Sars Game
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 20: Hắc Long vs Tử thần
Vutttt.... Phậpppp...
- Chưa tới lúc... Lynn à... làm sao hắn lại tới đây được?
- Tôi không biết sao mình lại tới đây...
Cô bé tên Lynn năn nỉ gã thần c·h·ế·t:
Chương 20: Hắc Long vs Tử thần
Gã thần c·h·ế·t này đang nói linh tinh cái gì vậy? Hắn làm tôi khó hiểu quá. Chắc chắn hắn bị điên rồi, hoặc hắn nói vậy để làm tôi bị rối trí. Chẳng có thời gian mà đôi co với hắn nữa. Tôi phải tấn công thôi, đằng nào cũng phải làm vậy nếu muốn vượt qua vòng thi này. Vẫn có một cơ hội... nếu như tôi có thể tránh được đòn tấn công từ cây lưỡi hái của hắn thì tôi có thể phản công.
- Kakaka... Đúng vậy... Ngon quá Lynn à...kakaka... Ngươi có muốn nếm thử không? (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiếng cười của hắn lại vang lên thật ghê rợn. Rồi hắn nhảy lên con tàu. Con tàu từ từ chuyển động và lướt đi trong màn sương mờ ảo. Tôi đứng nhìn theo bóng con tàu xa dần tới khi nó khuất dạng trong màn sương ấy. Cô bé tên Lynn vẫn nhìn tôi và nói:
Rồi cô bé tan biến dần vào màn sương. Khu nghĩa địa trở về trạng thái yên tĩnh và ma mị vốn có của nó. Mọi thứ vừa diễn ra quả thực rất kỳ lạ mà tôi chẳng thể hiểu được. Tôi đứng ngây ra đó một lúc... Tại sao gã thần c·h·ế·t kia lại tha cho tôi? Tại sao tôi không đánh lại gã thần c·h·ế·t mà có thể vượt qua được thử thách này? Mọi thứ thật khó hiểu. Có lẽ sau khi kết thúc nhiệm vụ này tôi phải hỏi anh Quân cho rõ mới được. Rồi tôi bắt đầu chạy đi tìm một cánh cửa. Khác với vòng thi đầu tiên, khi gã thần c·h·ế·t đi rồi không gian vẫn không hề thay đổi. Tôi phải chạy thật xa mới thấy một cánh cửa đang hé mở... đây rồi... vòng thi thứ 3, vòng thi cuối cùng... (đọc tại Qidian-VP.com)
Gã thần c·h·ế·t im lặng một lát. Sự im lặng của hắn thật đáng sợ, bởi trong tay hắn đang nắm giữ sinh mạng của tôi. Chỉ cần một quyết định của hắn thì chiếc lưỡi hái kia có thể lấy đầu tôi bất cứ lúc nào. Nhưng rồi hắn thu cây lưỡi hái lại và nói:
Gã thần c·h·ế·t thu cây lưỡi hái về, đưa lên gần miệng. Cái lưỡi của hắn liếm nhẹ những vệt máu còn đọng lại trên lưỡi hái trông thật tởm lợm. Hắn lại cười phá lên:
Nếu cú chém vừa rồi ăn thêm một chút nữa thôi thì cả hai cánh tay tôi đã đứt lìa rồi, hoặc là cả cái đầu của tôi nữa. Hắn thừa sức làm điều dó, nhưng dường như hắn đang trêu đùa tôi thì phải. Gã thần c·h·ế·t này... sức mạnh của hắn là cái kiểu gì vậy? Làm thế nào để tôi có thể đánh lại hắn bây giờ? Gã thần c·h·ế·t đưa lưỡi hái chỉ về phía tôi, hắn cất tiếng hỏi:
Cây lưỡi hái cắm sâu xuống đất, ngay đúng vị trí mà tôi vừa đứng khi nãy. Cú chém quá nhanh khiến tôi không thể nhìn thấy tốc độ di chuyển của nó. Tên thần c·h·ế·t vẫn đứng một chỗ. Hắn vẫy nhẹ cánh tay, khiến thân lưỡi hái thu về trên vai hắn một cách nhẹ nhàng. Thì ra cây lưỡi hái này có thể kéo dài phần thân như ngọn giáo của Mai. C·h·ế·t tiệt... với vũ khí này hắn có thể tấn công tôi ở bất kỳ khoảng cách nào, còn vũ khí của tôi thì không làm được điều đó. Phải làm sao bây giờ? Bỏ chạy hay chiến đấu đây?
Tôi lao tới, tập trung hết sức vào cây lưỡi hái trên tay gã thần c·h·ế·t. Hắn vẫn đứng im một chỗ không hề di chuyển. Tôi cố tình chạy theo một đường thẳng để chắc chắn khi hắn tấn công tôi sẽ biết hướng của cây lưỡi hái... Nhưng chẳng có vẻ gì là hắn muốn tấn công tôi cả. Nếu thế thì tôi sẽ tấn công trước... Tôi siết chặt phần có mũi giáo trong tay và phóng về phía hắn: (đọc tại Qidian-VP.com)
- Hãy tha cho anh ta... Rapp.. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Anh có thể quay về... Hãy tìm một lối ra, nó có thể ở đâu đó quanh đây.
Người trên tàu nhảy xuống trước mặt tôi. Trông hắn như một thần c·hết trong bộ áo choàng đen rách rưới và cây lưỡi hái trên tay. Toàn thân hắn được giấu kín trong lớp áo choàng, thậm chí cả khuôn mặt hắn cũng không lộ rõ. Một giọng cười man rợ vang lên:
Gã thần c·h·ế·t đã đứng sau lưng tôi từ lúc nào không biết. Chiếc lưỡi hái của hắn đang kề sát cổ tôi. Gã có khả năng tạo ảo ảnh phân thân ư? Làm sao hắn có thể di chuyển nhanh như vậy được? Hắn lẩm bẩm như nói một mình:
- Ka..ka...ka... Xem kẻ xấu số lần này là ai kìa..
- Anh là ai? Tại sao anh lại tới đây?
Tên thần c·h·ế·t dường như không quan tâm tới lời cầu xin của cô bé. Hắn càng cười lớn hơn. Giọng cười của hắn nghe thật chói tai và đầy ám ảnh. Cây lưỡi hái trong tay hắn chợt lóe sáng. Cô bé hét lên với tôi:
Thứ mà mũi giáo đâm vào là một tấm bia mộ ở phía sau gã thần c·h·ế·t. Hình ảnh của hắn nhòa đi. Tôi chợt sững lại khi thấy giọng cười của hắn vang lên bên tai mình:
- Thảo nào... anh có thể nhìn thấy em.
- Hắn không có sức mạnh của Hắc Long... Có kẻ nào đó đã đưa hắn tới đây... kakaka... định lợi dụng ta ư... Ngươi có thể quay về... không có lần thứ hai đâu đấy... kakaka
- Lynn... một Hắc Long... ka..ka..ka... đã lâu lắm rồi...
- Hắc Long... sao ngươi lại tới đây?
- Không!!! Mau chạy đi... Rapp sẽ g·i·ế·t anh đó...
Cô bé tiến lại gần tôi. Cô đứng đó và quan sát tôi thật kỹ. Cô cũng hỏi lại tôi:
Dù đang rất bối rối trước việc bị lưỡi hái kề cổ, tôi cũng thấy khó chịu với hai câu hỏi giống nhau của cô bé Lynn và gã thần c·h·ế·t. Chẳng phải tôi đã trả lời điều này rồi sao, rằng đây là nhiệm vụ mê cung, và tôi đang ở thử thách thứ hai. Nhưng chẳng có vẻ gì là họ chấp nhận câu trả lời ấy. Tôi đành đưa ra một câu trả lời khác:
Hắn gọi tôi là Hắc Long ư? Đúng là tôi tên Long nhưng không phải Hắc Long? Tôi không biết hắn thật sự muốn gì, nhưng tôi cũng chẳng biết phải làm gì trong tình thế này. Tôi đành trả lời câu hỏi của hắn:
Vutttt....
-- hết chương 20 --
Vuttt... (đọc tại Qidian-VP.com)
Lại một cú chém nữa của gã thần c·h·ế·t. Tôi đưa cây giáo lên đỡ đòn. Nhưng chẳng có âm thanh nào giống tiếng kim loại va vào nhau, mà chỉ là một cú chém thật ngọt. Trong tích tắc cây giáo của tôi bị đứt làm hai mảnh và hai cánh tay tôi tóe máu. Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra thế này? Cây lưỡi hái kia có thể chém đứt mọi thứ kể cả kim loại ư? Tôi lùi lại, cảm thấy tim mình đập thật nhanh, mồ hôi túa ra như tắm. Cũng may là vết thương trên tay tôi không quá sâu, tôi vẫn có thể đánh tiếp được... Nhưng cây giáo đã bị đứt thành hai khúc rồi...
Hắn xoay cây lưỡi hái trong tay một cách nhẹ nhàng, tạo thành một cú chém qua ngôi mộ gần đó. Cú chém ngọt tới nỗi phần bia mộ đứt lìa ra như một miếng đậu phụ. Tôi đưa cây giáo lên, giữ nó bằng cả hai tay để thủ thế. Nhưng đối diện với kẻ này tôi bỗng có cảm giác sợ. Đôi tay tôi cứ run lên, mồ hôi lạnh ở sống lưng thì túa ra. Tôi tự nhủ phải hết sức tập trung và cảnh giác với tên này, đặc biệt là chiếc lưỡi hái trong tay hắn. Gã thần c·hết vẫn quan sát tôi mà chưa tỏ ý t·ấn c·ông. Rồi hắn lại lên tiếng:
Tôi vội nhảy người sang một bên, chỉ nghe tiếng gió rít lên bên cạnh mình
- Mê cung? Nhiệm vụ? Kakaka... Đây là suối vàng... Nơi tiễn đưa những linh hồn...
- Ka..ka..ka... đừng cử động... Hắc Long à...
- Rapp... hãy tha cho anh ta. Ta cầu xin ngươi... Anh ấy có thể là Hắc Long cuối cùng...
Rồi cô bé quay ra nói với tên thần c·h·ế·t:
Tôi chẳng hiểu hắn đang lẩm bẩm cái quái gì. Hình như hắn đang nói với cô bé kia chứ không phải với tôi. Cô bé nhìn tôi vô cùng ngạc nhiên:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.