Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 15: Chọn biệt danh

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 15: Chọn biệt danh


"Gửi Đoàn Bình An.

Năm nay làm ăn dư dả, dì cũng muốn cho con vài thứ lên ăn nhưng do đường đi không tiện, đành phải thôi. Tiệm hoa của dì đã mở thêm cửa hàng mới, của hàng cũ được làm lại đã khang trang hơn, lúc con về nhất định sẽ bất ngờ.

Thân gửi Đoàn Thanh Hoa."

Đoàn Bình An mở lá thư ra xem, miệng khẽ cười.

- Vậy là dì đã mở thêm tiệm vài ngày rồi.

Đoàn Bình An suy nghĩ.

Việc giao thư là chuyện khá khó, việc giao thư từ hiện tại vẫn còn khá thô sơ, chỗ của Đoàn Bình An đang ở đến trấn Đại Hòa chí ít cũng vài ngày bay liên tục trên không. Những người đưa thư là những con hải hâu được huấn luyện đặc biệt. Phía biển mênh mông có hải hâu, đất liền có bồ câu, vừa nhanh vừa xa có đại bàng, đương nhiên là việc huấn luyện rất khó, thay đổi tập tính thông thường của những con vật này mới có thể. Giá cả thuê đưa thư cũng tùy con nhưng hải âu mà Đoàn Bình An thuê hiện tại là một xâu mỗi lượt.

- Đoàn Bình An tiếp chiêu.

Hiếu dậm chân, hô to, toàn thân tỏa ra một vài tia lôi điện.

Thoáng chốc đã lao đến chỗ Đoàn Bình An đang đứng, Đoàn Bình An né qua một bên. Hiếu thấy vậy cười nhẹ, y trong tốc độ cao ấy mà bẻ hướng, tung quyền vào Đoàn Bình An. Hai tay hợp lại, tạo thành một tấm khiên thịt, Đoàn Bình An đỡ lấy, bị dư chấn hất ra xa.

- Thế nào? Đây mới chỉ là cơ bản đấy.

Hiếu khoái chí nói.

Bên trong đám mây bụi mờ mịt, ba vết đao phong màu đen phóng ra, hướng về phía Hiếu đang đứng mà lao đến.

- Lại chơi bẩn?

Hiếu nhìn ba cái đao phong mà chửi.

"Xoẹt xoẹt xoẹt" đao phong xé gió mà bay đến, tốc độ ở mức trung bình do Đoàn Bình An đã giảm lực, thân ảnh Hiếu sáng lên, sau biến mất, sau lại xuất hiện, tránh được hai lưỡi đao phong. Cái cuối cùng, Đoàn Bình An tinh xảo mà sắp đặt, vừa lúc Hiếu dừng lại thì đao phong vừa bay đến. "Ầm" gió thổi vang trời, rừng trúc thoáng lay động.

- Hừ hừ, tên Đoàn Bình An kia, hả hê nhỉ?

Hiếu vẫn đứng được, lúc nãy sử dụng Lôi Bộ trong Thần Lôi Quyết, linh lực trong Kim Đan giảm xuống phân nửa, khuôn mặt đầy mồ hôi là minh chứng.

- Nào, ta vẫn chưa xong đâu.

Đoàn Bình An nấp từ trong rừng trúc lao ra, tay không đối đầu với Hiếu.

- Công bằng mà, ta với ngươi, không dùng linh lực, chỉ dùng sức lực.

Đoàn Bình An tung cước, chủ động t·ấn c·ông.

Hiếu dùng bả vai đỡ lấy, sau đó bồi thêm một đấm vào cằm của Đoàn Bình An nhưng nhanh hắn đã tránh được. Hiếu chủ động tách ra, sau đó lại như gió mà lao đến, Đoàn Bình An cũng vậy, cả hai đều đồng thời tung quyền. Hai quyền chạm vào nhau, bật ra, cả hai đều cảm thấy tay mình đau nhưng nhanh chóng bỏ qua, đây không phải là lúc lo cho v·ết t·hương, được thầy Mạnh tận lực chỉ dạy, hai người đều hiểu.

- Lên!

Hiếu hô to, dậm chân, thân ảnh lúc đầu còn cách Đoàn Bình An mười bước chân, sau tiếng hô liền chỉ cách ba bước.

- Ha, nhào vô.

Đoàn Bình An cười khẩy, sau lùi lại vài bước.

Xoay người, tung cước trái vào phần bụng của Hiếu, y ôm lấy chân, nén lại cơn đau mà tiếp tục. Định tóm lấy chân mà làm mất thăng bằng cho Đoàn Bình An nhưng hắn đã tính trước, chân trụ nhảy lên, chốc cả người đều ở trên không. Chân trụ phải bây giờ được thả lỏng, chốc lại xoay người, chân phải theo thế xoay mà đá vào mặt của Hiếu.

Giữ lại cũng chẳng được gì, Hiếu chủ động bỏ tay ra, hai tay đỡ lấy chân phải đang lao đến, đỡ được nhưng lực tác động khiến y văng ra. Đoàn Bình An nhẹ nhàng đáp đất. Nhìn Hiếu đang nằm ở một bụi tre gần đó. Đoàn Bình An tiến lại gần, đỡ Hiếu đứng dậy.

- Đoàn Bình An, ngươi mạnh thật đấy, dù cho ta có thần cấp Thần Lôi Quyết cũng không bì lại ngươi.

Hiếu ngồi ở một cái ghế đá, toàn thân tê dại, đang xoa thuốc.

- Ngươi đừng tưởng chỉ có mình ngươi tiến bộ, ai ai cũng tiến bộ, nếu mang suy nghĩ nhue vậy khó làm việc chính, lý tưởng thành Đại Đế của ngươi cũng tan thành mây khói.

Đoàn Bình An vừa xoa thuốc vừa nói. Hiếu chỉ ừ ừ.

Từ khi lên hôi y, bọn họ có dư dả thời gian hơn, chỉ có ba ngày học, những ngày còn lại hoạt động tự do ở học viện, đương nhiên những người tiến bộ chậm chạp sẽ bị đuổi học. Dù sao thế giới này cũng là thực lực vi tôn, cá lớn nuốt cá bé, cá bé lại ăn tôm tép, tôn tép ăn phù du, tất cả đều là quy luật.

- Hôm nay là ngày các con chọn biệt danh cho mình.

Thầy Giảng đứng trên bục, nói.

- Biệt danh?

Tất cả những học viên khác đều có chung câu hỏi.

- Biệt danh là thứ như tên họ của các con, ra bên ngoài, dù ít dù nhiều thì tứ phía là địch nhân, một cái biệt danh thay thế cho tên thật cũng là chuyện tốt. Các con có một ngày để quyết định biệt danh của chính mình.

Thầy Giảng nói xong, cất bước rời khỏi phòng học, toàn phòng đều ồn ào lên.

- Này, Đoàn Bình An, ngươi chọn được biệt danh chưa, ta có rồi, Thần Lôi.

Hiếu nói với Đoàn Bình An.

- Sao? Ngươi lấy luôn tên công pháp để đặt?

Đoàn Bình An kinh ngạc.

- Thần đấy, ngươi lại ngạo mạn mà dám lấy?

Đoàn Bình An tiếp tục nói.

- Hô hô, ta không quan tâm, ta lúc trước yếu kém, ai đánh thì một là chạy, hai là chịu trận, bây giờ vững chắc, kiến thức cũng gọi là khá phong phú, ta có ngạo mạn riêng của mình.

Hiếu cười lên, tay vỗ vào vai của Đoàn Bình An mà nói.

- Thế thì ta không còn gì để khuyên nữa.

Đoàn Bình An thở dài.

- Biệt danh, chọn tên nào nhỉ?

Đoàn Bình An dạo bước trên đường, vừa đi vừa suy nghĩ.

- Ta bước vào tiên đạo, đạp thiên mà đi, ngược với lẽ phàm, một khi ngã thì vạn kiếp bất phục, chọn Bất Ngã đi.

Đoàn Bình An suy nghĩ, sau quyết định.

- Bất Ngã? Ngươi chắc?

Nguyệt Anh đứng dậy, hỏi.

- Chắc chắn, cái biệt danh này cũng là tên nhắc nhở ta, không bao giờ ngã xuống.

Đoàn Bình An ánh mắt kiên định nói.

- Hầy, vậy thôi.

Nguyệt Anh ngồi xuống.

- Sư tỷ, ta vẫn chưa biết biệt danh của tỷ là gì?

Đoàn Bình An hỏi.

- Băng Nguyệt.

Nguyệt Anh thẳng thừng nói, không một chút khựng nào.

- Băng Nguyệt...

Đoàn Bình An ngẫm nghĩ.

- Nói nói cái gì? Ta chuyên tu Băng đạo, lấy họ ta vậy là ra biệt danh, không có ẩn tình gì đâu.

Nguyệt Anh ngồi đấy nhìn thấy vẻ suy tư của Đoàn Bình An mà nói.

Nguyệt Anh khoác lên trên mình một bộ hoàng kim y phục, sáng óng ánh, đây là năm cuối cùng nàng ở lại học viện, sau khi tốt nghiệp sẽ phải ra bên ngoài, ít cũng phải hai, ba năm để lấy kinh nghiệm. Đoàn Bình An chỉ mới hôi y, còn phải đến hắc y thì mới đến hoàng kim y. Vừa lúc hoàng kim y thì hắn có thể trở về thăm dì của mình, nếu có thể thì sẽ đưa dì lên kinh đô, cho dì một cuộc sống an nhàn vô lo vô nghĩ.

- Một ngày đã trôi qua, thầy mong các con đã chọn được.

Thầy Giảng đứng trên bục, nhìn cả lớp phía dưới.

"Trường Thiên" "Lạc Nhất" "Mộng Thiên" "La Cầu" "...". Nhiều tên hiệu biệt danh được nói ra theo sự tự tin của mỗi người.

Đoàn Bình An: Bất Ngã.

Hiếu: Lôi Thần.

Lý Thiên Thanh: Hồng Thiên

Lý Sơn: Thủ Sơn

...

- Ta vẫn không hiểu cái biệt danh của ngươi đấy Đoàn Bình An.

Hiếu và Đoàn Bình An trên đường đi dạo, hỏi.

- Sao? Bất Ngã, không bao giờ ngã, ta muốn đi tiếp, ngã xuống thì phải nhanh chóng đứng lên, ngươi quên ta với ngươi cùng một danh phận thấp hèn sao? Nay rồng chuyển mình phải tiếp tục lên cao chứ.

Đoàn Bình An đáp.

- Cái tên Lôi Thần của ngươi cũng nói lên mà, "thần" không phải là cái danh, "thần" được tôn thờ là toàn năng, là mạnh nhất nhưng cũng chỉ là cái danh, chưa phải sức mạnh, ngươi có tự tin rằng mình sẽ không bao giờ bại?

Đoàn Bình An nói tiếp.

- Thắng bại là chuyện tất nhiên. Thắng không sẽ sinh ra tự cao, cho bản thân là nhất, khi bại thì sẽ một bước rơi xuống vực thẳm, không cam chịu mà rơi tiếp. Bại nhiều sẽ gây ra tiêu cực một tâm lý luôn thua, sẽ không bao giờ thắng. Vừa có thắng vừa có bại sẽ tạo nên một tâm lý luôn sẵn sàng đối mặt.

Hiếu nói.

Hai người bàn chuyện với nhau, hai người thuộc hàng những học viên đứng đầu toàn khóa về học tập đương nhiên là nhờ sự chăm chỉ, cả hai cạnh tranh lành mạnh, từ đó mà thúc đẩy nhau để vươn lên.

"Ầm ầm ầm" vòng trong của Trường Chiến Sự, do là Đoàn Bình An đã quen với công pháp nên đã từ chuyển qua đấu kiếm và chiến đấu thông thường sang cận chiến sức mạnh công pháp. Đoàn Bình An với Hắc Đao Phong và Trảm Vạn Vật ban đầu đã lấy lợi thế, từng lưỡi đao gió màu đen liên tục thi triển có chừng mực, tạo nên thế trận tiến thoái lưỡng nan.

Nguyệt Anh ban đầu còn chưa quen lắm nhưng với Băng Thiên Cổ Đế đã từ từ tìm ra chỗ yếu của Đoàn Bình An, sau phản công khiến cho cục diện dần cân bằng trở lại. Từng thanh kiếm băng lạnh lẽo hiện ra, như một mũi tên mà lao đi, nhiệt độ lạnh âm khi chạm vài da sẽ rất dính, phải mất khá nhiều thời gian và chịu đựng để gỡ ra.

"Băng Phong"

Nguyệt Anh lui ra vài bước, tay bắt ấn, trong không trung hiện ra chữ "Băng". Trong sát na gió băng lạnh lẽo nổi lên, nhiệt độ đã nhanh giảm xuống. Lưỡi đao gió của Đoàn Bình An bị thổi đi, Đoàn Bình An nhìn lại tình huống, chủ động lui ra xa.

"Trảm"

Đoàn Bình An dậm chân, chân phải trụ, chân trái bước ra, hai tay nắm chặt thanh kiếm, vung mạnh từ phải sang trái, tạo nên một đường kiếm rõ rệt.

"Ầm" đường kiếm chạm vài băng phong, nổ một tiếng vang trời, gió bụi mù mịt. Cả hai đều không sao vì biết giữ chừng mực, chỉ có thanh kiếm của Đoàn Bình An là bị gãy. Sức vung cộng với thi triển Trảm Vạn Vật đã khiến nó đạt giới hạn và gãy làm đôi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 15: Chọn biệt danh