Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 72: Anh hùng nộ

Chương 72: Anh hùng nộ


Võ lâm sinh biến, trong khi tất cả còn đang chìm trong hoảng loạn, đã có những kẻ m·ưu đ·ồ dậu đổ bìm leo. Lương Nhất Công càng nghĩ về lão họ Quách và phái Long Biên, càng bất bình, càng khinh miệt.

- Công, con thấy lời của tay Quách Nhị thế nào?

Lương Thành Nghiệp lên tiếng hỏi. Câu hỏi khiến Lương Nhất Công phải băn khoăn.

- Cha muốn hỏi về việc thay thế thủ lĩnh của ngũ hổ?

- Là vậy?

- Khúc trưởng hộ vừa mới mất, kẻ thù của Lĩnh Nam vẫn đang nhởn nhơ, vội vàng nghĩ tới ngôi vị thủ lĩnh lúc này chẳng phải việc mà kẻ anh hùng nên làm, tất sẽ bị thiên hạ chê cười.

Lương Nhất Công thẳng thắn đáp. Chàng với vấn đề này đã rất rõ ràng, chỉ là có đôi chút bất ngờ trước sự quan tâm của cha. Lương Thành Nghiệp thấy con mình tỏ rõ khí khái thì gật đầu hài lòng:

- Nói hay lắm, không hổ danh là “Anh hùng kiếm”.

Rồi đổi qua giọng nghiêm túc hơn:

- Thực tế một chút, nếu gạt bỏ việc tiến cử cụ thể cũng như mục đích đằng sau thì lời nói của tay họ Quách cũng rất đáng để suy nghĩ.

Lương Nhất Công thấy cha lúc ở phủ vương nổi trận lôi đình, đùng đùng quát mắng, nay lại tỏ ra đồng thuận với lão họ Quách thì ngạc nhiên:

- Ý cha là?

Lương Thành Nghiệp:

- Kẻ thù của Lĩnh Nam rất đáng sợ, để đối phó với bọn chúng ắt cần đến các môn phái trong ngũ hổ. Nhưng Khúc Vĩnh Lâm đã c·h·ế·t, hai phó là Mai Đình và Đoàn Xuân Huy không thống nhất, Tản Viên giờ như rắn mất đầu, việc tiếp theo thế nào còn chưa quyết được. Phong Châu Vận đã không còn, Bắc Sơn, Hoan Châu chưa rõ thái độ, rất có thể đang lo chuyện giữ mình. Nếu vậy, ai sẽ để tâm tới an nguy chung của các môn phái. Như Thanh Sơn môn ta, khả dĩ nhất cũng chỉ là góp sức hưởng ứng. Nếu muốn bao đồng là kẻ cầm cờ, sợ thiếu cái cớ đích đáng để hiệu triệu, lại gây ra sự nghi kị với các môn phái khác. Lĩnh Nam hiện giờ lực lượng phân tán, con xem, chẳng phải rất cần một ai đó có đủ vị thế, tiếng nói để tập hợp lại sao?

Lời lẽ của cha khiến Lương Nhất Công trầm tư suy ngẫm. Chàng nghĩ đến cái tên Tam Kỳ, nhưng cả ba vị kỳ nhân của đất Việt đều đã rút chân khỏi chốn giang hồ rất lâu rồi, người thoái ẩn, người biệt tích, thật khó để trông cậy. Trong đầu chàng là những liên tưởng:

“Tình cảnh của võ lâm thật giống với Phong Châu Vận. Nếu bây giờ một ai đứng ra thống lĩnh tất cả, liệu có bị xem như Tăng Nhất Tuất không? – Những câu hỏi gợi lên – Tốt hay xấu? Liệu các môn phái sẽ đồng tình ủng hộ hay quyết liệt chống lại? Người đó sẽ vì vận mệnh chung mà gánh vác trọng trách, hay lặng lặng mưu đồ chuyện riêng, làm sao ta có thể biết được?”

Chàng thấy bối rối. Giữa nhân nghĩa và lý trí, giữa đại cuộc và những khuôn thước giáo điều trói buộc, thật giả đúng sai khó tỏ, càng không thể lấy hiểu biết hạn hẹp của bản thân để soi xét? Một cảm giác mơ hồ giống như gã trai mới lớn ở cửa biển Diêm Điền sáu năm trước. Cuộc chiến với Hà Khẩu bang, cái c·h·ế·t oan uổng của những thôn dân, người đàn bà xấu xí, các anh em Thanh Sơn môn đã chịu hi sinh vì “sinh tử dược”. Một vòng oan báo chuyển tiếp. Là nhân từ hay độc ác? Là cứu người hay g·i·ế·t người? Những khúc mắc, trăn trở bấy lâu lại trỗi dậy, như sóng vỗ trong lòng.

Thanh Sơn môn, cách chừng bốn dặm.

Lương Nhất Công cùng cha băng qua đồng cỏ hoang để trở về, chợt nghe có tiếng đàn bà con gái kêu lên:

- Có ai không, cứu…

Hai người lắng tai nghe, lại là tiếng kêu thất thanh:

- Á…

Rõ ràng đang có người bị bức hại. Lương Nhất Công không chút chậm trễ, vội phóng người lên, dùng khinh công đạp cước lao đi. Xa phía trước hơn hai mươi trượng, giữa um tùm lâu sậy:

- Các người muốn gì… Đừng, đừng lại gần đây, van xin các người.

- Ngoan nào bé, đừng chống cự làm gì. Các anh đây chỉ muốn vui vẻ một chút thôi mà. Hà hà hà.

Tiếng van xin, khóc lóc, tiếng cười nói d·â·m loạn, khoái trá. Ba gã đàn ông đang vây lấy một cô gái, toan làm nhục. Lương Nhất Công phi thân đến, vừa chạm mặt đã tung cước đá bay cả ba. Chàng lớn tiếng quát:

- Lũ khốn, giữa ban ngày ban mặt, dám giở trò bỉ ôi đê tiện.

Rồi ngó nhìn ra sau. Nạn nhân là cô gái nằm co ro trên đám lau sậy, đôi bàn tay run rẩy giữ lấy tấm áo xộc xệch, mái tóc dài xõa rối che đi khuôn mặt. Cô gái đang vô cùng hoảng loạn, khóc nghẹn không thành tiếng. Lương Nhất Công chính khí sục sôi, liền quay qua ba gã kia, trừng mắt nhìn đầy căm ghét.

- Ba thằng trai tráng kéo nhau bức hại một cô gái. Các ngươi có còn là con người không?

Chàng giận dữ quát lên. Ba tên khốn kia không biết võ công, bị chàng đá cho một cước thì bay ra sau hơn trượng. Tên ngã dúi dụi, tên thì lộn nhào mấy vòng, có tên bị đá trúng mặt, gẫy luôn hai chiếc răng cửa, máu me chảy giàn dụa, nằm sõng soài trên đất. Cả ba dù đau đớn cũng chẳng dám nằm lâu, sau chốc lát kêu rên thì vội kéo nhau bò dậy, líu tíu, nem nép như đám chuột ngập nước đang chui ra khỏi hang. Chưa cần nhận ra vị thiếu chủ của Thanh Sơn môn, chỉ cần đối diện với khí khái lẫm liệt của Lương Nhất Công cũng đủ khiến chúng kinh sợ. Ba tên không ai bảo ai, nhất loạt quỳ xuống, rối rít lạy lục van xin:

- Cúi lạy ông, chúng tôi trót dại, chúng tôi biết lỗi rồi, xin hãy tha cho chúng tôi.

Lương Nhất Công lại quát lên:

- Trong đất của Thanh Sơn môn mà vẫn ngang nhiên làm trò bại hoại, các ngươi thật không muốn sống nữa rồi?

Thanh Sơn môn, đứng đầu là Lương Thành Nghiệp luôn nổi tiếng về nghĩa hiệp, coi những chuyện hèn hạ vô lại như kẻ thù. Dù là xa xôi trăm dặm, chỉ cần nghe tiếng có sơn tặc thổ phỉ, bè lũ ác đảng ức h·i·ế·p dân chúng, người của Thanh Sơn sẽ lập tức tìm đến. Cũng chính vì vậy, quanh đất Thanh Sơn môn, dân chúng sống yên ổn, kẻ xấu không dám làm điều ác.

Nay có kẻ cả gan gây chuyện đồi bại ngay trên địa phận của bản môn, thật khiến Lương Nhất Công bội phần giận dữ. Ba tên khốn kia nghe nhắc đến Thanh Sơn môn, lại thấy người trước mặt dáng vẻ uy vũ, thần thái phi phàm thì đoán ra, vội vã dập đầu:

- Là Lương công tử, chúng tôi biết lỗi rồi. Chỉ tại lúc say trót dại, xin công tử hãy tha cho.

Lương Nhất Công thấy ba tên này sắc mặt ngà ngà đỏ, cử chỉ điệu bộ lật ngật, có vẻ say sỉn thật. Dù không thể lấy rượu làm lý do biện minh, nhưng bọn chúng cũng đã biết sợ, tỏ ra ăn năn hối lỗi, thành thử chàng không muốn truy cứu thêm, liền nghiêm giọng:

- Còn không mau cút đi. Nếu để ta bắt gặp làm những việc đê tiện như này một lần nữa, đừng mong được tha thứ.

Ba tên khốn kia nghe vậy thì mừng rỡ lắm, vội vã dập đầu rồi kéo nhau đứng dậy, lủi thủi, rúm ró rời đi. Lương Thành Nghiệp lúc này đã tới, thấy con trai đã xử trí quyết đáp thì cũng không can thiệp vào. Lương Nhất Công cúi xuống, ghé tới gần cô gái tội nghiệp, trấn an:

- Cô gái, không sao rồi. Lũ khốn đó đã bị ta đuổi đi, sẽ không dám quay trở lại nữa.

Cô gái được đỡ đứng dậy, vẫn chưa thôi sợ hãi. Sau cơn run rẩy, cô cố gắng trấn tĩnh:

- Công… công tử, cảm ơn công tử.

Giọng nói có phần quen thuộc. Lương Nhất Công bất giác liên tưởng. Cô gái vẫn cúi gằm mặt, sụt sùi khóc. Cơn gió nhẹ khẽ vén màn tóc xõa, để lộ dung mạo ẩn sau. Chàng cả kinh:

- Tố Như, là nàng?

Lương Nhất Công sững sờ thốt lên. Cô gái tội nghiệp đang đứng trước mặt chàng chính là tiểu thư của nhà họ Dương, con gái của cố thủ lĩnh Phong Châu Vận– Dương Vinh. Đúng là Tố Như, nhưng tại sao nàng lại xuất hiện ở đây?

Tố Như không trả lời, vẫn cúi gằm mặt. Sự sợ hãi, tủi nhục khiến nàng lại bật khóc dù đã cố mím môi. Lương Nhất Công nhìn người con gái yêu thương với y phục bị giằng xé, đang co ro run rẩy, lòng không khỏi đau đớn xót xa. Nếu hôm nay không phải chàng đến kịp thời, chẳng biết chuyện gì đã xảy ra nữa. Lương Nhất Công nghiến răng, gầm lên:

- Lũ s·ú·c· ·v·ậ·t!

Chàng lập tức tung người lao đi. Ba tên khốn kia không biết võ công, dù đã kéo nhau rời đi được một lúc, vẫn chưa thể chạy quá xa. Chớp mắt, Lương Nhất Công đã đuổi kịp đến. Chàng vung tay, đánh một chưởng. Tên gần nhất bị chưởng kình từ khoảng cách hơn trượng đánh trúng, bay thốc về trước, đập mặt vào một cai cây. Máu vấy đỏ lên cành lá, còn hắn lập tức mất mạng. Cả cơ thể hắn trượt tuột xuống dọc theo thân cây hệt như đống bùn. Hai tên còn lại tận mắt thấy đồng bọn c·h·ế·t thảm thì sợ xanh đít nhai, mặt cắt không ra máu, ba hồn bẩy vía chạy chối c·h·ế·t, miệng la lên hoảng loạn. Lương Nhất Công đứng ở giữa, vung tay, phóng một chưởng.

Tên bên phải bị đánh trúng, “Ợ” lên một tiếng rồi cứ thế đổ sấp xuống như cây chuối. Chàng lại đánh tiếp về bên trái. Lúc này, từ sau có giọng nói truyền đến:

- Công, dừng tay.

Là của Lương Thành Nghiệp, cha của chàng. Môn chủ Thanh Sơn môn thấy con trai ra tay hung bạo, muốn ngăn lại. Nhưng mọi sự đã muộn. Quyền kình từ Lương Nhất Công đã phát ra. Tên khốn duy nhất còn xót lại bên trái, cách hơn ba thước kêu một tiếng “Á”. Lồng ngực hắn bị đánh trúng, tim phổi lập tức vỡ, miệng phun ra máu tươi, c·h·ế·t liền sau đó. Trong thoáng chốc, Lương Nhất Công đã lấy mạng cả ba. Lương Thành Nghiệp đứng trước cảnh tượng c·h·ế·t chóc hãi hùng cũng cảm thấy rúng động:

- Công, dù gì chúng cũng chưa hại đến cô ấy. Con đâu cần phải g·i·ế·t hết như vậy?

Lương Nhất Công không màng tới thái độ của cha:

- Mấy tên khốn này dám cưỡng bức Tố Như, dù chỉ là động đến sợi tóc cũng đáng phải c·h·ế·t.

Câu trả lạnh lùng lời khiến Lương Thành Nghiệp sững người. Lần đầu, vị môn chủ thấy cậu con trai ra tay hung bạo, tuyệt tình đến vậy.

Chương 72: Anh hùng nộ