Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 73: Nhờ cậy

Chương 73: Nhờ cậy


Lương Nhất Công ôm Tố Như vào lòng, ghì chặt đôi tay. Đến bây giờ, nàng vẫn chưa thôi hoảng sợ, gục mặt vào lòng chàng mà khóc. Tiếng khóc khiến kẻ anh hùng càng động lòng. Lương Nhất Công vỗ về an ủi:

- Mọi chuyện qua rồi, đã có ta ở đây!

Rồi hỏi:

- Tố Như, sao nàng lại ở đây? Sao không có ai đi cùng để bảo vệ vậy?

Đất Khoái và Phong Châu xa xôi cách trở. Lương Nhất Công không thể nào tưởng tượng được tiểu thư của họ Dương, vốn chân yếu tay mềm lại có thể vượt cả mấy trăm dặm để xuất hiện nơi này. Chẳng phải chàng còn vừa mới ở bên? Rốt cuộc vì lẽ gì mà nàng lại tìm đến đây?

Tố Như vẫn chưa thể trả lời. Lương Thành Nghiệp đứng bên, thấy con trai có phần sốt sắng thì khẽ nhắc:

- Công, hãy bình tĩnh. Con hỏi dồn như vậy sẽ chỉ khiến cô ấy thêm sợ.

Lương Nhất Công hiểu ý cha, liền tiết chế lại. Tố Như lúc này đã trấn tĩnh hơn, đưa tay lau nước mắt, lại nhận ra bản thân đang phó mặc trong vòng tay của người khác thì ngại ngùng, vội tách ra. Nàng trông sang, thấy trưởng môn của Thanh Sơn môn đang ở trước mặt, vội quỳ sụp xuống:

- Lương trưởng môn, Tố Như lặn lội tìm đến đây là muốn được gặp người.

Lời nói của nàng khiến hai cha con họ Lương đều bất ngờ. Lương Nhất Công đỡ lấy, nói:

- Tố Như, nàng tìm cha của ta? Có chuyện gì vậy?

Chàng muốn dìu nàng đứng dậy, nhưng Tố Như vẫn quỳ riết.

- Lương trưởng môn, Tố Như có việc, nhưng không biết phải trông cậy vào đâu cả. Cháu cúi xin Lương trưởng môn, có thể vì tình nghĩa với cha cháu…

Nàng ngập ngừng, dường như có điều khó nói. Lương Nhất Công không để tâm tới, chỉ thấy xót xa trước cảnh người con gái mình thương đang phải quỳ gối:

- Nàng có điều gì cần nhờ cậy, cứ đứng dậy rồi từ từ nói ra. Cha của ta sẽ giúp mà.

Lương Thành Nghiệp cũng lên tiếng:

- Dương tiểu thư, có gì cần nhờ ta giúp, hãy đứng dậy rồi nói.

Tố Như lúc này mới chịu đứng dậy:

- Thưa Lương trưởng môn, nhà họ Dương hơn bốn mươi người đã b·ị s·át h·ại, phải chịu c·ái c·hết đau đớn và oan uổng. Đến nay, kẻ ác độc vẫn nhởn nhơ. Tố Như ngày đêm nghe tiếng cha mẹ, các em, nghe tiếng mọi người than khóc. Kẻ ác chưa bị t·rừng t·rị, mọi n·gười c·hết không được siêu thoát. Người Phong Châu đi tìm chúng đều không trở về. Tố Như không biết phải làm thế nào, chỉ biết tìm đến đây, cầu xin Lương trưởng môn. Xin người hãy ra tay, t·rừng t·rị những kẻ ác độc đó.

Nàng lại toan quỳ xuống, nhưng Lương Nhất Công đã đỡ lấy, rồi đánh mắt nhìn cha. Lương Thành Nghiệp sau hồi đăm chiêu thì đáp:

- Tố Như, cháu là tiểu thư, là người kế thừa của họ Dương. Nay cháu đã đến nhờ cậy, ta không thể không cân nhắc. Trước mắt, chúng ta hãy về Thanh Sơn môn. Đường xa vất vả, cháu cũng phải chịu nhiều thiệt thòi rồi.

Ba người liền về Thanh Sơn môn. Lương Nhất Công được cha giao nhiệm vụ sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho tiểu thư của họ Dương. Tố Như dù nóng lòng muốn biết câu trả lời, vẫn đành phải chờ đợi. Nàng được Lương Nhất Công sắp xếp ở một phòng khách lịch sự, đầy đủ tiện nghi. Thiếu chủ Thanh Sơn môn tỏ ra vô cùng ân cần và chu đáo, ngoài việc cắt cử người ở luôn túc trực hầu cận, còn cho chuẩn bị sẵn mấy bộ quần áo mới. Nàng đường xa mưa nắng, lại bị ba gã đê tiện rượt đuổi, y phục trên người cũng cần được thay thế.

Buổi chiều, Lương Nhất Công đưa Tố Như tới vườn hoa để ngắm cảnh. Chàng muốn mượn những bông hoa xinh xắn để làm vơi bớt sự căng thẳng nơi nàng.

Tất nhiên, Tố Như chẳng thể có tâm trí nào để thưởng hoa cả. Lương Nhất Công tranh thủ hỏi chuyện:

- Tố Như, vì sao nàng lại tìm tới đây? Ý ta là, nếu nàng muốn, sao không bảo với ta lúc ở Phong Châu?

Tố Như im lặng, nét mặt toát lên nỗi u sầu, sau một hồi thì cất tiếng đáp:

- Không phải Tố Như giấu công tử. Chỉ là, không biết vì sao nữa, nhưng kể từ sau hôm công tử rời đi, Tố Như ngày đêm đều nghe thấy tiếng khóc, tiếng than oán của mọi người. Mọi người muốn những kẻ đã gây ra tội ác ghê rợn phải bị t·rừng t·rị. Mà Tố Như thì không biết phải làm điều đó như thế nào, không biết phải nhờ cậy vào ai. Chẳng hiểu vì lí do gì, trong tâm trí chỉ nghĩ được ra Thanh Sơn môn, nghĩ đến công tử và Lương trưởng môn, vì vậy đã đánh liều tìm đến.

Hai tiếng “công tử” cất lên khe khẽ. Lương Nhất Công đâu biết rằng, chính sự ân cần, quan tâm chăm sóc của chàng đã sưởi ấm trái tim của nàng, giúp nàng vượt qua nỗi đau vô cùng. Ngay khi chàng rời đi, dù được gia đình lão quản sự Dương Định đến ở cùng, nàng vẫn cảm thấy cô đơn, trống vắng. Chính lúc này, nỗi đau trong lòng lại trỗi dậy, đày đọa.

Lương Nhất Công nghe nàng nói ra nguyên cớ thì xót xa thương cảm, lại hỏi:

- Nhưng dù gì nàng cũng là con gái, sao không bảo ai đi cùng? Chuyện sáng nay, nếu không phải ta kịp thời có mặt, có phải….

Chàng không nỡ nói hết câu. Tố Như lúc này đã đủ bình tĩnh, không còn bị xúc động khi nhắc đến chuyện ban sáng nữa.

- Nếu Tố Như bảo với mọi người, chắc chắn sẽ bị ngăn cản.

- Nhưng nàng đi như vậy mọi người sẽ rất lo lắng. Rồi họ sẽ vất vả ngược xuôi để tìm nàng.

- Tố Như đã để lại lời nhắn, nói là mình muốn theo sư cô lên chùa cho tâm trí được khuây khỏa.

Lương Nhất Công nghe nàng trả lời, dù không tán đồng nhưng cũng chẳng trách cứ được, đành nói:

- Dù nào nàng cũng không nên mạo hiểm như vậy.

Lúc này, lại đến lượt Tố Như hỏi lại:

- Lương công tử, Tố Như biết là việc này rất khó để quyết định. Nhưng, liệu cha của công tử có đồng ý không?

Câu hỏi bất chợt khiến chàng bối rối. Không phải chàng không muốn trả lời, mà là không biết phải trả lời thế nào. Chính chàng cũng đang mong ngóng, thấp thỏm chờ đợi. Trả thù cho Dương gia, chuyện này không đơn giản như việc bảo hộ Phong Châu Vận. Có thể, sẽ có rất nhiều máu phải đổ. Chàng thực sự lo sợ về sức mạnh của lũ người Tống đó. Hơn thế, chẳng phải khi sáng cha của chàng đã nói rất rõ ràng. Thanh Sơn môn có thể hưởng ứng, góp sức cùng các môn phải khác, nhưng để đứng ra làm tiên phong lại là vấn đề khác. Lương Nhất Công thầm nghĩ:

“Thực lòng, ta rất muốn giúp Tố Như trả thù nhà. Nhưng quả là chuyện này không dễ để quyết đáp. Ta không thể vì tình cảm riêng tư mà bắt các anh em trong bản môn phải lao vào cuộc sinh tử. Việc này vẫn phụ thuộc vào quyết định của cha. Dù sao Tố Như cũng bất chấp đường xa để tới đây, ta hi vọng cha sẽ đồng ý.”

Rồi đáp:

- Chuyện này, chắc trong ngày một ngày hai, cha ta sẽ có câu trả lời. Nhưng dù cha có đồng ý hay không, Nhất Công ta cũng quyết vì nàng mà dốc hết sức lực.

Chàng ái ngại, không dám đối diện với ánh mắt của nàng. Tố Như biết chẳng thể cưỡng ép, đành thôi không hỏi nữa.

Qua ngày thứ nhất, đến ngày thứ hai, Lương Thành Nghiệp vẫn có câu trả lời. Tố Như vì vậy cũng đợi chờ, mong ngóng trong mỏi mòn. Ngay khi nàng cảm thấy tuyệt vọng thì được chủ nhân của Thanh Sơn môn cho gọi tới, lúc đến nơi đã thấy Lương Nhất Công ở đó.

- Dương tiểu thư.

- Xin Lương trưởng môn cứ gọi cháu là Tố Như.

Tố Như cúi đầu, thể hiện sự tôn kính. Lương Thành Nghiệp chấp thuận, nói:

- Tố Như, việc hôm trước cháu nhờ cậy, ta đã suy nghĩ rất kĩ. Ta với Dương thủ lĩnh là chỗ thâm giao, tình nghĩa dày sâu. Cháu là tiểu thư, là người kế thừa của Dương gia. Dương gia và Phong Châu vận g·ặp n·ạn, cháu đã đến đây nhờ cậy, ta không thể không giúp. Ta hứa với cháu, người Thanh Sơn môn sẽ cố gắng hết sức truy bắt h·ung t·hủ, bắt lũ người Tống đó phải trả giá cho những tội ác mà chúng đã gây ra.

Tố Như nghe vậy thì mừng rỡ, vội quỳ rụp xuống:

- Đội ơn Lương trưởng môn! Tố Như kiếp này nguyện xin được là trâu ngựa để báo đáp ơn đức của người.

Lương Nhất Công thấy người thương quỳ lạy thì vội bước đến, nói:

- Tố Như, nàng không cần phải thề thốt như vậy. Cha ta là người trọng nghĩa, xưa nay giúp đỡ ai đều không cần báo đáp. Cha đã nhận lời giúp đỡ nàng thì sẽ tận lực giúp đỡ, nàng yên tâm nhé.

Tố Như cúi đầu:

- Đội ơn công tử!

Lương Nhất Công dù không thích nhắc đến ân huệ, nhưng vì Tố Như đã nói ra rồi, nên cũng đành vậy. Chàng lại nhìn cha, ánh mắt đầy cảm kích. Lương Thành Nghiệp nói:

- Công, với Phong Châu vận, chúng ta không chỉ có việc này. Con hãy nhặt lấy hai mươi người, ưu tiên võ nghệ cao cường, sắp xếp ngay ngày mai lên đường đến Phong Châu. Việc bảo hộ cho Phong Châu, nhất định phải cần nhiều người. Hãy bảo mọi người mang theo cờ của Thanh Sơn ta, những kẻ khác nhìn vào, tất phải kiêng nể.

Lương Nhất Công tuân lệnh.

- Còn về Dương tiểu thư…

Vị môn chủ nhắc tên, khiến cả Lương Nhất Công và Tố Như đều hồi hộp. Lương Nhất Công lo nghĩ, không biết có phải cha muốn để nàng về đất Phong Châu cùng người của Thanh Sơn môn ngay ngày mai. Lương Thành Nghiệp nói tiếp:

- Tiểu thư mới đường xa tới đây, cần phải nghỉ ngơi, chưa trở về ngay được. Con hãy cho báo lại với người của Phong Châu, chớ để họ lại lo lắng, rồi cất công tìm kiếm.

- Dạ, thưa cha.

- Hãy bố trí người phục vụ, chăm sóc thật tốt cho Tố Như. Tiểu thư ở đây, là khách quý của chúng ta, không được để có gì sơ suất.

Lương Nhất Công gật đầu. Mọi mệnh lệnh của cha, chàng đều hồ hởi tuân theo. Sự sắp đặt chu toàn của vị môn chủ khiến “anh hùng kiếm” cảm phục.

Chương 73: Nhờ cậy