Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Sấm Động Trời Nam
Unknown
Chương 85: Hạ màn
Người của Ngũ hổ phái lúc này cũng tỏ ra hoảng hốt. Những bậc võ giả hùng mạnh nhất của đất nam đều đã xuất trận, vậy mà vẫn không thắng nổi. Hôm nay, để bắt được lũ Tống, xem ra chỉ còn nước đồng loạt lao lên, lấy sức mạnh của hơn trăm con người, may ra mới có cơ hội. Tất cả đều mường tượng đến viễn cảnh ấy, cảm giác lo sợ bao trùm.
Một chưởng lĩnh trọn, hàn khí buốt lạnh xâm chiếm cơ thể. Lương Thanh Nghiệp lập tức vận hỏa khí đương cự. Hàn khí bị trục xuất, biến thành làn hơi nước, ngùn ngụt bốc lên. Vị môn chủ từ trong sương khói mờ ảo hiện ra. Dù đã trúng chưởng, thần sắc vẫn uy nghiêm, dáng hình vẫn mười phần lẫm liệt. Một chưởng khi nãy, không phải điều gì quá nghiêm trọng.
Lương Thành Nghiệp liếc mắt trông bảo đao đang găm trên ngọn cây phía xa, lại nhìn trừng trừng kẻ địch trước mặt. So với lúc đấu với Đoàn Xuân Huy, kẻ địch giờ đây còn mạnh mẽ gấp bội. Từ người hắn tỏa ra thứ khí tức đáng sợ. Vị môn chủ ghìm hơi thở, gằn giọng:
- Mất đao cũng tốt, tay không sẽ thoải mái hơn. Ma Đầu, hôm nay ta quyết phải thu phục nhà ngươi.
Chiến ý lại khởi, nộ khí sục sôi. Khai Thiên quyền sử ra, quyền thế khai thiên mở địa. Gã Ma Đầu vung chưởng tiếp đón. Một quyền một chưởng, chí cương chí cường. Một t·iếng n·ổ lớn chấn động, cả hai cùng bị chấn lui. Dư chấn tỏa ra, lan xa hơn mười trượng, những kẻ nội lực yếu kém tức thời thấy lồng ngực căng tức, như muốn thổ huyết.
Lương Thành Nghiệp lại tràn đến, song quyền cùng xuất. Những đòn đánh liên tiếp, nặng tựa ngàn cân, xối xả và cấp tập. Đao kiếm đã không có tác dụng, vậy hãy để nắm đấm giải quyết. Vị môn chủ muốn dùng thứ sức mạnh thô bạo, chân nguyên của mình. Gã Ma Đầu chẳng e ngại, tả chưởng, hữu chưởng trực diện đối đầu. Trận chiến tuyệt đỉnh được chuyển hóa thành cuộc đấu của sức mạnh. Thô lược và cuồng dã, không di động biến ảnh, không xảo diệu đa đoan. Chiến địa vì thế cũng chỉ gói gọn hơn chục thước vuông.
Trong cái không gian o ép, eo hẹp ấy là những v·a c·hạm dữ dội.
Cuộc đấu này, kẻ chiến thắng là kẻ có thực lực mạnh mẽ hơn, hoặc là kẻ trụ lại sau cùng. Sau mấy mươi hiệp liên tục dồn sức, Lương Thành Nghiệp nhận thấy khí lực bắt đầu suy kiệt, quyền kình vì vậy cũng không duy trì được sự cường hãn. Ngược lại, Ma Đầu càng đánh lại càng tỏ ra sung mãn. Trên nửa khuôn mặt để lộ ra, ngoại trừ con mắt đã chuyển đỏ, tất thảy đều không biến sắc.
Trong một khoảnh khắc quyền thế nhỡ nhàng, chưởng pháp đã thừa cơ đánh tới. Lương Thành Nghiệp vừa nhận ra cũng là khi tay chưởng đối phương còn cách lồng ngực năm tấc. Tình thế nguy ngập chẳng kịp để ứng phó.
Giữa lúc vị môn chủ có ý nghĩ chịu trận, toan gồng mình lãnh chưỏng thì từ sau, một đạo kiếm kình vụt đến. Đạo kiếm này lướt vù qua bên vai, cấp tập tựa như tên bắn. Ma Đầu người Tống bị đạo kiếm kình đánh trúng, buộc phải chuyển mình tránh né. Chưởng thế vì vậy chẳng thể đi tận. Lương Thành Nghiệp bất ngờ được cứu giúp, liền vội vã thoái lui, vừa lúc một bóng người vọt đến. Người đến không ai xa lạ, chính là Lương Nhất Công. Thiếu chủ của Thanh Sơn môn đứng ngoài quan chiến, nhận thấy sức lực của cha suy giảm thì tâm thế phòng bị. Ngay khi gã Ma Đầu ra tay, chàng đã không chút chậm trễ, lập tức tuốt kiếm lao đến.
- Cha, Ma Đầu rất nguy hiểm. Diệt trừ hắn là việc hệ trọng.
Lương Nhất Công lên tiếng. Chàng khéo nói để thuyết phục cha về việc can dự. Lương Thành Nghiệp hiểu ý, cũng tự thấy bản thân đã tới giới hạn, thành ra không còn cố chấp, liền gật đầu:
- Được. Vậy cha con ta sẽ cùng nhau thu phụ Ma Đầu, trừ hại cho võ lâm.
Lương Nhất Công chỉ đợi được cha đồng ý, liền tế kiếm, xông lên. Khởi sự với Tam Nhạn Tranh Tiên trong Lạc Nhạn Thập Thức kiếm. Ba đường kiếm lanh lẹ như cùng được đánh ra, nhanh đến tuyệt đỉnh. Gã Ma Đầu di động tránh né. Lương Nhất Công lại sử ra Song Nhạn Phi Điền. Đối phương tung mình lên không, từ trên cao đánh trả ba đạo chỉ khí. Lương Nhất Công lách mình né tránh, rồi lập tức phóng lên, kiếm trong tay liền xuất Lạc Nhạn Độ Không. Liên tiếp là những đường kiếm lăng lệ, sắc sảo. So với Sơn Thần Diệt Yêu kiếm của phái Tản Viên, Lạc Nhạn Thập Thức không có khí độ cường hãn, sát tuyệt cho bằng, nhưng bù lại chiêu thức có phần linh hoạt, biến hóa hơn. Lương Nhất Công vừa tới đã dồn dập công kích, là muốn cha có thời gian rảnh tay điều tức.
Lương Thành Nghiệp sau một hồi điều tức thì công lực cũng đã hồi phục được bẩy tám phần, lập tức dựng quyền, lao vào cuộc chiến.
Hai cha con một quyền một kiếm phối hợp, dốc sức công kích. Đối lại, Ma Đầu tay trái dùng chưởng, tay phải phát chỉ khí nghênh tiếp. Kiếm sắc sảo, quyền hung bạo, chưởng cường hoành, chỉ quán tuyệt. Bốn thứ võ nghệ, công phu tuyệt đỉnh thiên hạ được phô diễn. Cuộc đấu tuy chỉ có ba người, mà ngỡ như quần ma loạn chiến. Kiếm kình, chỉ khí như chớp giăng, quyền phong, chưởng lực p·hát n·ổ ầm ầm như sấm. Đám quần hào, nhân sỹ Ngũ hổ phái đứng ngoài quan chiến, bỗng nhiên lại thôi đi nỗi sợ hãi. Thoáng trong tâm tưởng, được chứng kiến trận chiến quán tuyệt kim cổ như vậy, với kẻ võ có c·hết cũng mãn nguyện.
Lương Thành Công cùng cha hợp sức, rõ ràng là có ưu thế. Ma Đầu dù thần lực hơn người, tuyệt kỹ phi phàm, nhưng phải cùng lúc chiến đấu với cả hai, mãnh hổ khó địch quần hổ. Chỉ khí vừa bức lui được kiếm trước mặt thì quyền đã dầm dập dồn ập đến sau lưng. Chân lực vừa hao tổn vào chưởng pháp thì lại phải lo thổ nạp dụng chỉ. Trải qua mươi hiệp, tình cảnh đã dần dà nao núng.
Nhưng Ma Đầu vẫn là Ma Đầu, trong lúc khốn cùng nhất vẫn chẳng đánh mất đi cái khí độ.
Giữa màn kiếm ảnh trập trùng, quyền thế bủa vây, gã đột nhiên phát động phản kích. Một cái nhún mình, di động nhanh đến không tưởng. Ma Đầu lách người, luồn qua mũi kiếm, rồi thình lình xuất hiện ngay trước mặt. Chưởng lập tức được phát ra, tống thẳng tới ngực, cơ hồ dồn hết công lực. Lương Nhất Công không kịp phản ứng, lĩnh chọn song chưởng của đối phương mà như bị thiết chùy nặng ngàn cân đánh trúng, cả người bay ngược ra sau. Sở dĩ Ma Đầu chọn triệt hạ Lương Nhất Công, là bởi muốn loại bỏ đi thanh kiếm trong tay chàng. Anh hùng kiếm cùng với Lạc Nhạn Thập Thức thực sự khiến gã phải chống đỡ vất vả. Mất kiếm trong tay, hai cha con chỉ dựa vào quyền pháp, tất chẳng phải đối thủ. Lương Thành Nghiệp ở phía đối diện, mắt thấy kẻ địch ra tay mà ngặt nỗi quá nhanh, không cách nào ứng cứu cho kịp. Bên ngoài, tất thảy đều kinh hãi không thốt lên lời.
Lương Nhất Công b·ị đ·ánh bay xa đến bốn trượng, đập cả người vào gốc hương, kiếm trong tay vì vậy mà đánh rơi. Song chưởng của đối phương tuy không trong trạng thái sung mãn, nhưng cũng đủ rời non lấp biển, bá đạo vô cùng. Trúng chưởng này, dù có là tuyệt thế cao thủ, nội lực hùng hậu đến mấy cũng cầm chắc thương thế. Nhẹ thì dập nát lục phủ ngũ tạng, nặng thì m·ất m·ạng.
Lương Nhất Công thổ huyết. Nhưng trái với lo sợ của tất cả, thiếu chủ của Thanh Sơn môn không gục ngã. Vừa đập lưng vào thân cây, chàng đã lập tức thổ kình. Thân hương bị chưởng kình gián tiếp công kích, không chịu nổi mà p·hát n·ổ. Cả cây hương cao hơn ba trượng, to gần vòng tay đổ xuống. Lương Nhất Công tức thời lao lên trước, vừa thoát khỏi cảnh cây đổ, vừa vung chưởng đáp trả gã Ma Đầu.
Cả người Lương Nhất Công, do phải chứa đựng nguồn khí lực khổng lồ, căng phồng như chiếc túi. Sở dĩ chàng có thể quán nhập được song chưởng của đối phương, cũng bởi kì duyên lúc trước. Ngày ấy, nhờ lão Dược Sư xông thuốc giải độc Sinh Tử, Lương Nhất Công đã ngộ ra sự huyền diệu của kinh lạc. Thấu triệt mười hai kinh mạch, cùng với vô số kỳ kinh chạy khắp cơ thể, không những có thể vận hành khí lực tùy nghi theo ý muốn, mà còn là bể chứa chân khí vô lượng.
Lương Nhất Công không ý thức được hết công năng, chỉ thấy nó có tác dụng trong việc luyện khí. Nay vào tình thế nguy cấp mới phát giác công dụng không ngờ. Lượng khí tức hùng hậu theo chưởng pháp của Ma Đầu quán vào, phần được chàng dẫn động truyền phát ra sau, phần được tạm trữ trong các kỳ kinh trải khắp cơ thể. Đến khi xuất chưởng, toàn bộ lại được điều động, đem trả lại cố chủ.
Gã Ma đầu thấy Lương Nhất Công lao đến, song chưởng tung ra thì không chút do dự, cũng dựng chưởng lên đón đỡ. Bốn chưởng gặp nhau. Chưởng của Lương Nhất Công không chỉ chứa hàn khí của đối phương, mà còn mang theo khí lực sẵn có của bản thân, vì vậy lực lượng hùng hậu đột biến. Ma Đầu không lường được, lại gặp lúc dốc sức, chân khí suy tổn. Gã vừa đối chưởng thì liền chấn động, cả người bị bức dạt hơn trượng. Gã cố bặm miệng, ngăn việc thổ huyết đang trực trào. Ngay lúc này, từ phía sau, Lương
Thanh Nghiệp chớp thời cơ lao đến. Một tiếng hét vang dội, hai quyền nặng tựa thái sơn giã thẳng xuống. Quyền này mang theo nội lực tu luyện cả một đời. Gã Ma Đầu không kịp phản ứng, lĩnh trọn quyền kình, tức thì đổ sập xuống. Một hồi sau, vẫn không có động tĩnh.
Trận chiến đột ngột ngã ngũ. Cả quần hào nín thở nghe ngóng, trước khi mừng rỡ reo hò. Lương Nhất Công thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nhìn cha trước khi ngã xuống. Phải chịu hai chưởng của đối phương, lại liền phát động đánh trả, cơ thể chàng cũng đến độ giới hạn.
Phía bên kia, nơi bãi sậy, Ngô Thiết trông thấy thắng lợi thì phấn chấn. Cuộc chiến với tay sư béo vốn tạm dừng, nay lại tiếp tục. Vị thành chủ tung người lao đến. Cả người và thương xoáy tròn trên không như mũi khoan, chính là Trầm Ba Thương Phá trong Cửu Thương Chấn Hải. Tay sư béo dựng rương đỡ. Mũi thương xoáy tròn, đục thành lỗ nhỏ trên mặt gỗ cứng như sắt đá. Chỉ chờ có vậy, Ngô Thiết liền dồn hết sức lực, phát một thương cương mãnh vô cùng, là Nhất Thương Quán Hải. Ngọn thương xuyên toạc qua chiếc rương gỗ, đánh bung tất cả trước khi nhắm đến đối phương. Tay sư béo bị mũi thương đâm phập vào vai, chẳng kịp phản ứng. Thắng bại đã được phân định.
Chỉ còn Lưu Nhất và gã đạo sỹ là vẫn trong hồi ác chiến. Dù đồng bọn đã b·ị đ·ánh bại hết, gã đạo sỹ vẫn chẳng chịu quy phục, liễu kiếm trong tay vẫn vô cùng hiểm độc. Lưu Nhất nóng lòng muốn áp đảo, nhưng đoản kiếm đã bị đoạn, chỉ với trường kiếm không thể phát huy hết uy lực của Âm Dương Nhị Lộ. Ngô Cương, thiếu chủ của thành Hoan Châu thấy vậy liền tham gia trợ chiến. Chỉ sau mấy mươi chiêu, gã đạo sỹ đã b·ị đ·ánh bại. Lưu Nhất toan lao đến hạ thủ thì Ngô Cương đã ở đó trước, bảo kiếm kê sẵn trên cổ đối phương. Tấm áo choàng bay phần phật trong gió, dáng hình ngạo nghễ oai phong.