Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 83. Kiếm pháp của thần

Chương 83. Kiếm pháp của thần


Gã vương giả không đáp. Đoàn Xuân Huy không chắc đối phương có hiểu lời nói, chỉ thấy gã chẳng màng để tâm tới. Hai đạo kiếm kình hung bạo, hay việc phải đối diện với kiếm giả bậc nhất Lĩnh Nam cũng chẳng khiến gã mảy may xao động.

Đoàn Xuân Huy cũng không vì đó mà phải bực tức, bởi đơn giản thù hận đã đủ chất chứa. Chiến ý vừa khởi, kiếm trong tay đã động. Bên phải chém đến, bên trái vu hồi. Những đường kiếm lanh lẹ và sắc sảo, mắt thường chẳng kịp nhận biết, chỉ thấy kiếm quang loang loáng.

Gã vương giả di động. Thứ thân pháp quỷ quái kỳ dị. Ngay khi hạ bàn còn chưa động, thân ảnh đã động. Bề ngoài có vẻ chậm rãi mà thực tế lại biến chuyển gấp gáp. Kiếm đến đã rất nhanh, vẫn chẳng thể chạm tới. Dù phải đối phó với những đường kiếm hung hiểm, gã vẫn điềm nhiên chắp cánh tay ra sau, ung dung trầm tịch như đang chơi đùa trong kiếm địa của đối thủ. Phong phạm bá giả hiển hiện.

Đoàn Xuân Huy vốn tính bộc trực, hành sự lỗ mạng. Ngày thường y tất chẳng nổi giận đùng đùng mà sồ thẳng đến, ăn tươi nuốt sống đối thủ, nay đột nhiên lại tiết chế một cách khác lạ. Không chửi bới thóa mạ, không cấp tập nóng vội, họ Đoàn âm thầm đề thăng công lực. Nội lực hùng hậu dẫn động khí tức xung quanh, tạo thành vòng xoáy, cuốn theo theo cỏ cây, cát bụi bốc lên. Lại một lượt tràn đến ào ạt như thác lũ, kiếm phong cuồn cuộn, kiếm ảnh trùng trùng.

Đổi lại, gã vương giả người Tống cũng bức phát thực lực, thân pháp càng trở lên thần tốc hơn, chỉ pháp uy mãnh gấp bội. Kiếm vừa đến, thân đã thoái đi, đồng thời chỉ khí trả lại. Thứ chỉ khí đáng sợ, trong phạm vi bảy trượng, sức công phá chẳng kém gì ngọn thương mũi kiếm. Trong đám đông nhân sỹ, giáo chúng của Nguyên Tiên giáo thực lực yếu kém hơn cả. Dù có binh khí trong tay, chúng vẫn chẳng thể phòng vệ. Ba bốn tên bị chỉ khí đánh trúng, bật ngửa, ngực thủng tròn như lỗ dùi, máu đỏ từ đó phun ra. Tiếng la, tiếng rú đầy thảm thiết. Kiếm kình, chỉ khí dư phát khiến Nguyên Tiên giáo vốn đã như lũ gà con mất mẹ, nay càng hoảng loạn, nháo nhác tìm chỗ náu mình. Người của Bắc Sơn đứng kế bên, không những không trợ giúp mà còn ra sức xua đuổi. Gã công tử Lưu Đồ được dịp hả hê, buông lời độc địa:

- Lũ tà ma bẩn thỉu, nên c·hết bớt đi thì tốt hơn.

Không chỉ có Bắc Sơn, các bang phái khác cũng đều thể hiện sự thờ ơ, vô cảm. Lương Nhất Công cảm thấy thương xót, không đành lòng mà lao đến tương trợ. Anh Hùng kiếm xuất ra, khoa lộng phía trước, tạo thành tấm khiên che chắn.

Cuộc chiến càng đến hồi kịch liệt. Dần dà, không chỉ người của Nguyên Tiên giáo, mà cả nhân sỹ Ngũ hổ phái cũng bị chỉ khí, kiếm kình bức dạt. Vòng quan chiến nới rộng, bán kính lên tới hơn mười trượng. Lương Thành Công cùng với cha đứng gần hơn cả, điểm sau thì chỉ có Ngô Cương là miễn cưỡng trụ lại. Những kẻ khác, dù là quân thủ bát của Tản Viên hay những môn hạ xuất chúng của Thanh Sơn, thực lực, võ nghệ không tệ cũng chẳng dám mạo hiểm bước lên.

Đoàn Xuân Huy cùng gã người Tống du chiến, từ bãi lau ra đến tận mặt nước, rồi leo lên vách đá, tán phát sức tàn phá kinh hoàng. Cả một vùng cỏ lau rộng lớn bị kiếm phong chém bạt. Dòng sông mênh mông bị chỉ khí bắn phá, dội lên những cột nước trắng. Đá núi thì chịu cường kình, ầm ầm đổ xuống. Quần hào nhân sỹ được tận mắt chứng kiến, không khỏi r·úng đ·ộng. Cuộc chiến của hai kẻ cường giả, thực đã ngoài sức tưởng tượng.

Lương Nhất Công bị những thứ võ công kinh thiên động địa kích động, đã chẳng còn tâm trí lo nghĩ về sự mạnh yếu của kẻ địch nữa. Điều thôi thúc chàng lúc này chính là được tham dự vào cuộc chiến trước mặt. Đối thủ không chỉ là gã vương giả kia, mà còn cả với trưởng hộ của núi Tản. Bồn chồn, háo hức. Chàng muốn được so đọ với cả hai. Anh hùng kiếm trong tay rung lên.

Cùng lúc đó, cha của chàng, Lương Thành Nghiệp lại trầm tư suy tính. Lần đầu, môn chủ Thanh Sơn môn được chứng kiến sức mạnh cường đại của kiếm pháp núi Tản. Sơn Thân Diệt Yêu kiếm quả nhiên sắc sảo tuyệt diệu, cường hãn vô song. Dù có là đao pháp Hỏa Long Phục Ma cùng với bảo đao trong tay, y cũng không dám chắc có thể áp chế được, lại so sánh với kiếm nghệ của con trai mình, thầm nghĩ:

“Kiếm pháp của Tản Viên quả nhiên vô địch thiên hạ. Nhất Công trời cho thiên phú, dốc sức khổ luyện, nhưng Lạc Nhạn Thập Thức dù được ca tụng là tinh kỳ hoa lệ, so ra vẫn chẳng thể bạo liệt, quyết tuyệt cho bằng.”

Sự cường liệt dẫn dắt những suy tưởng. Một thoáng, trong đầu vị môn chủ hiện ra khung cảnh của chiến trận. Nhưng… chẳng phải thứ chiến trận thông thường. Đây là cuộc chiến giữa các vị thần. Thuở hồng hoang, đã từng có trận chiến như thế. Nếu họ Đoàn cuồng dã, mạnh mẽ tựa như sơn thần, thì kẻ địch trước mắt cũng mang trong mình khí thế trầm lãnh, bá tuyệt của thủy thần? Lương Thành Nghiệp hít một hơi thật sâu, rồi chuyển ánh nhìn đến gã người Tống. Thứ nhân dạng như thần như ma, nửa thần nửa ma, thứ sức mạnh ghê gớm đó. Y tự hỏi, là sao đây? Có lẽ nó đã nằm ngoài ước lượng. Bất chợt, vị môn chủ rùng mình.

Khi cuộc chiến tối cường diễn ra, tất cả đều phải dừng lại. Ngô Thiết, Lưu Nhất cùng gã sư và tay đạo sỹ cũng nhất loạt ngưng chiến, hướng mắt trông về. Họ Đoàn và gã vương giả sau mấy hiệp du chiến, càn quét khắp chiến địa thì đã đáp trở lại. Ngoại trừ đôi chỗ quần áo bị xé rách, cả hai dường như không chịu thương tích.

Đoàn Xuân Huy thở hồng hộc, vầng trán vã mồ hôi. Vị trưởng hộ đã phải hao tổn nhiều khí lực, vì vậy tranh thủ điều tức. Phía bên kia, gã vương giả dù sắc mặt vẫn lạnh ngắt như sắt đá, nhưng nét nhàn nhã đã không còn. Rõ ràng gã đã phải dốc sức cho cuộc chiến.

Hơi thở có phần gấp gáp, cánh tay cũng đã buông trở xuống, không còn có thể ung dung chắp ra sau. Gã nhíu mày, toàn thần nhìn đối thủ trước mặt. Đoàn Xuân Huy đã khiến gã chẳng thể ngó lơ, ít nhiều đánh mất đi sự thâm nghiêm. Dù vậy, từ người gã vẫn tỏa ra thứ bá khí lẫm liệt. Trước mặt là trưởng hộ của Tản Viên, sau lưng là quần hào Ngũ hổ phái, vậy mà gã vẫn điềm nhiên đứng đó, không chút e ngại. Xét trông tâm thế và khí độ, gã thật mới giống kẻ đang thống lãnh tất cả.

Đoàn Xuân Huy sau thoáng điều tức thì khí lực đã sung mãn trở lại, liền tràn đến. Lần này y dốc hết bản lĩnh, quyết phân thắng bại. Bước một, bước hai, rồi bước ba. Những nhịp bước theo hình chữ chi. Bộ pháp được đẩy lên đến cực đỉnh, thoắt đông thoắt tây như có phân thân. Chỉ ba bước chân đã băng qua hơn hai trượng, trong nháy mắt áp sát đối thủ, thật nhanh vô cùng.

Ngay khi thân ảnh còn chưa kịp tàn, kiếm đã xuất hiện, từ bên hông trái chém xéo lên. Đạp Thủy Tầm Yêu trong Sơn Thần Diệt Yêu

Kiếm được thi triển. Đối phương vừa lách mình sang phải tránh, kiếm tức thời chém ngược lại. Gã vương giả chọn cách thoái lui. Nhưng khi những ngón chân còn chưa kịp chạm bước ra sau, kiếm kình đã quét đến ngang gối, đồng thời, người và kiếm cũng cấp tốc truy theo. Một đạo kiếm quang v·út đến. Là Lôi Điện Song Hành.

Trước thế công quá cường liệt, gã vương giả người Tống chỉ còn cách nhún mình, nhảy vọt lên. Nhưng gã vừa cách không ba thước, thì từ sau, một luồng kiếm phong đã đến. Một cảm giác lạnh lẽo, c·hết chóc chạm phả tới sau gáy. Là Đoàn Xuân Huy cùng kiếm của y. Ngay khi kiếm đâm không trúng, vị trưởng hộ đã lập tức đạp cước mà phi ngược lên. Gã vương giả vội vã rụt đầu, đồng thời xoay người tránh đi trong đường tơ kẽ tóc. Đoàn Xuân Huy chiêu số chưa tận, lại xoay kiếm t·ruy s·át. Kiếm như thiên la giăng ra ở trên, chính là Thủy Thượng Chi Kiếm. Gã vương giả chẳng còn cách nào chống đỡ, buộc phải đáp xuống. Vị trưởng hộ cũng mượn cước kình mà phi thân lên cao hơn, chuẩn bị cho đòn thế tiếp theo.

Cả một chuỗi biến hóa hung hiểm, tuy kết hợp nhiều chiêu thức, mà thực chỉ diễn tiến trong khoảnh khắc, nhanh đến khôn cùng.

Cường độ, nhịp độ thật choáng ngợp. Sát khí cường hoành tỏa ra, khiến người ta phải ớn lạnh. Tất thảy đều cảm thấy như có thứ gì đó đang án ngữ cuống họng. Một cảm giác dồn nén đến ngộp thở.

Từ trên cao hơn trượng, Đoàn Xuân Huy xoay vòng, kiếm trong tay chém ra mười mấy đạo kình lực, kết hợp cùng vô số kiếm khí bức phát từ cơ thể, trút xuống như mưa tên. Đây chính là Trùng Sơn Thâm Tỏa, một trong các chiêu thức tối cường của Sơn Thần Diệt Yêu kiếm. Gã vương giả vừa có ý định di động thoát ra, liền bị kình phong, kiếm khí ngăn chặn. Trước mặt, sau lưng, hai bên trái phải đều có. Những đạo kình phong, kiếm khí đâm sầm sập xuống ngay sát mũi chân, như những song sắt khóa lấy kẻ địch vào trong.

Mặt đất dội lên cát bụi. Vòng kiềm tỏa càng lúc càng thu hẹp, đến độ chỉ vừa thân đứng. Gã vương giả như bị khóa cứng, chẳng thể nhúc nhích. Chỉ chờ có vậy, Đoàn Xuân Huy dốc hết toàn bộ lực lượng, sử ra chiêu thức mạnh mẽ bậc nhất trong Sơn Thần Diệt Yêu kiếm, là Tọa Sơn Độ Thủy. Cả người và kiếm lao xuống, mũi kiếm nhắm thẳng tới đỉnh đầu của đối phương. Một chiêu thức quá hung bạo, khiến tất cả phải thảng thốt.

Chương 83. Kiếm pháp của thần