người Tống còn có đồng bọn đứng sau, và đám này vẫn đang lảng vảng ngoài kia thì thật là nguy to. Bởi chỉ với ba tên đang bị giam giữ kia, cả mấy môn phái đã phải hợp lực mới hàng phục được. Giờ mà thêm những kẻ khác nữa, e sẽ vượt quá sức của tất cả. Mối nguy này, không phải không có cơ sở. Chí ít, theo những gì đã biết, bọn chúng vẫn còn tên tiêu sĩ Mộ
Bạch và một ả tì nữ. Cả hai đã không xuất hiện ở Tam Cốc, chẳng rõ sống c·hết ra sao?
Lương Nhất Công lại ngẫm về những gì Phúc vừa kể:
“Nếu những việc Phúc kể ra là đúng, nếu thủ phạm ám hại Khúc trưởng hộ không phải mấy tên người Tống kia, thì còn có thể là ai được chứ? Không lẽ vẫn còn kẻ khác cũng m·ưu đ·ồ g·iết người đoạt kiếm? Còn cả Bất Diệt nữa, không lẽ h·ung t·hủ lại là người Việt ta? Kẻ nào có đủ thực lực làm việc này chứ?”
Chàng nhớ lại lúc rời khỏi Mai Hoa cốc, bất giác phát hiện:
“Ngày hôm đó, chỉ có Thanh Sơn cùng Tản Viên đi đến Phong Châu, phái Bắc Sơn và thành Hoan Châu đều không có mặt. Không lẽ nào là một trong hai bọn họ đã bày trận c·ướp Bất Diệt? Liệu bọn họ có liên quan đến chuyện ở vách Trấn Thủy?”
Một ý nghĩ khiến sống lưng lạnh buốt. Lương Nhất Công thở ra một cách nặng nề, vầng trán toát mồ hôi. Nếu quả thật Bắc Sơn hoặc Hoan Châu là h·ung t·hủ, thì sự việc còn r·úng đ·ộng hơn nhiều so với hiện tại. Chàng thận trọng dò xét. Ngô Thiết, thành chủ của thành Hoan Châu trước nay luôn là một người lòng dạ ngay thẳng, hành sự quang minh chính trực, không lí nào lại làm cái trò bẩn thỉu hèn hạ thế được. Còn Lưu Nhất, thủ lĩnh của phái Bắc Sơn, tuy là con người thâm trầm kín đáo, tâm tư khó dò, nhưng trước nay luôn giữ hòa khí, hiếm khi xảy ra xích mích với các môn phái khác. Lương Nhất Công không tin một trong hai vị trưởng bối lại dám làm cái chuyện thương thiên hại lí như vậy. Chàng sau cùng vẫn cho rằng h·ung t·hủ là đám người Tống kia, tự nhủ:
“Ngoài bọn chúng ra, chẳng còn ái khác vào đây nữa. Việc này vô cùng hệ trọng, ta không nên vì một chút thông tin mà suy luận hồ đồ. Dù sao, việc này cũng nên được báo lại cho cha biết.”
Chàng liền dẫn Phúc đi gặp cha của mình. Cả hai tiến ra chính điện. Một môn hạ cho biết, bốn vị thủ lĩnh của Ngũ hổ đang nhóm họp ở đó. Lương Nhất Công ban đầu có chút e ngại, nhưng rồi vẫn quyết dẫn Phúc đến. Dù sao chuyện này cũng là việc chung của các môn phái, vì vậy cũng nên để tất cả cùng được biết.
Hai chàng trai vừa kéo đến cửa thì liền bị Lai Đông ngăn lại. Tay môn hạ dưới quyền của Lương Nhất Công ra dấu, rồi khẽ nói:
- Công tử, khoan hãy vào. Chủ nhân đang có khách ở trong.
Lương Nhất Công đáp:
- Là các vị thủ lĩnh phải không. Ta biết rồi.
Chàng định tiến vào thì Lai Đông lần nữa ngăn lại, nói:
- Không phải, thưa công tử. Ngoài mấy vị ấy, còn có người khác nữa.
Lương Nhất Công liền hỏi:
- Ai vậy?
Lai Đông đáp:
- Là người của Hoàng gia trang đến.
Cả Lương Nhất Công và Phúc đều không khỏi bất ngờ khi nghe nhắc đến Hoàng gia trang. Phúc liền he hé cánh cửa, ghé mắt trông vào. Giữa đại điện của võ đường đang có hai người đứng đó, một nam một nữ, chính là Thu Lệ cùng vị quản gia Phùng Trí. Phúc nhận ra ngay bóng áo xanh lành lạnh, là màu áo mà Thu
Lệ vẫn mặc thường ngày, trong lòng dấy lên câu hỏi:
“Thu Lệ đến đây làm gì?”
Lương Nhất Công cũng có chung mối quan tâm. Vị thiếu chủ quay qua hỏi môn hạ:
- Bọn họ đến đây làm gì?
Lai Đông:
- Bẩm công tử, không rõ. Nghe nói là đến để chúc mừng việc Ngũ hổ phái vừa bắt được lũ người Tống.
Nghe đến việc chúc mừng, Lương Nhất Công và Phúc nhìn nhau nghi hoặc. Hoàng gia trang từ sau độ mất đi trang chủ Huy Nhân thì đã lui vào ẩn tích, gần mười năm nay không tham gia chính sự của võ lâm. Hơn nữa Thanh Sơn môn với họ ít nhiều có thù hận, không lí nào người của Hoàng gia trang lại đến đây để chúc mừng được. Nhất định phải vì nguyên cớ khác. Dù không ai nói với ai, cả Lương Nhất Công và Phúc đều có chung suy nghĩ. Sự việc lần này, nhất định có liên quan đến Bất Diệt và Trảm Trần kiếm. Hai chàng trai lại thông qua khe cửa mà nhìn vào trong.