Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 122: Chạm trán hổ dữ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 122: Chạm trán hổ dữ


- Cảm ơn anh vì đã cứu mạng. Nếu sau này có dịp, nhất định ta sẽ báo đáp.

- Và đã bị phát hiện. Là ai đả thương cô?

Đối phương im lặng không đáp. Phúc lại hỏi:

Chương 122: Chạm trán hổ dữ

Phúc không chủ đích gây hấn, nhưng cũng chẳng dễ dàng bỏ qua. Chàng muốn hù dọa một phen cho hả giận, khi cảm thấy đối phương đã đủ run rẩy mới chịu buông tha:

Hai người đối diện, bốn mắt nhìn nhau. Cô ả người Tống sau thoáng suy xét thì thẳng thắn thừa nhận:

Phúc đang giữ cho mình sắc mặt nghiêm nghị, đột nhiên nghe đến từ “cứu người” thì nhoẻn miệng cười khinh, thầm nghĩ:

- Là cái gã tóc tai che mặt, lúc nào cũng câm như hến ấy hả?

- Ta vừa trị thương cho cô. Nếu muốn hãm hại, há phải dùng đến thứ này?

- Đúng vậy?

Nghe nhắc đến hai chữ “chủ nhân” Phúc buột miệng:

- Cảm… cảm ơn anh…đã cứu ta.

- Chỉ mình cô thôi sao?

- Dao này có thể trả lại cho cô, nhưng chưa phải lúc. Biết đâu được đấy… có lẽ ta vẫn cứ đề phòng là hơn.

Ngược lại, đối phương vẫn chưa nguôi sợ hãi. Phải sau một hồi nghe ngóng, cô ả mới vơi bớt căng thẳng, đánh bạo với tay nắm lấy con dao. Phúc thình lình thu lại, gằn giọng: (đọc tại Qidian-VP.com)

- Cô vào đó để làm gì? Là muốn giải thoát cho đồng bọn hay đoạt lại mớ binh khí?

- Là môn chủ của Thanh Sơn môn.

Cô ả giật mình, lại run lẩy bẩy, hồi lâu sau mới dám cất tiếng:

- Thôi vậy, kệ đi.

Chàng lại hỏi tiếp:

- Đó không phải việc của anh. Chúng ta xa lạ, nếu không còn gì nữa thì chia tay đi.

Cuối cùng cũng được một câu cảm ơn. Phúc được phen hả lòng, liền dắt cây dao ra sau lưng, thủng thẳng:

Chàng vội ngước lên, phóng mắt thật xa. Trước mắt chàng là một màn tối hun hút. Cô ả người Tống kia đã khuất hẳn vào trong rừng sâu, chẳng còn thấy bóng dáng đâu nữa. Phúc cố căng mắt tìm kiếm, sau đành đưa tay vuốt ngược mớ tóc rối, tự cười rồi tặc lưỡi:

“Một lũ c·ướp c·ủa, g·iết người lo cứu mạng cho nhau, cái gì mà cứu người cơ chứ. Nghe nó mới thật cao cả làm sao?”

- Hãy trả lời ta, có phải cô chính là kẻ vừa đột nhập vào Thanh Sơn môn?

Chàng lại đứng chống nạnh, ngửa mặt lên trời hít một hơi thật sâu. Suốt hồi rượt bắt, rồi lại vận khí trị thương, thành thử có chút mệt mỏi.

Phúc vừa định đuổi theo thì đối phương bất ngờ dừng lại:

Chàng lại hỏi:

của hổ chốc chốc lại vang lên, mỗi lúc một gần, nhưng tuyệt nhiên không có tiếng người la hét. Phúc nóng ruột, nhưng nhanh chóng tự trấn an bản thân. Hổ còn gầm như vậy là chưa bắt được con mồi. Chí ít, cô ả người Tống kia vẫn còn an toàn. Nhưng thời gian có hạn, nếu không nhanh sẽ không kịp mất. Chàng vận hết cước lực, đạp lên những thân cây mà lướt đi, mặc những dây leo, mây rừng cản lối. Sau gần trăm trượng cũng đã tới.

- Có phải hắn là kẻ cầm đầu, sai các ngươi đi g·iết người, c·ướp c·ủa của các môn phái?

Chàng bước tới bên hồ nước, vươn vai hít thở. Trời lúc này đã quá nửa canh đêm, mây mù tản mác, để lại một khoảng không trong và cao vời vợi. Phúc cảm thấy bản thân có chút gì đó nhẹ nhàng và thư thái. Thế là mất toi một đêm, chẳng vì điều gì cả. Ngay lúc này, Phúc muốn đánh một giấc ngủ cho no mắt. Chỉ có điều, chàng không thể về Thanh Sơn môn được. Kẻ lạ vừa đột nhập, chắc chắn giờ này người ở đấy đang rất cảnh giác, bố trí canh phòng cẩn mật khắp nơi. Đang lúc vượt rào về phòng mà b·ị b·ắt gặp thì giải thích ra làm sao? Mà không về thì biết ngủ ở đâu? Phúc gãi đầu gãi tai, sau cùng quyết về tạm cái chòi rách bên hồ nước, ngay chỗ cây sung ban tối. Không chăn không chiếu, cũng không có gì là tệ đối với một kẻ quen sống sống lang bạt như chàng.

Ngay lúc Phúc định rời đi thì một tiếng gầm hung tợn vang lên, khiến chàng phải rùng mình. Tiếng gầm uy lực, vang dội cả khu rừng. Trên những tán lá cao, đám cú đêm kinh động, đua nhau rú lên. Số khác hoảng loạn, vỗ cánh phành phạch bay đi. Là hổ, nhất định là hổ. Cả tuổi thơ Phúc gắn liền với rừng núi miền biên viễn, nên không xa lạ gì. Rừng này là rừng cấm, cũng vì có hổ dữ. Cái tiếng hổ dữ không khiến Phúc cảm thấy sợ hãi. Chàng mau chóng định hình. Tiếng gầm đến từ phía sau lưng, cũng không quá xa, ước chừng có trong năm sáu mươi trượng. Phúc đoán là vậy, rồi vội vã thốt lên:

Phúc quan sát thật kỹ biểu lộ của đối phương đối. Chàng biết, trong đám người Tống, ngoài cô ả vẫn còn một kẻ nữa chưa b·ị b·ắt giữ, chính là tên tiêu sĩ Mộ Bạch tự phụ và hống hách. Nếu không có hắn hợp lực, với sức của mình ả, chẳng thể có hy vọng “cứu người”. Chưa kể tới vị môn chủ của Thanh Sơn môn, chỉ cần người anh Lương Nhất Công của chàng thôi, ả đã không địch lại. Thanh Sơn môn đệ tử đông đảo, số được xếp vào hàng cao thủ không ít, lại có khách của các môn phái khác đang ở lại. Cứu người lúc này, chẳng khác nào một mình xông vào tử lộ, thật là vọng tưởng. Ngay bản thân Phúc cũng chẳng thấy mình có khả năng đó. Dù vậy, Cô ả người Tống vẫn quả quyết đáp:

Dù sao đối phương cũng biết nói lời cảm tạ, không đến nỗi vô ơn. Cơn bực tức trong bụng vì thế cũng nhanh chóng nguôi ngoai. Phúc tần ngần, cố nhớ lại. Giọng của cô ả lúc nói lời cảm ơn ban nãy, tuy có phần lạnh lùng, nhưng cũng khá là dịu êm đấy chứ. Ít ra, so với những tiếng kẻ cả, hách dịch của đám công tử, nhân sỹ giang hồ mà mấy hôm nay chàng phải gặp, hay tiếng nheo nhéo vòi vĩnh phiền phức của Thục Lĩnh, quý cô em gái yêu dấu của Lương Nhất Công, nó xuôi tai hơn nhiều. Thần lần, Phúc sực tỉnh:

Đích thực Phúc đang đang nghĩ tới cô ả người Tống. Chàng hốt hoảng, rồi không chút do dự, lập tức phóng đi, hướng thẳng cánh rừng trước mặt. Tiếng gầm

Phúc nhìn ả, thái độ tưng tửng. Ơn huệ như vậy đã đủ, cơn bực tức trong người cũng đã phát tiết, chuyện chàng nghĩ đến lúc này là nên làm gì tiếp theo. Bắt ả mang về Thanh Sơn môn, hay kệ cho ả rời đi? Dù có định là gì, trước tiên cũng cần phải hỏi mấy việc cho rõ đã.

- Không phải cô muốn lại nó, để rồi lại dí ta chứ?

- Dù không cứu được cũng phải cứu. Nhất định ta phải cứu được chủ nhân ra! (đọc tại Qidian-VP.com)

Câu trả lời không khiến Phúc bất ngờ.

- Để cô ta đi dễ như vậy sao? Chẳng phải khi nãy đã định bắt ả đem về cho anh Công xử lý sao?

Phúc tò mò muốn biết về vị cao thủ đã ra tay? Rõ ràng, võ công của người đó thật cao cường. Chàng đã phải rất vất vả mới có thể trục xuất được thứ chân khí cường liệt kia. Cô ả người Tống nghĩ ngẫm: (đọc tại Qidian-VP.com)

- Sao hả, sao không trả lời ta?

Trước mặt, giữa cảnh tối mờ mịt, một con hổ hiện hình, thoắt ẩn thoắt hiện giữa những gốc cây, chốc chốc lại nhảy chồm lên. Rõ ràng nó đang rượt bắt một thứ gì đó. Con hổ mới to lớn và hung tợn làm sao. Dù trong đêm, Phúc vẫn cảm nhận được điều đó. Chàng giữ mình một vị trí an toàn, đứng bám trên cành cao trông xuống. Từ bên mạn trái, một bóng đen nhác vụt lên, chắc hẳn là cô ả người Tống. Phúc thoáng trông. Con hổ gầm lên vang động, rồi nhảy chồm theo. Cả một thân thể to lớn vọt cao tới hơn trượng, thật là ngoài sức tưởng tượng. Ngay bản thân Phúc cũng chưa từng chứng kiến con hổ nào có thể nhảy cao đến vậy. Càng ngỡ ngàng bao nhiêu, chàng lại càng bồn chồn sốt sắng bấy nhiêu. Con hổ vồ hụt, rơi phịch xuống đất, còn bóng áo đen mau chóng chuyển mình, di động trên những tầng cao. Vừa chuyền được mấy nhịp, bóng áo đen bất ngờ rơi xuống, như thể trúng phải tên bắn. Linh tính Phúc mách bảo:

- Cảm ơn anh.

- Nguy rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Cô ta đang b·ị t·hương, không thể dùng nhiều sức được. Nguy rồi!”

- Ta muốn cứu người?

Chàng càng hỏi dồn dập, đối phương lại càng im lặng. Phúc chưa chịu buông tha, tức thì sấn tới, ngó sát khuôn mặt đang lảng tránh của đối phương:

“Là cha của anh Công. Quả nhiên, bảo sao thương thế do ông ấy tạo ra lại nghiêm trọng đến vậy. Với nội lực yếu ớt như cô ta, nếu không được cứu giúp kịp thời, ắt đã bị thứ chân khí tiềm tàng phá hủy lục phủ ngũ tạng mà c·hết rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Bố khỉ, ai cần cái báo đáp của nhà ngươi chứ!”

- Bố khỉ, bảo đi cái là đi sao? Còn chưa chịu trả lời ta mà.

Ả nói mà chẳng thèm ngoái đầu nhìn lại, vừa dứt lời thì lập tức bước tiếp, hướng thẳng phía rừng sâu trước mặt. Phúc nhìn theo bóng lưng đang dần mờ khuất, khẽ chửi rủa:

Nói rồi liền xoay người bước đi, chẳng thèm để ý xem phản ứng của Phúc ra sao. Sự lạnh nhạt, cự tuyệt một cách đột ngột của ả khiến Phúc ngỡ ngàng. Chàng chưng hửng, đứng ngây ra, thoáng sau thì miệng lẩm bẩm chửi:

Phía bên kia, cô ả người Tống nghe lời bóng gió của Phúc thì hổ thẹn, cúi đầu khẽ nói:

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 122: Chạm trán hổ dữ