Sars Game
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 21: Điểm cuối của mê cung
Ông lão này hỏi kiểu gì thế nhỉ? Hỏi bình thường không hỏi lại đi hỏi bằng thơ. Bốn người tròn mắt nhìn nhau, còn ông lão thì vẫn ung dung chép miệng, ra điều khoan khoái với mấy câu thơ của mình lắm. Quả thực trò "đố vui có thưởng" cần trí tuệ một chút là làm khó Mai liền. Cô nàng thậm chí còn không nhớ được mấy câu thơ của ông lão, đành phải hỏi lại anh Quân:
- Tất nhiên rồi, thưa cụ. Phần thưởng của nhiệm vụ này là thứ chúng tôi tìm kiếm.
Mai nghe vậy có vẻ ấp úng, dường như cô nàng không mấy tự tin về điều này:
Ông lão cũng đã nghe lời giải thích của Mai. Ông liền đưa gậy lên hướng về cô mà hỏi:
Gã to con cầm đao rồng nghe vậy liền tỏ rõ sự sốt ruột. Hắn rõ ràng không thích việc thi thố về trí tuệ. Tay hắn siết chặt thanh đao hình rồng trong tay. Ông lão đang mải nhìn về phía anh Quân. Hắn thấy vậy liền vung đao định đánh lén ông lão. Cú ra đòn rất nhanh và gọn khiến tôi chỉ kịp giật mình trước động tác của hắn thì đã nghe một tiếng Kengggg thật lớn...
- Anh nhớ lão ấy vừa nói cái gì không?
Ông lão cười lớn trước câu hỏi của anh Quân:
- Ta đang chờ nghe câu trả lời của ngươi đây...
- Vậy thôi, khỏi cần đọc lại. Tự tìm đáp án đi nhé.
Rồi ông lão tiến lại gần anh Quân. Dường như ông ta không đi bộ mà đang bay, bởi tôi thấy ông ta cứ cao dần lên. Hai người bọn họ sát lại gần nhau tới nỗi tưởng như hai chiếc mũi của họ chạm vào nhau vậy. Mai định đưa cây giáo lên thì anh Quân ra hiệu ngăn lại. Ông lão nhìn thật kỹ anh Quân một lát rồi quay đi. Ông hạ dần xuống đất và nói:
- Ồ... haha.. ta chỉ là một lão già lẩm cẩm mà thôi. Còn ngươi là...
Anh Quân liền e hèm một tiếng, nhắc nhở Mai:
- Khẩu khí khá lắm, nhóc. Nếu vậy thì ngươi phải trả lời được câu hỏi của ta trước đã. Cả bốn các ngươi đã sẵn sàng chưa?
- Kính lão đắc thọ! Em cháu còn nhỏ chưa hiểu chuyện, mong cụ đừng chấp nhặt chuyện cỏn con...
Anh Quân không hề tỏ ra khó chịu với điều ông lão vừa nói. Trái lại anh còn nở một nụ cười. Anh cúi chào ông lão lần cuối trước khi biến mất khỏi căn phòng. Bây giờ chỉ còn lại mình tôi. Lần đầu tiên tôi thấy ông lão hướng sự chú ý đến mình. Ông lão cất tiếng hỏi:
- Hahaa... rất tiếc, rất tiếc... đó không phải thứ ta muốn nói tới. Cô bé đã hết quyền trả lời rồi. Mỗi người chỉ được đưa ra đáp án một lần duy nhất mà thôi. Hãy cẩn trọng với câu trả lời của mình.
Phía sau cánh cửa thứ ba là một căn phòng ngập tràn ánh sáng. Trong phòng có ba người đang đợi sẵn: Anh Quân, Mai và một người chơi khác. Vừa thấy tôi Mai đã giục: (đọc tại Qidian-VP.com)
- Sao lại là đồng tiền xu?
- Chúng thật đẹp, thưa cụ. Phải chăng cụ là Bắc Đẩu - người cai quản Minh Đạo?
Bây giờ chúng tôi mới nhận ra là có một ông lão ở trong phòng. Sự xuất hiện của ông lão bí ẩn và bất ngờ khiến ai nấy đều giật mình. Ông lão dáng người nhỏ bé, tay chống gậy, lưng hơi gù, mái tóc bạc phơ. Khuôn mặt ông đầy nếp nhăn khiến cặp lông mày xệ xuống che gần hết mắt. Ông chậm rãi tiến lên phía trước, đứng giữa bốn người còn lại. Ông cất tiếng hỏi:
- Vòng này thi gì vậy anh?
- À... những người trẻ tuổi... đúng là tuổi trẻ tài cao mà...
- Là Trái Đất. (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh Quân đáp:
Cả tôi và Mai lẫn kẻ thứ tư kia đều chẳng hiểu cuộc trò chuyện giữa anh Quân với ông lão kia nói về điều gì. Anh Quân vẫn giữ phong thái tự tin vốn có của mình và đáp lại:
- Cái này... cái này... chắc là kiếm được tiền rồi lại tiêu hết ấy mà.
-- Hết chương 21 --
- Ê! anh làm gì mà chậm như rùa vậy? Biết tụi này đợi bao lâu rồi không?
Ông lão mỉm cười, nhắc nhở:
- Em đừng vô lễ với ông ấy. Người này chúng ta không nên thất kính.
Anh Quân chắp tay:
Anh hướng mắt nhìn vào kẻ lạ mặt. Trông hắn thật lực lưỡng và dữ tợn với cây đao hình rồng trên tay. Dường như hắn cũng nhận ra ba người chúng tôi cùng một phe nên đứng riêng một góc và tỏ thái độ rất cảnh giác. Nếu phải đánh lẫn nhau, chắc chắn ba chúng tôi sẽ hạ hắn đầu tiên. Nhưng việc phân thắng bại giữa ba chúng tôi thì Mai có nhiều lợi thế. Tôi chưa từng được chứng kiến hai anh em họ thư hùng với nhau bao giờ. Nếu ở một nhiệm vụ á·m s·át thì có thể Mai sẽ thắng, nhưng khi đấu trực diện như thế này thì chưa chắc. Đang mải suy nghĩ về điều đó thì căn phòng tối sầm lại. Những ánh sáng chói lòa biến mất. Căn phòng giờ đây giống như một khoảng không ngoài vũ trụ mà chúng tôi là trung tâm. Những ngôi sao lấp lánh xoay quanh căn phòng một cách chậm rãi. Rồi một giọng nói vang lên, như tiếng của một ông lão:
Rồi anh bắt đầu giải thích:
Mấy tiếng cuối anh cố tình nói to hơn một chút để cho tên kia nghe thấy. Nhưng Mai tỏ ra khá hậm hực vì bị chúng tôi bỏ mặc. Cô nàng không hỏi nữa mà đứng riêng một góc để suy nghĩ. Chỉ một lát sau cô nàng đã à lên một tiếng rõ to, điệu bộ vô cùng khoan khoái. Mai cất tiếng:
- Cụ đánh hay quá!
Rồi anh quay sang tôi mà hỏi:
- Vẫn chưa rõ. Chắc là phải đủ bốn người mới công bố quy tắc của vòng này. Hy vọng rằng chúng ta không phải đánh lẫn nhau.
- Khi Mặt Trời chiếu xuống Trái Đất thì sẽ có ban ngày và có bình minh, còn khi Mặt Trời lặn sẽ có ban đêm và hoàng hôn. Ngày đêm luôn tuần tự song hành liên tiếp nhau trên cùng một Trái Đất này. Con người trên Trái Đất không nhận ra sự tồn tại của nó, nhưng nó vẫn lặng lẽ nuôi dưỡng từng bước chân của con người. Cụ xem như vậy có phải không?
Anh Quân nhăn mặt:
Chương 21: Điểm cuối của mê cung
Ông lão nghe giải thích thì gật gù như là đồng tình, nhưng rồi ông đáp:
- Ngươi không phải hạng xoàng... Hãy nói đáp án của ngươi đi.
- Đồng xu mới có hai mặt chứ. Cái câu thứ ba ấy, cái gì mà đen trắng trong cùng một vẻ ấy. Với cả ai mà chẳng có tiền, nên đi đâu họ cũng mang theo. Tiền xu cũng không biết nói nhé. Thế chẳng đúng còn gì.
Người kia mau nói đó là chi?"
Trong số bốn người, có lẽ chỉ có anh Quân là dám lên tiếng:
Ông lão cười:
- Ở đây có thứ mà ngươi tìm kiếm sao? (đọc tại Qidian-VP.com)
Tôi chỉ gật đầu, quay sang tên cầm đao rồng. Trông hắn lúc này cũng giống hệt Mai, vẻ mặt đăm chiêu nhưng chẳng phải đang suy nghĩ tìm đáp án. Anh Quân hiểu ý nên nói:
- Thế chú mày có nhớ kịp mấy câu thơ kia không? (đọc tại Qidian-VP.com)
Ông lão đáp:
Ông lão đáp trả:
Lặng lẽ theo chân chẳng nói gì
Ông lão vẫn đứng im một chỗ, hai ngón tay ông đưa lên giữ chặt lưỡi đao trông thật đơn giản. Cứ tưởng tấm thân lực lưỡng kia sẽ tung ra cú chém nặng ngàn cân, thế nhưng đôi tay gầy gò, nhăn nheo của ông lão cũng đỡ nó một cách dễ dàng. Cây gậy của ông lão dường như được ai đó điều khiển, nó tự động xoay lên và thúc vào bụng của gã kia, khiến hắn bay vào góc phòng. Một tiếng uỵch vang lên, cứ như người ta ném một bao cát xuống sàn vậy. Ông lão ném cây đao về phía gã kia, khiến nó cắm xuyên qua người hắn mà không kịp trở tay. Một tiếng hét đau đớn vang lên, liền sau đó cả hắn và cây đao biến mất khỏi căn phòng.
- Ngươi giải thích cũng có lý. Nhưng rất tiếc, đó cũng không phải là câu trả lời ta muốn nghe. Ngươi có thể đi được rồi, anh bạn trẻ.
Đen trắng song hành trong một vẻ
- Các ngươi thích ngắm những vì sao này chứ?
- Nếu cô bé kia động thủ thì cũng có kết cục vậy thôi. Ngươi hẳn đã biết nên mới ngăn nó.
Anh Quân thẳng thắn đáp:
Mai trả lời chắc nịch:
- Đừng lo, vẫn kịp lúc mà.
Bụp... Ông lão vừa dứt lời thì Mai đã biến mất khỏi căn phòng. Vậy là Mai đã trả lời sai và bị loại mất rồi. Anh Quân không hề tỏ ra lo lắng vì điều đó, trái lại anh còn thấy vui hơn. Ánh mắt anh vẫn hướng về phía ông lão không rời. Sau câu trả lời của Mai, ba người chúng tôi có vẻ thận trọng hơn nhiều. Thấy cả ba đều im lặng, ông lão lại lên tiếng:
Vậy ra vòng thi cuối chỉ là trả lời một câu hỏi thôi sao. Tôi cứ tưởng là sẽ phải đánh nhau với ông lão này, hoặc là bốn người chúng tôi phải đấu lẫn nhau cơ. Nếu chỉ như vậy thì cũng thật đơn giản. Ai nấy đều tỏ ra hào hứng với đề nghị đó của ông lão. Ông ta bắt đầu ra đề:
"Hoàng hôn thì đến, bình minh đi (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh Quân thì trấn an:
- Nên nhớ thời gian cũng có hạn...ta không có nhiều thời gian cho các ngươi đâu.
Theo quy tắc của nhiệm vụ này thì chỉ có bốn người vào tới vòng cuối cùng. Thật may mắn cho tôi vì vẫn tới kịp. Tôi hỏi lại:
- Thế còn "Hoàng hôn thì đến, bình minh đi" sẽ giải thích thế nào?
- Hehe... em tìm ra đáp án rồi... nghe nè... đó là đồng tiền xu.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.