Sáng Thế Giả
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 28: Động sát tâm
Linh Lung rơm rớm nước mắt, xa cách bốn năm, liên lạc thì chỉ qua thư từ, nay được gặp lại bỗng nhiên muốn khóc. Bốn người tề tựu, chốc đã đoàn viên.
Bảng Đại Hòa Trấn to lớn hiện ra, Linh Lung giảm dần tốc độ, nhà của nàng gần cổng trấn nên cứ từ từ mà đi. Đi vào trong trấn, khác với bốn năm trước, nơi đây tràn ngập sức sống hơn đôi chút, những đứa trẻ nô đùa nghịch ngợm khiến nàng gợi nhớ lại tuổi thơ của bản thân.
Sau một lúc p·hát n·ổ, người thì toàn thân nát bét, ý thức mờ dần. Người thì nổ văng cả não, c·hết ngay lập tức. Người thì lần lượt trải nghiệm cảm giác từng chi của bản thân nổ văng ra, đau đớn tột cùng. Người thì bị dính hoa vào mắt, nổ làm cho mù lòa, chạy loạn rồi tự đâm mình vào một cành cây khô, máu chảy liên tục, mất máu mà c·hết. Người may mắn chỉ bị mất một tay nhưng chưa kịp chạy mười bước liền bị Linh Lung đuổi đến, một cước bay đầu. Người bị mất thân dưới nhưng cũng lê lết thân trên mà chạy, nỗi sợ hãi tột cùng nhưng rồi cũng c·hết vì mất máu. Hai người còn lại bị nổ văng xuống vách núi, biến thành một mớ thịt văng tứ tung. Người cuối cùng là tên cầm đầu, Linh Lung không g·iết vội.
- Cha, mẹ, bà...
Cha của Linh Lung nhìn thấy con gaia của mình liền mừng rỡ.
- Đập nhà nó!
Hắn chưa kịp nói hết câu thì Linh Lung cho một chưởng vào trán, sau đó nắm đầu hắn, kéo ra. Đầu đến xương sống bị kéo ra, máu và n·ộ·i· ·t·ạ·n·g văng tứ tung.
- Các ngươi đến đây gây sự, là ai đã sai bảo?
- Đại ca!
- Hầy, Linh Lung thật tàn nhẫn, cái tính khí này chắc sẽ nhờ thời gian mài dũa để bớt đi.
- Cái này...cái này là di chúng tôi thấy...thấy nhà đó dễ bắt nạt...nên...nên....
- Xin các anh, đừng, chúng tôi không có gì cả.
Một tên định nói nhưng nhanh chóng đầu đã lìa khỏi cổ, mọi chuyện xảy ra quá nhanh.
- Lúc trước biết cái tên, vô lo vô nghĩ, giờ biết cả tên lẫn họ, lo trước lo sau.
- Các ngươi luôn! (đọc tại Qidian-VP.com)
...
...
Mạc Thiên nói xong liền rời đi, mặc cho t·ên c·ướp bị mất máu đến c·hết.
...
- Cha, mẹ, bà, con về rồi.
"Trần Minh Hiếu"
Một người bị Mạc Thiên treo trên cây, b·ị đ·ánh cho biến dạng mặt mày, tay chân đều bị bẻ gãy, bây giờ bị treo người, máu từ tĩnh mạch không ngừng tuông ra.
Thầy Mạnh nhìn sang phía Hiếu và Đoàn Bình An, người thì dùng hết tốc lực mà chạy, người thì thong thả mà đi.
- Hạ thuyền!
Tên cầm đầu không quan tâm mà đạp đi, chỉ nhìn bên trong căn nhà có gì quý không. Bỗng một cánh hoa rơi xuống vai của hắn.
- Đệt mợ, không muốn chứ gì?
Trong nhà tràn ngập mùi hương thơm của đồ ăn, ngửi qua sẽ có cảm giác đói bụng sôi trào. Trên bàn nào là đồ kho, đồ xào, cơm canh có đủ, lại có phần thịnh soạn hơn mọi khi. Cả nhà đã có một vài phút giây đoàn viên chóng vánh.
Tên cầm đầu bị kéo lại một cái lồng giam bằng hoa.
Tên cầm đầu cao giọng.
Sắp vào mùa hạ, không khí đã mang lại một chút ấm áp của mùa xuân nhưng hòa vào đó là một chút khó chịu khi nắng trực tiếp chiếu vào da của mùa hạ. Bây giờ là thời điểm sáng sớm, những người thợ săn trên núi người xuống núi người lên núi, những người tiều phu bắt đầu lên rừng đốn củi, đi tiếp đến một cái hồ lớn có vài người đang ngồi câu cá, nhìn bộ dáng thì cũng biết là đã câu từ hôm qua đến nay hoặc cũng có thể là từ sáng sớm khi trời còn tối.
...
- Các anh dù gì cũng từ từ nói, cái tượng này đã hoàn toàn hư chỗ đó, chẳng phải ta đã nói từ đầu rồi sao?
- Các học viên có một tuần để thăm gia đình và người thân, sau một tuần sẽ tập hợp tại đây xuất phát thẳng đến Huyền Thiên Thành.
Bên trong mẹ và bà của Linh Lung đang khóa cửa không cho ai vào nhưng sức phụ nữ cộng với một lão bà thì làm sao lại một nam nhân lực lưỡng? Nhanh chóng cánh cửa gỗ bị đạp văng đi.
Dự tính năm ngày nhưng với một tốc độ cực lớn, chỉ mất ba ngày là đã có thể đến nơi. Dọc đường đi có bay qua vài hòn đảo lớn nhỏ khác nhau, không giống nhau tất cả, có đảo nhìn thấy người sinh sống, có đảo chỉ toàn là thú hoang, có đảo chỉ toàn là những bãi đá khô cằn không có chút sức sống nào.
Cha của Linh Lung quỳ xuống cầu xin.
Đoàn Bình An mở cửa ra, thông thường thì dì sẽ đứng đó đợi khác vào rồi bán nhưng hiện tại không thấy một ai cả. Tiệm hoa cũng khác bình thường, u ám đến đáng sợ.
Linh Lung lấy ra tượng gỗ, trực tiếp bóp nát trước mặt mười tên côn đồ kia.
Lúc này Đoàn Bình An mới trở về đến trấn, nhanh chóng theo con đường đi lâu đã quen mà đi đến tiệm hoa của dì.
- Mọi người ở đây, con có việc gấp, sẽ quay lại liền.
- Các tượng hàng rách này mà dám nói có chứa linh lực? Ta còn chẳng cảm nhận được một tí gì.
Linh Lung lúc này đang vui vẻ hưng phấn mà bay lướt qua những hàng cây cao, những cánh hoa nhìn yếu ớt nhưng lại làm những chỗ mà Linh Lung đáp xuống và làm chỗ tựa để nhảy lên.
Nhìn thấy căn nhà kế xưởng nhỏ liền nảy ra ý, sau đó phái đàn em của mình đến.
Linh Lung nói xong liền biến mất, lồng giam cũng theo đó mà biến mất theo.
- Cánh hoa...hự...
... (đọc tại Qidian-VP.com)
Hiếu cảm thán.
...
- Còn phía Hiếu, tên nhóc này chạy quá nhanh, hầu như trên đường đều chẳng thấy nó gây chuyện hay gặp chuyện. Còn Đoàn Bình An, nhóc này bản tính khá lương thiện, chỉ cần đừng chọc nó tức giận quá độ thì chỉ bị nó đánh cho ngất đi.
- Linh Lung cũng nặng tay quá rồi, như ta có phải hơn không?
Linh Lung bóp chặt cổ họng của hắn rồi thả lỏng ra một chút để hắn nói.
- Dì Hoa...đâu rồi?
- Hộc...hộc...về rồi, chỗ ở cũ của ta.
Mẹ của Linh Lung gọi với vào.
Người lái thuyền nói, sau đó đi vào bên trong.
Mạc Thiên đứng ở một khu rừng khá vắng, khi nãy trông hết tất cả hành động của Linh Lung nhưng không vào cản mà đứng xem, hắn không phải kẻ thiện lương gì nên chẳng xen vào.
Những tên kia quay người lại thì bất ngờ kêu lên.
- Linh...Linh Lung...là con đấy sao?
Linh Lung là một nữ tử nhà làm đồ chế tác thủ công bằng gỗ, nhà mở một cái xưởng gỗ nhỏ, hay làm những thứ như điêu khắc tượng, sửa đồ gỗ bị lỗi. Nhà làm ăn khá khấm khá nhưng do là ở chỗ của Lý gia nên làm mười nộp tám duy trì một ăn một. Nhà có bốn miệng ăn nên rất khó khăn.
Nhìn ra được chữ này thì Hiếu tối mặt đi. Đây là chữ mà một lão ăn mày có một chút học thức đã viết ra khi nhặt được hắn và nhìn thấy chữ bằng máu trên tấm vải lụa.
- Lấy, lấy sạch!
Chín tên còn lại bắt đầu nháo nhào chạy loạn, nghĩ chỉ có một người sao có thể đuổi hết nhưng chúng đã lầm, những cánh hoa bám vào người những tên côn đồ kia lần lượt p·hát n·ổ, đau đớn thể xác lẫn tinh thần gấp nghìn lần tên bị bay đầu kia. (đọc tại Qidian-VP.com)
Linh Lung hứng khởi chạy đến nhà nhưng khựng lại, khuôn mặt tối đi.
- Hoài niệm ghê, một cảm giác thật khó tả.
Linh Lung kéo hết thảy vào lồng giam của mình.
Chương 28: Động sát tâm
Linh Lung mở lồng giam ra, tất cả mười tên côn đồ đều sợ mất mật.
Trên thuyền có một khoảng yên tĩnh. Đa phần đều là ngồi đấy tu luyện, tranh thủ từng phút giây để đột phá. Riêng Đoàn Bình An thì dựa vào thành thuyền mà ngắm cảnh, không phải hắn không muốn mà là từ Luyện Khí hậu kỳ tầng chín lên đại viên mãn thì không phải tu luyện mà phải nhờ vào tao ngộ hoặc gặp đại cơ duyên, từ đó đột phá rồi xây dựng vững chắc nền móng tu vi.
Thầy Mạnh trên cao quan sát rồi đánh giá.
Hiếu nhìn những vết vẽ bằng nhánh cây đốt thành than rồi viết lên, những nét chữ nguệch ngoạc.
Hiếu xuất hiện trước một chỗ được lót bằng rơm rạ dưới một cái chân cầu, nơi đây hiện là chỗ chi những con c·h·ó hoang. Lúc trước đây là chỗ của hắn, nếu trời mưa lớn hay trời lạnh thì chuyển qua ở tạm miếu thờ trong trấn.
Tên cầm đầu bắt đầu nhìn xung quanh.
Trước xưởng gỗ nhỏ có chừng mười tên vai u thịt bắp đang bao vây cha của nàng, khuôn mặt dữ tợn đe dọa.
Linh Lung sau khi hạ sát thì nhanh chóng thay đi bộ y phục dính máu, sát tâm liền tan biến mà trở về với gia đình.
- Mấy tên các ngươi lại dám động vào người nhà của ta? (đọc tại Qidian-VP.com)
- Cứu....cứu...
Cha của Linh Lung vẻ bối rối nói.
- Linh nhi, mau vào đây, đồ ăn đã chuẩn bị rồi này.
- Thế giới này mạnh được yếu thua, ta g·iết ngươi hay ngươi g·iết ta đều có một động cơ là g·iết, ta g·iết trước để bảo toàn mạng sống cho ta, đây là tự vệ.
Bốn năm trước thì tất cả đều là những thanh thiếu niên bình thường đi ra từ một cái trấn nhỏ, nhìn thì cũng chỉ là biển mây trắng mênh mông, lâu lâu chỉ có thể thấy lướt qua vài chỗ nhưng nhanh chóng không thấy nữa. Nay ai cũng có một thân Luyện Khí hậu kỳ, tuy chỉ là tầng tu luyện thấp nhất trong cấp bậc hệ thống tu luyện nhưng những cảnh vật kia chỉ cần lướt qua thì đều có thể nhìn rõ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phong Chu từ từ hạ xuống, sân đáp là một ngọn núi cao, khuất tầm mắt, núi có một chỗ khá thoáng đãng, phù hợp để hạ xuống.
- Bên Mạc Thiên cũng chẳng tốt hơn là bao. Cùng lắm là g·iết ít người hơn mà thôi.
- Cha, con về rồi...mẹ, bà, con về rồi đây.
Thầy Mạnh ngồi trên đám mây mà quan sát. Thầy phụ trách trông coi những học viên tham gia tranh tài hội. Nguyệt Anh được Ngô Tử trông coi nên bây giờ thầy ấy dành hết tập trung lên bốn người còn lại.
- Tiên...tiên nhân, cái này...
...
Khi nãy tên này thấy Mạc Thiên bộ dáng thư sinh, nghĩ rằng là một vị học trò nào đó mà thôi, xông ra c·ướp nhưng không ngờ rằng Mạc Thiên là tu sĩ, chỉ mất vài giây đã treo ngược tên này lên.
- Con bà nó, bọn bây dám làm bức tượng thần của bọn tao hư! Trong đây có chứa linh lực của tu sĩ đã tặng bọn tao đấy biết không? Đền tiền không nói nhiều, ba trăm xâu!
- Ai dám đe dọa người nhà ta, c·hết!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.