Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Sáng Thế Giả
Unknown
Chương 7: Thiên Tiên Sơn
Hôm sau, mới sáng sớm, mặt trời chỉ mới ló dạng, màn đêm vẫn còn chút ít theo đó là khí lạnh nhàn nhạt xung quanh. Đoàn Bình An tỉnh dậy từ giấc ngủ, đây là phủ chi Lý gia, theo ánh mắt của hắn lướt qua thì là phòng ngủ tập thể, đây toàn bộ đều là những đứa trẻ có tiên duyên, duyên thầy trò với vị tiên nhân kia.
- Dậy đi, nhanh dậy đi, nhanh lên.
Người hầu Lý gia mở cửa đi vào, cánh cửa quay hướng Đông nên ánh mặt trời chiếu vào, đánh thức những vị thanh thiếu niên này.
Sau một lúc xếp đồ và chuẩn bị, Đoàn Bình An cùng với những thanh thiếu niên khác đi ra bên ngoài, hít một ngụm không khí buổi sáng khiến cho ai nấy cũng tỉnh táo hẳn lên.
- Lý Thiên Thanh, ta đồng ý với cha của con đưa đi học đạo là cơ duyên rất lớn, nhớ kỹ, trong lúc học không được gây gỗ quá lớn, vài trận thì ta xem như không nhìn thấy, quá nhiều thì ta đành phải đem con trả về.
Đồ ăn kiểu tự chọn, lựa xong đồ thì cả hai tìm một bàn trống mà ngồi xuống, đang thưởng thức bữa ăn, một đám người không phải những thanh thiếu niên trước đó, thân mặc y phục màu đen, là nhóm tiền bối của Đoàn Bình An.
Sau một lúc, những thanh thiếu niên kia cũng đã hết ngạc nhiên, cánh cửa lớn bằng kim loại phía sau mở ra, vị tiên nhân kia đi vào, những thanh thiếu niên theo đó mà đi theo. Dọc đường đi thì không phải là những ánh đèn thì cũng là một cửa kính hiện ra hình ảnh bên ngoài.
Rời khỏi chỗ ở chung, đầu tiên là đi đến nhà ăn lớn, cách khá xa nên hai người cùng thi chạy, đương nhiên là Đoàn Bình An thắng, hắn còn quay người lại chạy ngược mà trêu chọc Hiếu, cả hai như mèo vờn chuột, Hiếu chạy gần đến Đoàn Bình An thì bị hắn bỏ xa ra một đoạn. Một lúc sau cũng đến, cả hai đều mệt nhưng lả người là Hiếu, bụng hắn kêu ọt ọt.
Tiên nhân bước ra bên ngoài, nhìn bầu trời phía trước rồi nói, sau đó nhìn xuống những thanh thiếu niên lần đầu ngắm nhìn thế giới kia. Sau đó tiên nhân quay lại chỗ ngồi mà đánh tiếp ván mới, lần này quân đen chủ đi trước thay vì lúc nãy quân trắng đi trước.
Sau ngày thứ năm, mặt trời đã ló dạng từ lâu, gầm trưa, một tòa núi hiện ra, nó rất cao và to, sừng sững trước những đám mây, như một cái gò mà cắt những đám mây ra làm hai nữa, bên dưới có vài tòa kiến trúc tòa nhà, lưng chừng núi thì có vài cái tháp, đỉnh núi có một cái tháp lớn, đỉnh tháp là cái mũi nhọn hướng lên trời.
Vị tiên nhân kia giải thích những chỗ cần thiết.
"Ù ù ù" một cái bóng đen rất to che cả phủ chi Lý gia, tất cả đều nhìn lên, ai cũng há hốc mồm kinh ngạc, một con thuyền rất lớn đang lơ lửng trên không, nó không có mái chèo nhưng thay vào đó là những chiếc cánh như chim, cánh mỗi lần động tạo ra một sức gió khủng khiếp, những đứa trẻ trụ không vững bị đẩy đi xa một khoảng.
Tiên nhân chỉ ngón trỏ vào một cái thôn, khoảng trăm ngôi nhà.
Quần áo được đo may riêng, hai ngày sau sẽ có, bây giờ Đoàn Bình An thay bộ y phục cũ của mình ra, mặc lên một bộ mới nhưng phong cách vẫn vậy, nhìn sơ qua thì y hệt nhau. Cả hai đều cùng nhau tham quan chỗ này.
Những thanh thiếu niên đều hô lên.
Đến cuối đường, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, nhất thời những vị thanh thiếu niên này chói mắt, vô thức mà hép mắt lại, cố lấy tay che đi. Bên kia đường, một cái phong cảnh hữu tình hiện ra, có thể làm xao xuyến những kẻ mê thơ, làm thơ.
- Ngươi không nghe tiên nhân nói sao? Học viên ở đây chia làm bốn cấp bậc tương ứng với bốn màu áo. Trắng là của chúng ta, lần đầu nhập học, xám là sau khi học một năm, đen là sau khi học hai năm và hoàn thành cuộc thi, vàng kim là sau khi học ba năm và hoàn thành buổi thi tốt nghiệp. Ta thấy họ thân y phục đen, chắc chắn là tiền bối của chúng ta, ngươi liệu mà miệng lưỡi, nếu không thì bầm dập với họ.
Tiếp tục tự đánh cờ, lúc này trên bàn cờ chỉ còn ba quân trắng, quân đen thì rất nhiều, bao vây lấy, tiên nhân lúc đầu còn cầm cờ lên đánh một nước nhưng sau đó dừng lại, tay gạt đi toàn bộ con cờ trên bàn cờ, những quân cờ rơi xuống nhưng được một thứ gì đó nâng đỡ mà từ từ bay lên rồi chuẩn xác mà rơi vào chỗ đựng cờ.
Vị tiên nhân kia đánh một ván cờ vây, cờ trắng biểu hiện bên y, cờ đen cũng là y nhưng bên phe khác, trên bàn cờ thì cờ đen đang vây quanh một con cờ màu trắng, vẻ tiên nhân có chút đau đầu.
Thiên Tiên Sơn rất lớn, bốn mặt đều là biển, được tiên nhân trấn giữ nên mưa bão không đến, yêu ma không thể quấy rầy, nhiều dân cư từ khắp nơi đi đến, cầu xin ở lại, được tiên nhân đồng ý, sau đó hình thành dần quần xã dân cư như hiện tại, họ đánh bắt, săn bắn, khai thác có chừng mực, không đi quá giới hạn vì nếu họ làm vậy thì sẽ bị tiên nhân trách phạt.
- Hi hi, biết rồi.
Nhóm người Đoàn Bình An không phải nhóm đầu tiên, trước đó có hai nhóm người nữa. Học đường thì cùng nhau gọi là bạn học, trong lúc học thì không được phép gây sự, nếu có thì phải đợi đến kết thúc buổi học sáng, miễn là không gây thương tích quá nặng hoặc gây c·h·ế·t người thì sẽ không bị truy cứu và đuổi học. Thế giới này sức mạnh vi tôn, kẻ mạnh áp chế kẻ yếu, kẻ yếu áp chế kẻ yếu hơn, gây gỗ và đánh nhau có chừng mực sẽ kích lên sự cạnh tranh, là một cách rất dễ dàng để trưởng thành.
Lý Thanh Thiên hừ một tiếng sau đó đi xuống, tiên nhân chỉ nhìn hình bóng nàng đi xuống lầu, miệng khẽ cười:
Hiếu nhìn vẻ đẹp bên ngoài, không ngừng lay động Đoàn Bình An, hắn cũng như Hiếu, đắm chìm vào vẻ đẹp của trời đất.
Những người kia nhìn thấy hai người nhưng sau khi thấy thường phục thì lại đi ra chỗ khác. Chưa thành học viên học tập ở đây, hai người được tiên nhân bảo vệ, gây sự thì chỉ có đuổi học và quay về quê hương, cũng có người ở ngay đây, nhưng cũng e ngại vì một khi bị đuổi học thì không còn tư cách học trở lại được nữa.
Trên cao, Lý tiểu thư nhìn xuống, nhìn những con người thấp kém hơn mình mà hừ một tiếng.
- Chỗ này là Ngự Phong Các, bên trong chứa Phong Chu để di chuyển. Cái tháp to bên kia là Vạn Bảo Lâu, chứa nhiều loại bí tịch tu luyện, khi các con có thành tựu thì có thể trong đó mà chọn ra. Cái nhà to kia là nhà ăn chính của các con, có người làm việc ở đó, khi đói có thể đi đến ăn. Chỗ kia là nơi chúng ta học tập, hai ngày sau, vào buổi sáng thì chúng ta sẽ học tập ở đó. Chỗ kia là Trường Chiến Sự, sau buổi sáng thì qua trưa các con sẽ đến đó mà thực hành một số bài học.
- Chào mừng các con đến Thiên Thiên Sơn, từ bây giờ đây là nhà của mấy con, các con có hai ngày để làm quen, sau hai ngày sẽ bắt đầu học tập.
Vị tiên nhân kia điều khiển Phong Chu mà từ từ hạ xuống, một cái bến ở lưng chừng núi mở ra, đón Phong Chu đi vào, nó thu lại, thu lại đưa Phong Chu vài trong sườn núi lớn, những chi tiết cơ khí bánh răng hoạt động, tiếng lạch cạch vang lên không ngừng, sau một tiếng xì thật dài, mọi thứ dần trở nên yên tỉnh, chốc một loại ánh sáng hiện lên, rõ như ban ngày bên ngoài.
Tiên nhân xuất hiện từ lúc nào, thúc giục những thanh thiếu niên đang kinh ngạc nhìn mà đi lên.
- Này, Bình An, ngươi xem, đó là nhóm người nào vậy? Ta chưa nhìn qua ai như vậy.
Đoàn Bình An giải thích từng câu chữ, sau đó kết thúc bằng một câu dọa Hiếu.
Vị tiên nhân ấy ngồi trong một căn phòng, ung dung thưởng thức trà và tự đánh cờ, sau đó giáo huấn Lý Thiên Thanh.
- Thiên Tiên Sơn này có thôn dân, các con có thể giao lưu nhưng không được ỷ vào thế mình mà ép người quá đáng, nếu không sẽ cho trả về.
Những thanh thiếu niên từ nhỏ đã từng nghe qua nhưng vẫn chỉ nghe, chưa từng được chứng kiến, nay được tận mắt khiến cho ai cũng kinh ngạc. Đoàn Bình An cũng vậy, một loại đèn không cần phải thắp lửa mà lại sáng hơn, những thứ này vượt xa hiểu biết của hắn.
- Chỗ này lại hiện đại đến vậy.
Lý Thanh Thiên đứng một góc, trước mặt có hai người hầu được cử theo để bảo vệ, nàng ta khoang tay lại mà chê bai.
Phong Chu từ từ hạ xuống, những cái cầu thang từ từ hạ xuống, ban đầu mọi người còn sợ sệt nhưng sau khi thấy tiên nhân bước lên một cách dễ dàng thì cũng bước theo. Sau một lúc khi chắc chắn đã bước lên hết tất cả, tiên nhân bắt đầu thúc đẩy Phong Chu từ từ bay lên, một lớp bảo hộ hình cầu bao quanh lấy chiếc thuyền, sau đó liền lao đi, tốc độ rất nhanh, Phong Chu từ từ bay lên cao, chốc đã vượt qua tầng mây, những thanh thiếu niên ban đầu còn khá bỡ ngỡ nhưng nhanh chóng đã thích thú, bắt đầu ngắm nhìn cảnh đẹp xung quanh.
- Ài, nước cờ này quá liều lĩnh, ta phải xem chừng mới được.
Thuyền bay như vậy năm ngày, tốc độ rất cao nhưng được bảo hộ một lớp bên ngoài nên bên trong như không có chuyện gì, bên trong thuyền rất lớn, chia làm hai gian nam nữ, thức ăn thức uống đầy đủ, những thanh thiếu niên ở đây không lo bị đói khát.
- Hừ, một đám nghèo nàn.
Hiếu dừng lại việc ăn mà hỏi Đoàn Bình An.
- Cái này tên là Phong Chu, lên nhanh đi, đường dài lắm.
Hiếu cười cười, sau đó tiếp tục ăn.
Trong phòng, mỗi phòng có hai chỗ ngủ dành cho hai người nên rất thoáng, có hai bàn học, Đoàn Bình An cùng với Hiếu ở chung, trấn Đại Hòa chỉ có hai người là thân nên chọn phòng cũng vậy. Hiếu thân gầy gò da bọc xương, Đoàn Bình An thì thân thể khá cường tráng, đôi bạn không giống nhau này lại hiểu nhau rất nhiều, chắc là do hai người cùng xuất phát điểm là cô nhi, cha mẹ mất sớm.
- Tuổi trẻ bồng bột khó dạy.
- Ván này xem như ta thua, ván sau nhất định thắng.
- Hừ, quê mùa.
- Đẹp quá, đẹp quá, Bình An, ngươi xem, cả đời ta xem như không uổng.
Đoàn Bình An cùng với những thanh thiếu niên khác được tiên nhân đưa đến một nơi có hai tòa lầu, bên trái là nam, bên phải là nữ, tòa lầu hai tầng, tầng trệt được làm chỗ sinh hoạt chung, tầng hai là nơi nghỉ ngơi chính. Giữa hai tòa nhà có hai căn nhà nhỏ hơn, trưng dụng làm nhà vệ sinh chung, cũng chia ra hai khu nam và nữ.