Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Sấm Động Trời Nam
Unknown
Chương 74: Đức tin
Chàng đợi Tố Như rời đi, trong phòng chỉ còn hai cha con mới cất tiếng:
- Cha.
- Sao vậy?
- Con cảm ơn cha?
- Vì đã nhận lời giúp Tố Như?
- Vâng!
Lương Thành Nghiệp nhìn cậu con trai, ánh mắt bỗng trìu mến khác lạ.
- Công, con thực sự thích tiểu thư của họ Dương.
Câu hỏi khiến Lương Nhất Công khựng người, không biết phải trả lời thế nào. Lương Thành Nghiệp lại hỏi:
- Con muốn lấy cô ấy làm vợ?
Liên tiếp là những câu hỏi xoáy trúng tâm tư thầm kín. Đối diện với sự chất vấn của cha về chuyện tình cảm, dù có là “Anh hùng kiếm” Lương Nhất Công cũng chẳng tránh khỏi những ngại ngùng. Lương Thành Nghiệp thấy con trai bỗng dưng lại rụt rè như một chàng trai mới lớn thì bật cười:
- Trai khôn dựng vợ, gái lớn gả chồng, có gì mà không dám nói cơ chứ.
Lương Nhất Công lúng túng:
- Không phải. Chỉ là Tố Như đang có chuyện, đề cập vấn đề ấy lúc này thật không hay. Hơn nữa, hơn nữa, con cũng chưa vội nghĩ tới việc ấy.
Chàng vụng về, muốn phủ nhận mà lại ngầm như thừa nhận. Lương Thành Nghiệp thấy vậy thì càng cười dài hơn. Không muốn tiếp tục bị trêu đùa, Lương Nhất Công liền hỏi ngược lại:
- Cha, chẳng phải hôm trước cha đã nói, việc đối phó với lũ người Tống, Thanh Sơn môn chúng ta dù thế nào cũng chỉ là góp sức. Sao hôm nay cha lại nhận lời giúp nàng ấy? Cha không sợ các môn phải khác sẽ nghi kị sao.
Chàng cố tình đánh trống lảng, nhưng hai từ “nàng ấy” nghe thật dịu dàng, lại chẳng như đã tố cáo tình ý trong lòng. Lương Thành Nghiệp không còn chú ý tới chuyện yêu đương của cậu con trai nữa, đáp:
- Hôm trước, ta có nói với con rằng, chúng ta không thể là người cầm cờ trong cuộc chiến với lũ người Tống đó. Khi ấy, chúng ta không có cái cớ đích đáng để hiệu triệu võ lâm mà không khiến người khác nghi kị. Nhưng nay, con gái của Dương Vinh, người thừa kế còn lại của Dương gia và Phong Châu Vận đã đến đây nhờ cậy. Chúng ta đã có thể đường đường chính chính nổi cờ, gióng trống. Thiên hạ lúc này sẽ chỉ thấy Thanh Sơn môn một lòng vì đại nghĩa, còn kẻ nào dám nghi ngờ, dèm pha.
Lương Nhất Công lại hỏi:
- Nhưng lũ người Tống đó … kẻ thù của chúng ta rất nguy hiểm. Liệu Thanh Sơn môn có thể đấu lại?
Lương Thành Nghiệp thận trọng:
- Đương nhiên chúng ta sẽ không một mình đấu với lũ người Tống đó. Ta đã nói với con rồi, việc này cần sự chung sức của các môn phái trong ngũ hổ.
- Có nghĩa là phải gọi cả những môn phái kia tới. Tản Viên thì chắc chắn rồi, nhưng còn Bắc Sơn và Hoan Châu. Liệu bọn họ có đồng ý hỗ trợ chúng ta.
Lương Nhất Công với thái độ của các môn phái luôn có sự hoài nghi. Lương Thành Nghiệp đáp:
- Không phải là hỗ trợ chúng ta, bọn họ tham gia, là vì bọn họ. Như con nói, Tản Viên chắc chắn tham gia, bởi họ muốn trả thù cho Khúc Vĩnh Lâm và lấy lại Can Trường kiếm. Thành Hoan Châu sẽ phải chiến đấu, bởi nếu không, lũ người Tống sẽ đến đó, cướp đi Phi Long kích, bảo vật cuối cùng trong tứ khí. Duy chỉ có Bắc Sơn là khó đoán hơn cả, Lưu Nhất là kẻ tâm tư kín đáo. Nhưng con yên tâm, ta đã có cách để thuyết phục lão ta. Người thông minh như lão, không thể không nghe ra.
Môn chủ Thanh Sơn môn biểu lộ rõ sự tự tin. Lương Nhất Công trước nay với cha luôn luôn kính phục, không có chút nghi ngờ. Chàng lại hỏi:
- Vậy bao giờ cha sẽ bắt đầu?
Lương Thành Nghiệp:
- Về việc này, không thể gấp gáp được. Muốn hô hào các môn phái, trước hết, chúng ta phải biết lũ người Tống hiện đang ở đâu.
Câu nói khiến Lương Nhất Công chợt nhận ra, đúng là chàng giờ không hề biết bọn chúng đang ở đâu? Nếu đã vậy, sao có thể nói đến chuyện truy bắt.
- Để con lập tức cho người đi dò la tin tức.
Chàng gấp gáp, toan quay người bước đi thì bị ngăn lại:
- Không cần đâu, việc đó ta đã cho người đi rồi. Chắc hai ba hôm nữa sẽ có báo về.
Một lần nữa, Lương Nhất Công lại bị những tín toán, sắp đặt chu toàn của cha làm cho cảm phục. Dường như cha của chàng luôn lo liệu, tính trước mọi việc. Đằng sau con người quyết liệt, quả đoán lại là một sự lý tính đáng kinh ngạc.
Lương Thành Nghiệp thấy cậu con trai bỗng nhiên ngây ra thì truyền lệnh:
- Con hãy rà soát lại các anh em, chuẩn bị lực lượng. Cuộc chiến sắp tới sẽ rất khốc liệt. Cũng đừng quên để mắt tới Tố Như. Con dâu tương lai của ta mới tới, đừng để người ta cảm thấy cô độc.
Câu nói nửa đùa nửa thật, dù đang lúc hệ trọng cũng không quên những điều nhỏ nhặt. Lương Nhất Công gật đầu tuân lệnh. Lòng chàng nâng nâng trong những xúc cảm của ái tình, lại bồn chồn lo lắng vì sắp sửa bước vào một cuộc chiến. Cùng lúc này, trên chốn giang hồ bắt đầu truyền tai nhau về mưu đồ của đám người Tống, khiến tất cả phải ghê rợn:
“Đoạt tứ khí
Diệt ngũ hổ”
Sáng hôm sau. Từ sáng sớm, Tố Như đã mang quần áo ra sân giếng để giặt. Lương Nhất Công tìm đến, thấy vậy thì ngăn lại, nói:
- Tố Như, sao nàng lại giặt quần áo vậy? Những việc như này đã có người khác lo, nàng không phải động tới làm gì.
Tố Như đáp:
- Công tử, giặt giũ là việc của đàn bà con gái, Tố Như làm cũng là lẽ thường.
Lương Nhất Công lại nói:
- Nhưng nàng là tiểu thư của họ Dương, là khách của Thanh Sơn môn, sao ta có thể để nàng làm những việc này được.
Tố Như u sầu đáp:
- Công tử, Tố Như giờ chỉ là một người bình thường, đâu có còn là tiểu thư gì nữa. Tố Như đến nhờ cậy, được Lương trưởng môn và công tử đồng ý giúp, ơn nghĩa này không biết phải báo đáp sao cho thỏa, nào dám cho mình là khách chứ. Xin công tử cứ coi Tố Như như người ở trong nhà.
Lương Nhất Công thấy Tố Như tự khinh mạn bản thân thì hoảng hốt, thốt lên:
- Sao có thể như vậy được chứ? Không được, Tố Như, nàng là khách ở đây, ta không cho phép nàng có những suy nghĩ như vậy. Nếu nàng còn tiếp tục, ta sẽ xem xét lại việc giúp đỡ nàng.
Rồi quay qua hai người hầu đang đứng túc trực ở bên:
- Hai người còn đứng đó làm gì, mau giặt quần áo cho tiểu thư. Từ nay các người không được để tiểu thư làm những việc này nữa.
Rõ ràng Lương Nhất Công có chút phận ý. Lần đầu Tố Như thấy thiếu chủ Thanh Sơn môn lớn giọng như vậy. Nàng hiểu tâm tư của chàng, không dám cố chấp nữa, khẽ đáp:
- Là Tố Như muốn làm, công tử đừng trách hai người họ.
Lương Nhất Công sau khoảnh khắc bộc phát thì dịu giọng, nói:
- Ta có chuyện muốn nhờ nàng. Lát nữa, nàng hãy giúp đưa mẹ của ta lên chùa làm lễ. Ta bận chút việc, không thể đi cùng được.
Chàng lấy cớ nhờ vả, thực chất muốn Tố Như có thể đi đây đó cho khuây khỏa, cũng là tạo cơ hội cho nàng và mẹ có dịp trò chuyện với nhau. Tố Như liền nhận lời.
Ngôi chùa nằm trên ngọn đồi thoai thoải, trông về phương nam, lối cổng vào có một cây gạo cổ thủ, vươn cao giữa trời. Đang độ sang đông, cây gạo trút hết lá, để lại những cành nhánh khẳng khiu, trơ trụi. Cảnh vật tiêu điều, tịch mịch khiến lòng người thêm sầu cảm.
Tố Như giúp Phạm Thu Hà, tức Lương phu nhân, mẹ của Lương Nhất Công sắp lễ. Một nắm nhang, ít gạo, ít muối, mấy cành hoa thơm. Cứ đều đặn hàng tuần, ngày ba tiết bẩy, nữ chủ của Thanh Sơn môn lại tìm đến cửa chùa. Người đàn bà quỳ gối, chắp tay vái lạy, thành tâm cầu khấn. Tố Như ngồi sau, ngước mắt lên nhìn tòa tam bảo. Này là đức Phật, này là Quán Âm, những Ngọc hoàng đại đế, A Nan Đà …
Nàng đã từng ngày đêm nhang đèn, phụng sự. Nàng đã từng rất tin vào những răn dạy của bề trên. Nhưng trong hoàn cảnh lúc này, khi cả gia đình phải chịu thảm cảnh, đức tin đó đã không còn. Nàng tự hỏi, đức Phật ở trên cao, thấu hiểu chúng sinh, luôn mỉm cười hiền từ với tất cả, sao không làm gì cả? Nàng tự hỏi, đức Quán Âm cứu khổ cứu nạn, sao không nghe thấy những lời cầu khẩn? Đức Quán Âm đã ở đâu trong đêm tối hôm đó? Tiếng kinh tụng, tiếng mõ đều đặn thỉnh hư không.
Hương lễ xong xuôi, Tố Như cùng Lương phu nhân quét dọn đám lá khô trước sân chùa. Tiếng chổi đưa quèn quẹt, tiếng lá khô xào xạc.
- Cô nghe nói cháu theo sư cô lên chùa từ bé?
- Dạ.
Phạm Thu Hà hỏi chuyện, Tố Như dè dặt trả lời.
- Vậy chắc cháu được học nhiều bài kinh rồi nhỉ?
- Dạ, ít thôi ạ.
- Cũng có đôi lúc, cô mong ước được như cháu. Cô cũng muốn được lên chùa, ngày ngày quét lá, tụng kinh, sống một cuộc sống thật an yên, thoát khỏi những
muộn phiền trần tục.
Phu nhân của Thanh Sơn môn bất ngờ thổ lộ, Tố Như im lặng lắng nghe.
- Tuần nào cũng một hai buổi, cô lên chùa thắp nhang, cầu xin với đức Phật. Cô xin với đức Phật cho Công, cho bố nó được an toàn, xin cho mọi người trong Thanh Sơn môn không gặp điều bất trắc. Cô không có biết võ, chẳng giúp ích được gì cho bố con nó, vì vậy chỉ biết cậy nhờ ơn trên của thần phật có thể che chở.
Những lời bộc bạch khiến Tố Như thấy mình trong đó. Nàng lại nghĩ đến những gì sắp tới với Lương Nhất Công và người của Thanh Sơn môn, nói:
- Cô Hà – nàng muốn gọi là phu nhân, nhưng nữ chủ của Thanh Sơn môn không đồng ý – Cháu xin lỗi. Vì lời cầu xin của cháu, lại kéo mọi người vào hiểm nguy.
Phạm Thu Hà nhìn nàng, đáp:
- Cháu không phải áy náy. Bản chất của cánh đàn ông rồi, không thay đổi được. Dù cho không phải cháu đến, họ vẫn sẽ tự tìm ra lý do để kéo nhau đi liều mạng thôi. Phụ nữ chúng ta chỉ có thể chấp nhận, chờ đợi những điều sẽ đến mà thôi.
Rồi đưa tay vén lọn tóc vướng trên khuôn mặt của Tố Như:
- Cô đã được nghe kể. Thực lòng, cô rất thương cháu. Nếu cháu cần giúp đỡ gì, hãy cứ bảo với cô.
Lời nói nhẹ nhàng, ánh mắt trìu mến. Tố Như xúc động, cảm giác như có mẹ vỗ về, liền xà vào lòng, ôm chặt lấy, khóe mắt chớm lệ.
Hai người sau đó tìm đến một xóm nhỏ. Phạm Thu Hà lấy từ trong giỏ mang theo mấy tấm bánh, phát cho lũ trẻ. Đám trẻ hơn mười đứa kéo nhau xúm lại, lành chanh miếng ăn. Phạm Thu Hà nhìn đám trẻ ăn một cách ngấu nghiến, rồi quay qua nói với Tố Như:
- Bọn trẻ ở đây đều là người của Thanh Sơn môn. Bố của chúng theo Công đi dẹp giặc, không may bị người ta hạ độc. Công may mắn được cứu sống, nhưng bố của bọn trẻ thì không. Thanh Sơn môn có trách nhiệm phải nuôi nấng chúng, lo cho chúng đến lúc trưởng thành. Hàng tháng, cô đều đến đây gửi tiền chu cấp cho mẹ của mấy đứa.
Tố Như nghe câu chuyện, đáp “dạ” một tiếng. Nàng nhìn đám trẻ thơ ngây, hình dung ra cảnh tang tóc với những vành khăn trắng, tiếng khóc nheo nhóc. Hóa ra, không chỉ có mình nàng, gia đình nàng phải chịu bất hạnh, đau thương. Nàng cúi xuống, lấy thêm ít bánh, phát cho đám trẻ.