Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Sấm Động Trời Nam
Unknown
Chương 86: Chuyện ở sới chọi gà
Đổ Phường, ngoại thành Thăng Long, cách cửa nam hơn năm dặm. Nơi đây có hơn chục nếp nhà, là chỗ để các con bạc tìm đến thỏa máu đỏ đen. Tại bãi đất trống trải, mấy chục con người túm tụm, quây lại thành vòng tròn, hò hét hăng máu. Trong sới, hai con gà chọi đang đánh nhau chí tử. Một con thình lình bay lên như khinh công, tung cựa đá như cước sắc. Con kia bị đá trúng, nghẹo cổ, tức thì lăn đùng ra, giãy đành đạch. Cả đám đông ồ lên, rồi chia nửa buồn vui. Những kẻ nỡ đặt cược vào con gà bất tài xấu số thì ôm mặt than vãn, trái ngược lại là sự hân hoan vui sướng. Trong đám đông ấy, một giọng trai trẻ hoan hỉ cất lên:
- Ba mươi bốn đồng chẵn, tổng ba mươi bốn đồng chẵn.
Phúc luồn lách, chen chân trong mười mấy con người đang bu lấy nhà cái, chờ đến lượt lĩnh tiền thắng cược. Tay cầm cái vừa bốc tiền chi, vừa hậm hực:
- Mẹ kiếp, ăn gì mà đỏ thế.
Từ đầu sáng đến giờ, đã là ván thứ bốn liên tiếp Phúc ăn cược, tổng thắng cũng có hơn hai tiền. Xung quanh, mấy con bạc khôn ranh bắt đầu để ý đến, dần canh me chọn cửa đặt theo. Phúc thì chẳng để tâm đến việc ấy. Thuở còn ở biên viễn, chàng vẫn theo chân lão Hổ vô sới chọi, đặc biệt là mấy lần sang đất Tống. Lão đã truyền lại cho chàng con mắt tinh tường, giúp nhìn ra tướng gà bách chiến bách thắng. Con gà cầm cược của Phúc trụi húi lông, da đỏ như gấc, sần sùi như da cóc. Hai chân nó dài và đen chũi như chì, cựa nhọn như mũi đao. Đặc biệt là đôi mắt sắc sảo, hung hãn, có thần thái của loài diều hâu. Bốn ván liền, Phúc vẫn tin tưởng đặt cược vào nó.
Đang mải mê đếm tiền thì từ sau có người vỗ vai, rồi giọng nói cất lên:
- Anh bạn, kiếm cũng khá đấy nhỉ.
Phúc ngoái nhìn. Một lão tầm thước, trắng trẻo béo tốt, cái đầu hói, hai hàng lông mày xếch ngược, đôi ria mép cong vòng ôm lấy khoanh miệng. Chàng chẳng để tâm đến, hờ hững đáp rồi tiếp tục lúi húi đếm tiền.
- Cược khá lắm, có muốn cược với ta không?
Lão bất ngờ đề nghị. Phúc lần nữa ngoái lại:
- Lão muốn cược thì cứ vào, sới đâu có cấm.
Lão hói:
- Nhưng ta thích cược riêng với cậu. Anh bạn này, cậu có con mắt phi phàm đấy, có thể nhìn ra trong vô số gà ở đây, con nào thực sự là chiến thần. Ta rất hứng thú với điều đó.
Phúc lạnh nhạt đáp:
- Đấy là việc của lão.
Trước sự phớt lờ của chàng, lão hói vẫn tỏ ra hòa nhã, mỉm cười và nói:
- Sợ thua sao? Còn trẻ mà nhát thế, sao giàu được.
Những lời nói khích tướng. Phúc chẳng để tâm tới, thản nhiên móc ra chiếc túi, thả vào trong đống tiền vừa thắng cược. Tiếng tiền rơi rộ lên như mưa rào. Túi tiền gọn lỏn, tròn như nắm đấm. Chừng này là quá đủ cho chàng uống rượu dài dài. Lão hói vẫn chưa thôi g·ạ g·ẫm:
- Một ăn năm, chơi chứ. Nếu cậu thắng cược, ta sẽ trả cậu gấp năm.
Lão vừa xòe bàn tay đủ năm ngón, vừa nói. Lời chào mời khiến Phúc chẳng thế ngó lơ. Chàng nhìn kĩ lại kẻ đang đứng trước mặt. Lão hói nhướn mày, so vai, tỏ ra không phải giỡn chơi.
- Lão là ai?
- Mạch Hoạch. Người ta cũng hay gọi ta là vua gà.
Lời giới thiệu sặc mùi khoa trương. Phúc không ham hố chuyện tiền nong, nhưng cũng muốn cược một trận, cốt để thắng cho bõ ghét. Đối phương tự xưng vua gà, xem chừng là dạng sành sỏi, có nghề trong cái sới này. Nhưng điều ấy cũng chẳng khiến chàng cảm thấy ái ngại.
Mạch Hoạch sai người lấy từ trong lồng ra một con gà chọi, nom rất có tướng. Giò cao, ức rộng, cựa dài và sắc, dáng điệu oai phong, đặc biệt là đôi chân đỏ rọi. Phúc thì vẫn trung thành với con gà có đôi chân đen trũi và con mắt của diều hâu trước đó. Cả sới lại tụm lại. Đám con bạc chẳng biết vì lí do gì mà nhất loạt chuyển hết sang đặt cược bên lão hói. Đương nhiên Phúc chỉ đánh cược với mình lão, tiền đâu mà ôm hết được. Chàng đang có ba tiền, trận này quyết định bỏ ra đánh một. Nếu thắng, lão hói sẽ phải trả năm, tổng tiền lúc đó chàng có sẽ là tám. Số tiền quá lớn đối với một kẻ chỉ dùng tiền để mua rượu. Nghĩ đến đây, Phúc có chút hí hửng.
Hai con gà lao vào nhau, vừa mổ vừa đá túi bụi. Con gà chân đỏ của lão hói mới xung trận, tỏ ra hăng hái, liên tục dang cánh vỗ phành phạch, rồi bay lên, tung cựa đá liên tiếp. Ngược lại, con gà chân đen của Phúc lì lợm, lầm lũi thủ thế, canh những lúc sơ hở mà tung cước đánh trả. Trận đấu diễn ra kịch liệt, lão Mạch Hoạch gân cổ hò hét:
- Đá c·hết nó, đá c·hết nó cho tao.
Phúc cũng mồm to không kém:
- Đá đi, đá vào đầu nó, đá vào đầu nó.
Trong sới, hai con gà đánh nhau chí tử. Ngoài sới, hai con bạc đấu võ miệng inh ỏi. Cả chốn Đổ Phường thành ra náo nhiệt. Bất thình lình, con gà chân đen nhảy vọt hẳn lên, tung cước. Con gà chân đỏ bị đá phạm vào chỗ hiểm, cái đầu nghẹo xuống sát đất, liền chạy lòng vòng cà nhắc. Con gà chân đen chưa chịu buông tha, lại tiếp tục dí theo, bồi thêm mấy phát chí mạng. Ván chọi kết thúc khi con gà chân đỏ nằm chỏng đơ trên mặt đất, thi thoảng giật giật lên mấy hồi. Phúc nhảy cẫng lên, cái miệng la toáng:
- Thắng. Thắng rồi.
Rồi nhảy vọt qua sới sang phía đối diện, chìa tay:
- Vua gà, cảm phiền, cho xin tiền.
Mạch Hoạch ngỡ ngàng xen lẫn bực tức, còn đang không hiểu vì sao lại thua. Lão nhìn cái bản mặt trâng trâng của Phúc thì càng
thêm cay cú, dẫu vậy, vẫn lệnh cho thuộc hạ móc hầu bao chi trả. Xem ra cũng là một tay sòng phẳng. Tên thuộc hạ cẩn thận đếm kĩ từng đồng. Phúc nhận đủ năm xâu tiền trên tay, cười toe toét:
- Cảm ơn lão nhé, đã cho ta thêm tiền uống rượu.
Chàng lại vạch chiếc túi đựng, thả hết số tiền thắng được vào. Gần một quan tiền, chiếc túi nặng chĩu, kéo làm trễ cả vạt áo. Phúc phải chỉnh lại cho ngay ngắn, chít lại chiếc đai lưng. Mạch Hoạch nhìn chàng ăn trọn tiền cược, cay cú không chịu được, nói lớn:
- Chưa thôi được, phải đấu tiếp. Người đâu, thay con khác cho ta.
Một tên thuộc hạ chạy ra chỗ mấy chiếc lồng, rà soát lần lượt, rồi ôm theo một con chạy về:
- Bẩm ông, chỉ còn mỗi con này.
Con gà tướng tá nhom nhem, ánh mắt lờ đờ, nhìn thoáng qua lại tưởng như bị dù. Mạch Hoạch nhìn nó, không kìm nổi sự bực tức, cái bản mặt đỏ găng như trái gấc, hét lên:
- Mẹ kiếp, trông như c·hết toi thế này thì đánh cái gì. Bao nhiêu gà đâu hết rồi, sao không mang ra đây.
Tên thuộc hạ khúm núm:
- Dạ, bẩm ông. Gà có bao con nay đều đã vào sới cả rồi. Tất cả đều thua nó.
Hắn vừa bẩm báo, vừa chỉ tay về phía con gà chân đen mà Phúc cầm cược. Chàng vênh mặt lên, ra điều đắc chí. Lão Mạch Hoạch bất lực, không còn lựa chọn nào khác, liền nhổ cái toẹt, nghiến răng chửi:
- Tổ sư cha nó.
Rồi đứng bật đậy, rời mông khỏi chiếc ghế đẩu, tiến tới:
- Anh bạn, có dám cược với ta ván này không?
Phúc nhìn con gà nhom nhem mà coi nhẹ, không rõ đối phương muốn cược kiểu gì. Mạch Hoạch lại nói:
- Con của ta tuy không tốt mã, nhưng con của cậu cũng đấu mấy trận liền, mệt rồi. Ván này vẫn như trước, cậu đặt một ăn năm. Chỉ có điều… - một chút ngập ngừng suy tính - vua gà ta phải gỡ lại ván vừa xong. Trận này sẽ đánh tất tay. Anh bạn, cậu có bao nhiêu tiền, cứ mang ra cược hết đi.
Đề nghị khiến Phúc không khỏi giật mình. Chàng nghía lại con gà của lão, nghĩ:
“Lão này bị điên rồi sao. Cái con ốm nhách thế kia thì chọi gì cơ chứ.”
Rồi cân nhắc:
“Đằng nào cũng toàn tiền từ thắng cược mà ra, có mất cũng chẳng sao. Lão ta đã muốn, sợ gì mà không cược chứ. Trời cho cơ hội. Để xem hôm nay ta sẽ kiếm được bao nhiêu tiền rượu nào?”
Sau đó gật đầu chấp nhận. Một chiếc bàn được mang đến. Phúc đổ hết túi tiền ra đếm, cả thảy thiếu một đồng là tròn tám tiền. Mạch Hoạch lập tức chồng lên bốn quan. Số tiền của cả hai được dồn vào một chiếc túi lớn như chiếc xà đùi, buộc thít lại, giao cho lão chủ của con gà chân đen tạm cầm. Tất cả lại túm tụm lại. Lần này chỉ còn Phúc cùng lão hói, các con bạc xung quanh không ai dám nhảy vào. Giữa một bên là con gà đã đấu liền năm trận, với một bên là con gà nhom nhem ốm yếu, không ai dám chắc nên đặt cược bên nào.
Trận đấu bắt đầu. Con gà chân đen lần này chỉ phải đối mặt với một đối thủ yếu hơn, liền nhanh chóng tràn lên. Dù đã trải qua mấy trận, nó vẫn tỏ ra hăng máu vô cùng, liên tiếp áp đảo. Ngược lại, con gà ốm nhem chẳng thể đánh trả, chỉ biết chạy quẩn, chui rúc lẩn tránh. Bên ngoài, Phúc lớn tiếng hò hét. Chàng chắc mẩm chẳng chóng thì chầy, chiến thắng sẽ lại thuộc về mình. Ngược lại, lão Mạch Hoạch im bặt, hai tay nắm chặt như đang cầu khấn.
Thế trận của ván cược cứ thế trôi qua, được độ nửa tuần trà thì bất ngờ sinh biến. Con gà chân đen sau một hồi hăng máu, đột nhiên, chẳng hiểu vì sao lại nao núng thấy rõ. Nó bước đi lảo đảo, liên tục đá hụt, được một lúc thì quay mòng mòng. Phúc nhận ra, tự hỏi, có lẽ nào con gà của chàng đã thấm mệt, đến nỗi không thể tiếp tục đấu được nữa? Chẳng có ai trả lời cho chàng biết cả. Trong sới, con gà ốm nhách thình lình mổ một nhát trúng đầu, con gà chân đen lăn vật ra, giẫy đành đạch mấy chập rồi duỗi thẳng cẳng. Mạch Hoạch im lìm từ đầu, lúc này bất chợt vung tay, hô lên, tiếng hô oang oang:
- Thắng, thắng rồi. Há há há.
Điệu cười khoái trá. Lão chồm đến, giật luôn túi tiền cược, rồi ghé qua xoa đầu Phúc, lại vừa cười vừa nói:
- Anh bạn, con gà của cậu cũng khá đấy, nhưng tiếc là … Nó muốn được ăn lá chanh với muối rồi. Tiền này, cho ta xin nhé.
Túi tiền được đem ra lắc qua lắc lại trêu ngươi. Phúc chẳng để ý đến túi tiền, cứ nhìn con gà đang nằm thẳng cẳng, băn khoăn thắc
mắc. Rõ là nó vẫn đang khỏe mạnh là thế, sao bỗng nhiên lại lăn đùng ra chứ? Lão hói thấy chàng tư lự thì vờ hỏi:
- Sao, vẫn tiếc tiền à?
Rồi liền g·ạ g·ẫm:
- Có muốn gỡ không, ta với cậu lại cược tiếp.
Phúc hỏi:
- Cược gì chứ? Đâu còn gà đâu? Mà ta cũng đâu còn tiền để cược?
Lão như đã đoán trước, liền vỗ vai:
- Thiếu gì món để cược chứ, gà không có thì vẫn còn bầu cua, sóc đĩa. Tiền không có thì ta có thể cho cậu mượn.
Phúc với món chọi gà, là từ bé theo chân lão Hổ nên nhiễm thói. Với những trò c·ờ· ·b·ạ·c khác, chàng không hay biết, cũng không có hứng thú. Đối phương vẫn chưa thôi g·ạ g·ẫm:
- Thế nào, bộ không muốn gỡ lại tiền đã mất sao?
Nghe nhắc đến số tiền đã mất, cố nhiên Phúc cũng tiếc nuối, liền hỏi:
- Lão cho ta mượn tiền sao?
Lão hói tặc lưỡi:
- Tất nhiên rồi, anh bạn. Cậu cần bao nhiêu cũng có, ta sẽ cho cậu mượn, cứ việc chơi cho thỏa thích.
Phúc thực lòng có ham. Đâu ai lại không muốn gỡ cơ chứ. Nhưng dù mới lăn lộn trên chốn giang hồ, ít va vấp với đời, chàng cũng thừa hiểu chuyện có vay ắt sẽ phải trả. Là cho mượn chứ đâu phải cho không. Chàng lại hỏi:
- Ta chẳng có tiền, nhỡ thua thì lấy đâu để trả cho lão.
Mạch Hoạch chỉ chờ có vậy, đưa tay vuốt hai hàng ria mép, cười hềnh hệch, lúc này mới lộ rõ hết vẻ thâm hiểm:
- Việc ấy khó gì. Không có tiền trả thì cậu chỉ cần làm công cho ta là được. Thế này nhé, cậu mượn tiền của ta, nếu chơi thắng thì đương nhiên có thể trả rồi. Còn nếu thua, tất nhiên là trong trường hợp không may, thì với mỗi tiền, cậu sẽ chỉ cần làm công cho ta ba tháng. Làm đủ công coi như hết nợ. Sao nào? Chơi đi, ngại gì chứ?
Phúc nghe đến chuyện phải ở lại làm công nếu thua, dù chưa rõ cụ thể là việc gì, thầm nghĩ:
“Quê cha đất mẹ còn chưa tìm được, giờ mà vướng vào chốn này, phải ở lại làm công cho lão ta thì biết bao giờ mới dứt ra được chứ.
Ta tuyệt không thể để bị trói chân ở đây được”
Chàng lang thang lưu lạc khắp chốn, cơ bản ăn uống tùy tiện, ngủ đường ngủ chợ, ngoại trừ rượu phải mua, còn lại không cần dùng đến tiền. Với số tiền hôm nay, có mất cũng chẳng phải điều gì to tát, không cần cố gỡ. Lời cự tuyệt được đưa ra. Lão hói sau mấy lần g·ạ g·ẫm không được thì cũng đành thôi. Dù sao lão ta cũng đã hài lòng với số tiền kiếm được.