0
Thời gian rất nhanh đã trôi qua, mấy chốc Đoàn Bình An cũng lên được hoàng kim y, một bộ y phục rất đẹp, thêm khuôn mặt khá trắng của hắn thêm vào thì cũng được xem là mỹ nam. Nhìn mặt đừng nhìn tay, bàn tay của Đoàn Bình An rất thô ráp, do là luyện kiếm cùng với luyện thể. Hoàng kim y phục rất rộng rãi nên nhìn sơ qua Đoàn Bình An như một người thư sinh nếu giấu đi bàn tay của mình nhưng thân thể lại không giấu được, cả thân thể hắn rất to, nhiều cơ bắp săn chắc. Mái tóc đen để dài chắn ngang hông nhưng được buộc lên.
Từ khi lên được hoàng kim y, Đoàn Bình An đã có thể tự do đi trong học viện lẫn bên ngoài học viện, hiện hắn đang ở chỗ bí mật mà bản thân đã tìm được trước đó. Nơi này là một cái hang thoáng, được Đoàn Bình An gia cố và tân trang lại một chút thì đã hoàn thành. Hướng ra biển cùng với hướng Đông nên nhận được ánh sáng mặt trời đầu tiên, chỗ này nằm dưới một cái vách đá cao, nếu không biết thì cũng sẽ lầm tưởng chỉ là một cái hốc đá bình thường.
Nơi đây có một cái bồ đoàn để tu luyện, những hôm cảm thấy mệt mỏi có thể đến đây, ngoài những thứ này thì có hẳn một cái kệ sách nhỏ, vài cây nến để thắp sáng. Đoàn Bình An còn đục thêm một vài chỗ để lấy ánh sáng tốt hơn.
Trên tay của Đoàn Bình An hiện đang cầm Song Ca Đồng Tâm, đang chờ thư hồi âm của Nguyệt Anh. Cả hai đều đặng mỗi tuần đều gửi vài bức thư, Đoàn Bình An nói về cuộc sống ở học viện còn Nguyệt Anh sẽ nói về những trải nghiệm của bản thân ở bên ngoài và hẹn sau khi nàng trở về thì Đoàn Bình An sẽ dẫn đến đây.
- Xem ra nàng ấy đang ở kinh thành.
Đoàn Bình An đọc bức thư trong tay.
- Tu vi Luyện Khí tầng bảy đã lâu, vẫn chưa có dấu hiệu đột phá.
Đoàn Bình An thở dài, từ lúc đột phá đến nay cũng một năm, đến giờ vẫn chưa có dấu hiệu đột phá.
- Kệ đi, về thôi.
Đoàn Bình An ngồi dậy, phóng thẳng ra bên ngoài.
Gió hiện cũng không to nhưng cũng đủ để Đoàn Bình An nhảy lên vách núi, sau đó trở về. Dọc đường đi Đoàn Bình An cũng lễ phép mà chào hỏi những chú tiều phu đang chặt cây lấy gỗ, với thân phận của hắn hiện giờ thì những người kia đương nhiên sẽ chào lại, thậm chí là hành lễ. Dưới núi có vài đứa trẻ đang vui đùa.
- Ta đến ta đến haha...
- Ngươi đến đi, ta chạy đây...
- Ui...
Đám trẻ đang vui đùa thì do vui quá mà không nhìn đường, đụng vào chân của Đoàn Bình An.
- Xin...con xin lỗi...
Đứa trẻ vẻ ngoài năm tuổi vừa xoa xoa cái trán của mình vừa cúi người xin lỗi Đoàn Bình An.
- Không sao, anh không sao, nhóc chơi tiếp đi.
Đoàn Bình An ngồi xổm xuống, xoa cái đầu của đứa trẻ rồi nói. Thân thể của Đoàn Bình An hiện giờ cứng như đá, vững như núi, nếu không phải công kích mạnh thì sẽ không đả thương được hắn.
- Hầy, sắp hai mươi rồi sao?
Đoàn Bình An vừa đi vừa ngước lên trời, hắn từ trấn Đại Hòa đến đây cũng sắp bốn năm, trải qua nhiều chuyện cũng sắp hai mươi tuổi.
Ban đầu Đoàn Bình An định ở trấn Đại Hòa luôn, công việc bốc vác ở bến cảng làm công việc chính, chăm sóc người dì và cũng là người thân duy nhất của mình, sau có thể sẽ cưới vợ rồi sống một cuộc đời như vậy. Nhưng hiện tại đã thay đổi rất nhiều, Đoàn Bình An hiện là một tu sĩ, có thể sẽ không như dự tính ở lại trấn Đại Hòa mà ngao du thiên hạ, đi đây đi đó, truy cầu trường sinh.
- Dì Hoa lại mở thêm cửa hàng sao?
Đoàn Bình An nhìn bức thư trên tay.
- Lần thứ năm, tuy rằng dì rất có tài buôn bán nhưng như vậy quả thật rất có vấn đề.
Đoàn Bình An đọc kỹ lại bức thư.
Mấy năm nay thư tín của Đoàn Bình An với dì Hoa rất đều đặn, mỗi lần gửi thư Đoàn Bình An đều gửi tiền về, số tiền tuy không lớn nhưng cũng có thể gọi là phụ phần nào chi phí cho dì.
Đoàn Bình An đến chỗ thầy Mạnh, dọc đường đi có thấy vài hậu bối bạch, hôi, hắc y, họ đều cúi đầu chào Đoàn Bình An, hai tiếng "tiền bối" khiến hắn khá oai nghiêm. Nhớ lại lúc trước Đoàn Bình An cũng y như vậy, gặp ai cũng chào, thấy ai cũng thưa, bây giờ chỉ là không còn như vậy, chỉ khi gặp giáo viên hắn mới cúi đầu lễ phép, còn lại chỉ cần tùy ý gật đầu một cái là xong.
- Lại lần nữa...
Từ xa đã nghe thấy tiếng thầy Mạnh hô lớn.
- Lần thứ mười rồi thầy, con muốn nghỉ ngơi!
Hiếu đang vác lấy một tảng đá to, vận dụng hết sức Thần Lôi Quyết mà chạy, mỗi lần chạy trăm vòng.
- Thầy cũng quá ác với hắn rồi đó.
Nghe thấy giọng của Đoàn Bình An, hai người kia liền nhìn đến, Hiếu thì như nhìn thấy cứu tinh mà mừng rỡ.
- Nếu muốn thì lên đây, đánh với ta một trận rồi thôi.
Lời nói của thầy Mạnh như đập tan đi niềm hy vọng của Hiếu. Đoàn Bình An chỉ đứng đó cười.
- À thầy, Ngô lão có nói là gặp thầy một chuyến, ông ấy nói gì vậy?
Đoàn Bình An hỏi.
- Không có gì, chỉ là muốn chọn ra vài người tham gia đại hội thế hệ của Huyền Thiên Tông mà thôi.
Thầy Mạnh đáp.
- Đại hội thế hệ?
Đoàn Bình An có chút không rõ.
- Đại hội thế hệ là chỉ các đời của thành chủ của Huyền Thiên Thành, một thành thuộc Huyền Thiên Tông, mỗi mười năm thay một thành chủ nên mới có đại hội này. Vào thời điểm này do là danh tiếng của Huyền Thiên Tông rất lớn nên kéo theo rất nhiều thế lực đi đến, từ đó mà tạo ra Tranh tài hội.
Thầy Mạnh giải thích.
- Tranh tài hội là mục tiêu lần này, ở đó từ Luyện Khí tầng một đến Khai Thiên Nhất Bước nhưng sẽ bị hạ cấp hoặc tăng cấp đến Luyện Khí đại viên mãn, cốt là để công bằng hơn. Hạng nhất là một trăm vạn Linh Thạch và vài trăm món đồ quý giá khác cho những hạng sau. Hầy, Ngô lão muốn hạng nhất luôn nên cũng chọn ra vài người, bây giờ giao cho thầy để lọc ra một số.
Thầy Mạnh nói tiếp.
- Được rồi, hôm nay đến đây thôi, ra đây.
Thầy Mạnh nhìn Hiếu rồi thở dài, sau vẫy tay.
Hiếu như lần nữa sống lại mà mừng rỡ, nhanh chóng chạy đến.
- Lần này chọn ra năm người, Đoàn Bình An và Hiếu, Nguyệt Anh, Linh Lung tức Tán Hoa và Mạc Thiên tức Thiên Lý.
Thầy Mạnh chọn ra năm người.
- Cả Tán Hoa và Thiên Lý sao? Vậy Lý Sơn thì sao?
Đoàn Bình An hỏi.
- Lý Sơn nó từ chối rồi, sau khi tốt nghiệp sẽ theo Lý Thiên Thanh mà trở về Lý gia.
Thầy Mạnh đáp.
- Tranh tài hội có thể lệ là một đấu một, một đấu liên trận và năm đấu năm. Một đấu một thì như tên gọi, hai người sẽ tranh đấu với nhau. Một đấu liên trận tức là một người sẽ đấu liên tục, bên còn lại sẽ liên tục mà cử ra năm người chiến đấu, nếu người bên kia thua thì sẽ tiếp tục cử ra, bên còn lại tiếp tục đấu. Năm đấu năm đề cao tính đồng đội, một đội hình dù mạnh thế nào nhưng không có tính phối hợp và nhiều điểm yếu thì sẽ khó có thể thắng.
Đoàn Bình An suy nghĩ về thể thức thu đấu được thầy Mạnh nói lúc nãy.
- Nếu vậy luận về hai cái đầu thì có thể vượt qua nhưng cái cuối thì khá khó, không nói Hiếu thì Tán Hoa và Thiên Lý đều có cái tôi rất lớn, riêng Tán Hoa thì cực ghét đàn ông, rất khó phối hợp. Còn Nguyệt Anh, nàng ấy...
Đoàn Bình An suy nghĩ tới Nguyệt Anh liền lắc đầu:
- Áp đảo, áp đảo haha.
...
- Cô em, sao buổi tối lại đi một mình thế này?
- Cô em trắng trẻo, ôi hãy theo các anh, các anh đảm bảo cô em sẽ sung sướng hí hí.
Ở một cái cung đường vắng vẻ, một nữ nhân đang đi một mình thì có hai kẻ to lớn chặn lại.
Nữ nhân chỉ hừ lạnh rồi cắm một thanh kiếm băng lạnh lẽo vào cổ họng của một tên, tên còn lại chưa kịp nhận thức thì đã bị vài cái phi tiêu băng cắm xuyên qua đầu. Nữ nhân dáng vóc tuyệt hảo, vòng một to tròn, vòng hai thon gọn và vòng ba đầy đặng, da dẻ trắng trẻo mịn màng nhưng khí chất phát ra như chốn địa ngục lạnh lẽo vô cùng, ai đứng gần cũng sẽ vô thức lạnh sống lưng. Khí tức như vậy ngoài Nguyệt Anh thì còn ai?
- Như vậy cũng qua một năm rồi sao?
Nguyệt Anh cảm thán.
- Tâm Thiên Kiếm, tìm thấy ngươi rồi.
Nguyệt Anh cầm ba, bốn bình rượu mà đi đến một cái quán rượu nhỏ, bên trong đầy ắp những tên bợm rượu đang dùng rượu mà giải khát.
- Tìm ta....tìm ta có việc gì? Ợ...
Tâm Thiên Kiếm là một tên bợm rượu, dáng vẻ thanh niên chừng hơn hai mươi nhưng đừng chủ quan, hắn là Kiếm Thánh - Tâm Thiên Kiếm, cảnh giới tu vi hiện tại là Chuẩn Đế.
- Ể, có một cô em kìa chúng bay...
- Đâu đâu...vài ngày rồi ta chưa gặp cô gái nào...ta chỉ thấy trời đất quay cuồng...ợ...
- Uống! Uống! Kệ cô em đó đi, ai uống thi với ta?
Những người trong quán rượu nhìn thấy Nguyệt Anh như nhìn thấy tiên nữ mà lao đến, mùi rượu đã nồng nay lại nồng hơn.
- Cút!
Nguyệt Anh giọng lạnh lẽo băng khốc mà vung kiếm ngang, kiếm quang màu xanh lộ ra một loại lạnh lẽo khiến cho những tên bợm rượu ấy tỉnh cả rượu mà nháo nhào chạy đi.
Thanh kiếm băng quét một đường ngang thì kề ngay cổ của Tâm Thiên Kiếm, nhưng vẫn không thể chạm vào cổ của hắn, như là có một lực đẩy ra vậy.
- Cô nhóc, ta từ vũ trụ u ám trở về mới vài ngày, ta không muốn đánh...ợ...
Tâm Thiên Kiếm như tỉnh như say mà nói chuyện.
Nguyệt Anh không nói không rằng mà vận linh lực toát ra, linh lực hóa thành vô số tinh thể băng mà bám vào khắp nơi, chốc nơi đây đã trở nên lạnh lẽo.
- Này, rượu ta lạnh rồi, rượu này lạnh không ngon.
Tâm Thiên Kiếm cầm lên kịp một miếng thịt khô mà đưa vào miệng, nhai nhai vài cái rồi nói.
Nguyệt Anh quăng ra ba, bốn bình rượu, Tâm Thiên Kiếm đỡ lấy.
- Một cái Tiên Thiên Băng Thể thì làm sao? Ta từng chém vài trăm người có thể chất đặc biệt rồi đấy...ực ực...rượu ngon...ợ...
Tâm Thiên Kiếm nói rồi tu một phát hết cả bình rượu.
- Một Kiếm Thánh uy danh lừng lẫy, một cái Thiên Kiếm Môn thịnh vượng, đáng tiếc bây giờ Thiên Kiếm Môn không còn, Kiếm Thánh lại đánh mất bản thân.
Nguyệt Anh mỉa mai.