Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Sấm Động Trời Nam
Unknown
Chương 84: Liên tiếp bại trận
Gã vương giả ngước mắt nhìn sát chước đang đổ sập xuống đầu. Ánh kiếm lóe lên như tia chớp chói lóa, khởi phát từ trời xanh. Sinh tử đã cận kề. Trong thời khắc sinh tử đó, gã tuyệt nhiên im lặng.
Trầm lãnh? Trước đã thế, giờ đây vẫn thế. Làm sao để một kẻ đối diện với sát chước, đối diện với sinh tử lại có thể bình tâm như vậy? Là sự phó mặc của kẻ tuyệt vọng không tìm thấy lối thoát, hay đơn giản là cái bá khí bất phục của bậc bá giả? Không ai hay biết.
Thoáng trong đám đông, đã có kẻ ngờ vực. Gã người Tống kia bị câm, chẳng thể nói được. Cũng có thể, n·gười c·hết rồi sẽ không thể nói!
Mũi kiếm lầm lũi đâm xuống, xuyên qua đáy mắt. Máu đỏ tưới lên, lan tràn. Sắc đỏ loang lổ, thấm đẫm trời xanh, nhuộm đỏ cả tròng mắt. Kiếm đâm xuống, mắt ngước lên, chỉ khí cũng đâm lên. Đích thị, không phải hư ảnh. Là chỉ khí đâm lên trong sự ngỡ ngàng của tất cả. Gã vương giả trầm mình, tụ khí. Đạo chỉ khí cường hãn như muốn nghịch thiên, trực diện đối đầu với mũi kiếm. Hai thứ lực lượng cường hãn vô song.
Mũi kiếm vừa khẽ chạm tới hai đầu ngón tay thì dừng khựng lại. Đoàn Xuân Huy trợn mắt kinh hãi, cả cơ thể lập tức bị treo trên không trung. Thanh kiếm chịu sự dồn nén, rung lên bần bật. Không phải gã vương giả kia có thể đem da thịt đối đầu với sắt đá, chỉ là thần lực quá đỗi kinh hoàng. Họ Đoàn không chịu buông bỏ, lại thổ nạp thêm khí lực, gầm vang một tiếng, quyết dồn kiếm xuống. Cuộc đấu đến hồi phân định.
“Keng”
Thanh âm khô khốc vang lên. Vòng chấn động tỏa rộng ra như sóng. Thanh kiếm không chịu được hai khối lực cường đại, gãy vụn thành mấy đoạn. Đoàn Xuân Huy bị bức lui, phải lộn nhào ra sau, loạng choạng mấy bước mới đứng vững. Khắp người là những mảnh kiếm găm vào, máu nóng tức thời chảy ra. Ngược lại, gã vương giả dù đã đánh tan được bản thể của kiếm, vô số kiếm khí sắc bén vẫn chụp xuống, khiến y phục bị xé rách tả tơi.
Người của Tản Viên lo lắng, hò nhau chạy đến. Đoàn Xuân Huy lập tức dang tay ngăn lại. Kẻ thù thực sự quá mạnh. Thứ sức mạnh vượt quá tưởng tượng. Nhưng không chỉ có sức mạnh thuần túy, ngay lúc này, ánh mắt của gã càng khiến người ta phải kh·iếp sợ. Cả quần hào đều có thể trông thấy. Con mắt không bị che lấp bởi mái tóc, giờ đã chuyển đỏ, đục ngàu như máu. Không ai rõ vì sao lại như vậy? Chỉ cảm thấy, nó như ánh nhìn của ma quỷ.
Đoàn Xuân Huy cúi trông những mảnh kiếm đang găm trên cơ thể, giận dữ đến run cả người. Lần thứ hai y bị đoạn kiếm. Kiếm lần này, dù không phải thần binh trấn phái, nhưng cũng là Tản Viên đệ tam kiếm, là kiếm tốt nhất có thể mang theo, đã gắn bó với y từ lúc nhỏ. Vậy mà vẫn không chống trọi nổi thứ chỉ khí kia. Nếu không phải tại kiếm gãy, nếu hôm nay trong tay là Sơn Thần kiếm, kết cục có thể sẽ khác.
- Mai Đình khốn kiếp!
Họ Đoàn nghiến răng chửi, rồi chìa bàn tay, kêu gọi:
- Mang kiếm cho ta.
Người Tản Viên nhìn nhau ngơ ngác. Kiếm thì có, nhưng chẳng có thanh kiếm nào đủ tốt cả. Thứ kiếm tốt nhất đã bị đoạn gãy rồi. Đoàn Xuân Huy lại ngoái lại, quát lên:
- Kiếm đâu, mang đây!
Đám thủ hộ vẫn chùng chình do dự. Lúc này, một tiếng nói vang lên.
- Đoàn trưởng hộ, tới lượt ta rồi.
Là môn chủ của Thanh Sơn môn. Lương Nhất Công thấy cha cất bước tiến lên thì không khỏi lo lắng, gọi với theo:
- Cha, để con giúp.
Lương Thanh Nghiệp đánh mắt nhìn lại, rồi tiếp tục tiến lên. Phàm là kẻ luyện võ, đều muốn được đấu với kẻ mạnh nhất. Lương Nhất Công cũng hiểu điều này, nên đành giữ im lặng.
Đoàn Xuân Huy ngoảnh sang, thấy họ Lương đứng kế bên, thần sắc nghiêm nghị, dáng hình uy nghi. Gã không cam chịu, vẫn chưa muốn buông bỏ cuộc chiến, liền nói:
- Lương trưởng môn, việc của ta với tên đó còn chưa xong. Ông hãy đợi chút, ta lấy kiếm rồi sẽ chiến tiếp.
Lương Thành Nghiệp bình giọng đáp:
- Cũng vậy cả thôi. Tản Viên các ông sẽ chẳng có kiếm nào chịu nổi chỉ khí của hắn đâu.
Lời chế giễu rất thật, khiến họ Đoàn chẳng thể tranh cãi. Đoàn Xuân Huy lại nghĩ đến Sơn Thần kiếm và Mai Đình. Nếu không phải tay phó hộ kiêm quản pháp ngăn cản, gã đã lâm vào cảnh bại trận như hiện tại, Tản Viên cũng chẳng bị người ta nói là không có kiếm.
- Mai Đình khốn kiếp!
Vẫn là câu chửi đầy đay nghiến. Có cảm giác như nếu xong việc ở đây, kẻ tiếp theo họ Đoàn muốn xử chính là vị phó hộ của mình. Lương Thành Nghiệp nói:
- Ông hãy nghỉ ngơi đi, tên ma đầu này để ta.
Đúng vậy. Thứ sức mạnh đó, thứ nhân dạng đó, hãy gọi hắn là Ma Đầu. Họ Lương dóng đao, khởi phát chiến ý. Bỗng dưng lúc này, quần hào của ngũ hổ phái lại cảm thấy thấp thỏm lo sợ. Khoái Lộ Hùng Đao, kẻ có thực lực hùng mạnh bậc nhất trong Ngũ hổ đã xuất trận. Đáng lẽ tất cả phải cảm thấy khấp khởi hy vọng. Chỉ là kẻ thù quá mạnh. Thứ sức mạnh xưa nay chưa ai thấy.
Lương Thành Nghiệp muốn tự mình đương đầu với thứ sức mạnh đó. Là lòng tự tôn của kẻ võ, hay ý niệm trông chờ sự mỏi mệt. Ma Đầu liệu có mỏi mệt? Không ai biết nữa. Tròng mắt hắn vẫn đỏ au, đục ngàu. Chỉ khí bắn ra, cuộn xoắn, lướt đi trong không trung. Lương Thành Nghiệp dương đao đỡ lấy.
“Keng”
Đạo chỉ khí tiêu tán, Hỏa Long đao rung lên. So với ngay khi nãy, chỉ khí rõ ràng mạnh hơn hẳn. Nhưng đao là bá giả trong binh khí, bản chất cường hãn, chẳng mỏng mảnh như kiếm.
Lương Thành Nghiệp phất đao. Một đạo đao kình rạch đất phá lên, như giao long chuyển mình, kéo theo một tràng t·iếng n·ổ ngân dài. Là Thần Long Quá Hà trong Hỏa Long Phục Ma Đao. Đối diện với đao kình hung bạo, Ma Đầu chẳng thể dùng chỉ khí đương cự.
Gã nhấc chân, dậm mạnh. Lực đạo khổng lồ được quán xuống, khiến mặt đất rung chuyển. Sỏi đá trong phạm vi ba thước nhất loạt dội lên. Thứ công pháp Thiên Cân Trụy giản đơn mà uy lực thật kinh hãi. Đao kình lướt đến cách ba thước, gặp phải kình lực của Thiên Cân Trụy, tức thời tiêu tán.
Khói bụi mịt mù, kình phong tản mát. Ma Đầu đứng giữa lớp màn khói bụi mở ảo, ẩn hiện lại càng toát lên vẻ quỉ dị. Rốt cuộc là ma hay là thần? Gã có thể dễ dàng tránh đi, nhưng lại chọn cách phô diễn thực lực, chẳng khác nào dùng dao mổ trâu để g·iết gà. Rõ ràng gã muốn trấn nh·iếp, đàn áp tinh thần của kẻ địch trước mặt.
Ma Đầu vọt đến. Lương Thành Nghiệp còn chưa kịp định thần, đã thấy cái bóng áo trắng hiển hiện ngay trước mắt. Tốc độ quá đỗi phi phàm. Không còn là thứ chỉ khí quán tuyệt kim cổ. Từ trung vị, một chưởng hung bạo tống tới. Thân pháp đã nhanh, chưởng pháp còn nhanh hơn. Họ Lương vừa chớm phát giác, đã cảm nhận ngay luồng khí kình lạnh thấm buốt, xéo trông xuống đã thấy bóng chưởng còn cách lồng ngực chưa đến ba tấc.
Quá đỗi kinh động, Lương Thành Nghiệp vội vã đạp cước. Một bước di động, vừa kịp kéo bản thân thoát ra khỏi hung chiêu của đối thủ. Hỏa Long đao vung lên, phá tan chưởng kình đeo đuổi. Lương Thành Nghiệp lại nhảy vọt lên không, từ trên cao bổ đao xuống. Là Thần Long Giáng Thế trong Hỏa Long Phục Ma đao pháp. Thế đao ào ạt như thác đổ, sức nặng ngàn cân. Ma Đầu không đón đỡ, lách mình tránh né. Đao kình bổ xuống, rạch một đường dài hơn hai trượng, sâu đến bốn tấc, tựa như muốn chia đôi mặt đất. Uy lực của đao pháp quả nhiên kinh thiên động địa, không hổ là bậc võ giả đứng đầu trong ngũ hổ. Đám quần hào thấy vị môn chủ thể hiện cường uy thì có phần phấn khích, lòng dấy lên hy vọng.
Lương Thành Nghiệp lại loan đao đánh tới. Liên tiếp là những vòng đao sáng loáng như nhật nguyệt, cuồn cuồn như giông lốc. Long Động Càn Khôn trong Hỏa Long Phục Ma được thi triển. Vòng đao liên miên bất tuyệt, kín kẽ không chỗ hở, khiến kẻ địch chẳng thể thâm nhập. Gã Ma Đầu dù muốn áp sát mà chẳng đủ nhanh cho được, đành phải thoái ra. Ngoài phạm vi ba thước, chưởng tất chẳng uy h·iếp được đao.
Địch thoái, đao lại biến chiêu. Hoả Long cuồng nộ, nước đao đỏ rực, trải dài như mãnh long xuất động, rầm rập lao tới. Là Long Vân Trường Hành. Một đao trong khoảnh khắc đã đâm đến ngay trước mặt. Đối diện với sát đao hung hãn, gã Ma Đầu liền sử dụng thân pháp dị tuyệt, tức thời di động, đồng thời trả cương chưởng sử ra áp chế.
Cường giả, ma thần kịch chiến, thoáng chốc đã đánh đến năm sáu mươi hiệp. Chưởng pháp càng cương bạo, đao pháp càng hung hãn. Bóng đao, bóng chưởng đan xen dày đặc. Cường kình bá khí ngùn ngụt tỏa ra. Trận chiến này so với lúc trước, đã khốc liệt hơn hẳn. Tất thảy những kẻ xung quanh đều bị khí tức hùng hậu bức ép, cảm thấy như có đá nặng đang đè lên lồng ngực. Một thứ áp lực vô hình.
Đoàn Xuân Huy đứng ngoài quan sát, trầm ngâm suy tư. Gã tự hỏi chính mình, nếu bản thân đấu tiếp, liệu có thể chiến thắng? Về phần Lương Nhất Công, chàng không khỏi thấp thỏm lo âu. Hơn ai hết, thiếu chủ Thanh Sơn môn là người hiểu nhất võ công của cha mình, thầm nghĩ:
“Cha đánh Hỏa Long Phục Ma, đã đến chỗ tận cùng của đao pháp, vậy mà vẫn không áp chế nổi tên Ma Đầu kia. Nếu cứ tiếp tục, sợ
rằng người gặp bất lợi chính là cha.”
Hỏa Long Phục Ma đao, tự cái tên đã nói lên ý niệm phục ma. Chỉ là, Ma Đầu trước mặt thực lực sâu không thấy đáy. Lương Thành Nghiệp dù đã sử ra hết mười thành đao pháp, vẫn chẳng chiếm được ưu thế. Để rồi…vật cực tất phản.
Trong khoảnh khắc mải mê công kích, đao thế lơi lỏng, gã Ma Đầu đã thừa cơ mà nhập. Một chưởng đánh tới đao, chưởng còn lại đánh tới ngực. Đao bị chưởng đánh văng đi, bay xa đến mươi trượng. Bản thân Lương Thành Nghiệp cũng bị trúng chiêu, loạng choạng bước lui, vừa đứng vững thì miệng ho thành tiếng, thổ ra máu tươi. Nếu không phải vị môn chủ nội lực hùng hậu, tất một chưởng vừa rồi đã đủ lấy mạng. Lương Nhất Công từ xa thấy cha bị trúng chiêu thì kinh hãi, kêu lên:
- Cha!