Sars Game
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 22: Lựa chọn của Long
Tôi nghe xong câu hỏi thì im lặng không biết phải trả lời như thế nào. Quả thực chưa bao giờ tôi đối diện với một câu hỏi như vậy. Nhưng tôi thấy có chút chưa hiểu rõ nên hỏi lại:
- Dạ không... mẹ chỉ kể vậy thôi.
- Lòng dũng cảm... nó cũng như viên đá này. Bản thân nó chẳng có giá trị gì cả. Nhưng khi cháu mài giũa nó và sử dụng nó đúng lúc, ta tin nó sẽ trở thành một thứ có giá trị và cho cháu sức mạnh, trí tuệ cũng như tình yêu. Bây giờ cháu có thể quay trở về được rồi.
- Ồ... tại sao vậy?
- Cháu cũng không rõ nữa. Khi thấy những vì sao bay quanh căn phòng này, cháu chợt nhớ tới ngày bé cháu cũng hay nhìn lên bầu trời đêm để ngắm sao. Những vì sao đêm quả thực rất đẹp. Và mẹ cháu cũng thường ngắm sao cùng cháu. Mẹ thường kể về câu chuyện các ngôi sao và cả Mặt Trăng nữa... (đọc tại Qidian-VP.com)
Lúc này đêm đã khuya, ba chúng tôi tạm biệt nhau và thoát khỏi thế giới ảo. Trở về với hiện thực, tôi mới sực nhớ ra là mình vẫn chưa kể hết câu chuyện về chuyến thăm trường với anh Quân. Những sự kiện diễn ra trong nhiệm vụ lần này đã thu hút hết tâm trí của tôi rồi. Khi tắt đèn để chuẩn bị đi ngủ, tôi chợt thấy ánh sáng chiếu qua khe cửa. Tôi tiến lại và mở cửa sổ, ngước lên ngắm nhìn bầu trời đầy sao trong màn đêm lạnh giá. Trăng đêm nay thật tròn và sáng rõ. Hòa cùng ánh trăng là những ngôi sao lấp lánh tạo nên một không gian thật huyền ảo. Tôi th·iếp đi lúc nào không hay. Trong cơn mơ, tôi thấy mình đang bay lên Mặt Trăng, một cảm giác thân thuộc ùa về như đó là nhà của tôi vậy.
Anh Quân đưa lại sợi dây cho tôi và nói: (đọc tại Qidian-VP.com)
- Ta nghĩ thứ này phù hợp với cháu.
Tôi cũng hào hứng đáp lại: (đọc tại Qidian-VP.com)
- Đây là viên đá bình thường mà, đâu có gì đặc biệt. Không lẽ ông lão Bắc Đẩu đưa nhầm?
- Em trả lời là tình yêu hả?
- Vâng, cháu đã sẵn sàng.
Tôi ngậm ngùi trả lời: (đọc tại Qidian-VP.com)
Ông lão mỉm cười và nói:
- Mẹ cháu rất thích ngắm Mặt Trăng, đặc biệt là những đêm trăng tròn. Mẹ có kể là Mặt Trăng có một bí mật, chỉ có một nửa là hướng về Trái Đất và hấp thụ ánh sáng Mặt Trời để phản chiếu xuống Trái Đất, còn một nửa luôn luôn ở trong bóng tối. Và cũng chỉ khi trời tối thì ta mới có thể nhìn thấy Mặt Trăng được thôi...
- Ý ông là 'mẹ cháu có biết cháu chơi game này không' phải không ạ? Mẹ cháu đã mất từ 5 năm trước rồi.
- Thế phần thưởng của anh là gì vậy?
Ông lão nghiêm giọng:
Ông lão khẽ à lên một tiếng:
- Ngoài những điều đó ra thì mẹ cháu còn nói gì khác không?
- Câu trả lời của cháu nằm ngoài dự kiến của ta đấy. Thường thì người ta sẽ chọn một trong ba điều mà ta nhắc đến. Do đó ta có ba món quà tương ứng với ba lựa chọn kia. Nhưng với lựa chọn của cháu thì... để ta xem nào...
Còn anh Quân thì liếc nhìn tôi và hỏi:
- Thế mẹ cháu biết cháu tới đây không?
Ông lão xoa xoa đầu cây gậy và hỏi:
Tay ông lão xòe ra. Bên trong bàn tay gầy gò, xương xẩu là một chiếc dây chuyền nhỏ. Mặt dây có hình một viên đá nhỏ và khá thô ráp. Ông lão nói:
- Tất nhiên là sức mạnh rồi.
Ông lão trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi hỏi tiếp:
- Cháu phải lựa chọn một trong ba thứ đó ạ?
- Không phải vậy đâu. Ông ấy có hỏi em một câu để chọn quà. Sau đó ông ấy nói đây là thứ phù hợp với em.
Ông lão lắc đầu:
Hai bàn tay tôi đan vào nhau một cách bối rối. Thông minh như anh Quân còn không tìm được đáp án thì tôi khó có cửa. Cố gắng lắm tôi mới mở lời được:
- Ông ấy cũng bảo nó chỉ là một viên đá bình thường thôi, nhưng nó sẽ nhắc nhở em về thứ mà em tin tưởng.
Tôi thật thà trả lời:
Tôi vẫn đứng im nãy giờ chưa hề lên tiếng, tựa như mình bị câm hoặc giống một thằng ngốc vậy. Nghe câu hỏi của ông lão tôi đành ấp úng đáp:
Mai liếc nhìn sợi dây chuyền tỏ vẻ thất vọng:
Có lẽ suốt từ khi bước vào căn phòng này, đây mới là lần đầu tiên ông lão chú ý đến tôi. Ông ta tiến lại gần hơn, quan sát tôi bằng đôi mắt khuất sau cặp lông mày. Chẳng hiểu sao ánh nhìn của ông khiến tôi thấy hơi rợn người, cứ như thể ông biết rõ cả những suy nghĩ trong đầu tôi vậy. Ông lão cất tiếng hỏi lại lần nữa:
- Em trả lời là Mặt Trăng, thế mà đúng anh ạ.
- Dạ... cháu nghĩ là Mặt Trăng ạ.
Mai đáp lại luôn:
- Dạ không, em nói là Lòng dũng cảm. Thế rồi ông ấy cho em cái này.
- Đối với cháu điều gì là quan trọng nhất của một con người? Sức mạnh, Trí tuệ hay Tình yêu?
Ông lão tỏ vẻ thích thú hỏi lại:
- Nếu sức mạnh và trí tuệ mà không có sự dũng cảm thì không thể hiện ra được. Còn tình yêu thì... cháu chưa có người yêu nên cũng chưa rõ. Nhưng cháu tin là có lòng dũng cảm thì mới bảo vệ được người mà mình yêu thương.
Ông lão nắm chặt cây gậy và vẽ ra một vòng tròn ánh sáng trên không trung. Tôi có cảm giác vòng tròn ấy mở ra một kết nối tới không gian khác. Rồi ông lão đưa tay vào trong vòng tròn lấy ra một đồ vật. Ông tiến lại phía tôi và nói:
- Nếu nó đúng là thứ em chọn thì anh tin là nó sẽ có ích. Và cũng chỉ em mới biết được giá trị của nó.
- Lý do gì mà cháu lại nghĩ như vậy?
- Ồ không... ta chỉ ví dụ về ba thứ đó thôi. Cháu có thể trả lời bất kỳ điều gì mà cháu cho là quan trọng nhất trong cuộc đời mình.
- À... sinh mệnh con người thật là ngắn ngủi... thật đáng tiếc...
- Xì... tưởng gì...Cứ tưởng đồ gì quý hiếm lắm cơ. Cái này em chẳng ham. Mà lão ấy hỏi anh câu gì để chọn quà?
- Thời gian đã hết rồi. Hãy cứ nói điều cháu nghĩ đi.
Chương 22: Lựa chọn của Long
Tôi đáp:
- Cháu đã trả lời đúng câu hỏi của ta rồi đó. Thứ ta muốn nhắc tới chính là Mặt Trăng. Để lựa chọn phần thưởng phù hợp nhất cho cháu, ta sẽ hỏi cháu một câu. Hãy suy nghĩ kỹ và trả lời thật lòng nhé.
Tôi ngập ngừng không dám nói tiếp, nhưng ông lão vẫn đang tỏ ý lắng nghe. Ông ra hiệu cho tôi tiếp tục...
- Câu trả lời của em là gì thế? (đọc tại Qidian-VP.com)
Tôi nhận lấy sợi dây chuyền từ tay ông lão. Ông lão mỉm cười và vẫy tay một cái để chào tôi. Không gian xung quanh dần trở nên nhạt nhòa và thay bằng khung cảnh ở ngoài bến cảng như khi chúng tôi chờ đợi nhiệm vụ bắt đầu. Anh Quân và Mai đang đứng đó đợi tôi. Khi tôi vừa xuất hiện thì anh Quân cất tiếng hỏi, giọng khá hồ hởi:
- Cháu... dạ... có một thứ cháu nghĩ đến, nhưng không biết có đúng không...
- Ông ấy hỏi điều gì là quan trọng nhất? Sức mạnh, trí tuệ hay tình yêu?
Nghe câu trả lời của tôi, ông lão hơi nhướn mày lên và nói:
-- Hết chương 22 --
- Chàng trai trẻ... ta thấy cháu không giống bọn họ. Cháu đã có câu trả lời chưa?
Mai nghe vậy liền nói:
Tôi đưa sợi dây chuyền ra khoe. Anh Quân nhìn sợi dây một cách chăm chú. Lát sau anh cất tiếng hỏi:
Tôi đáp:
Tôi thật thà đáp:
Nếu như vậy thì tôi có đáp án rồi. Tôi mạnh dạn trả lời:
- Cháu nghĩ là lòng dũng cảm ạ.
Ông lão có vẻ thích đặt ra các câu hỏi nhỉ. Tôi chỉ mong rằng ông đừng hỏi kiểu thơ thẩn nữa, bởi tôi cũng không khoái thơ cho lắm. Tôi cố ra vẻ nghiêm túc và đáp:
Tôi nhận lại sợi dây và mỉm cười với anh, nói thêm:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.