Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 776: Tìm người.

Chương 776: Tìm người.


Rừng Điên!

Đây là một khu rừng rộng lớn kéo dài từ biên giới Nam Tinh tới tận trung tâm đại lục, thậm chí còn hơi kéo lên phương bắc một chút kết hợp với cao nguyên Đông Lượng và dãy núi Grandlia chia đôi lục địa ra làm hai vùng khác nhau.

Cho tới hiện tại khi muốn di chuyển theo đường đông tây mọi người thường chỉ có hai lựa chọn là đi vòng lên phương bắc vượt qua hoang nguyên Tagon để tới được phía tây hoặc lựa chọn đi vòng xuống phương nam vượt qua các dãy núi và rừng già rậm rạp. (Có thể tham khảo con đường tơ lụa đi qua sa mạc Gobi, mà chếch lên phía bắc nhiều hơn.)

Cho tới hiện tại cũng chỉ còn cách đi vòng xuống phía nam nơi biên giới của rừng điên và dãy núi Grandlia hội tụ để thực hiện hành trình, đơn giản bởi vì hoang nguyên Tagon giờ đây đã nằm trong vùng lãnh thổ của ma quỷ.

Cái tên rừng điên đúng với nghĩa đen của nó, khu rừng này như bị điên.

Các sinh vật sống trong khu rừng cho dù là sinh vật bình thường hay sinh vật ma pháp đều có tính công kích rất mạnh khác hoàn toàn so với chính chúng ở những nơi khác vì thế khi tiến vào khu rừng ngươi phải phi thường cận thận bởi vì ngươi không thể biết có thứ gì sẽ t·ấn c·ông ngươi sau đó, cho dù đó chỉ là một cái cây nhìn vô cùng bình thường.

Thậm chí cho dù siêu phàm giả tiến vào khu rừng thì sau đó cũng có thể đột nhiên hóa điên t·ấn c·ông người bên cạnh.

Cho nên một khi tiến vào khu rừng này tất cả mọi thứ đều có thể trở thành kẻ thù của ngươi cho dù có là đồng đội thân thiết nhất.

Cho dù là pháp thánh nếu tiến vào sâu trong khu rừng cũng có thể bị hóa điên lúc nào không hay. Chính vì điều này mà cho đến này khu rừng vẫn còn rất nhiều bí mật với thế giới bên ngoài.

Nhưng không vì thế mà khu rừng bị lãng quên ở đó, đây cũng là nơi cung cấp rất nhiều vật phẩm ma pháp cho thế giới vì thế rất nhiều kẻ mong làm giàu trong một đêm đều tụ tập về đây.

Thành Điên chính là từ đó mà sinh ra, nó là nơi dừng chân lớn nhất quanh rừng điên cho những người săn bảo vật.

Theo lẽ thường thì hiện tại thành Điên nên nằm trong sự quản lý của Nam Tinh. Nhưng không có chuyện đó, đúng như cái tên của tòa thành này nó là một nơi vô cùng điên loạn.

Tại đây có một câu nói rất nổi tiếng.

“Tại thành Điên chỉ có thứ ngươi không thể nghĩ ra, không có thứ không tồn tại.”

Mọi thứ dơ bẩn nhất của sinh vật có trí khôn ngươi đều có thể tìm thấy ở tòa thành này.

Đó là lý do Nam Tinh không đụng tới tòa thành bởi vì nó quá hỗn loạn và giá trị để dẹp loạn của nó cũng không bằng với cái giá phải bỏ ra.

Vì thế cho tới nay thành Điên cũng không có một chính quyền thống nhất quản lý.

Nói là thành nhưng nơi này đến cả một bức tường thành cũng không có, dù sao đây chỉ là nơi một đám điên muốn giàu sau một đêm tụ tập tới lập nên, bọn chúng sẽ không tiêu tốn cái giá lớn để đi xây tường thành cái gì cả. Nơi này cũng không bị ai t·ấn c·ông cần gì phải làm như vậy.

Ân! Nói vậy cũng không hẳn chính xác, trước kia Nam Tinh hay Gray cũng đều từng có một thời gian kiểm soát qua thành Điên nhưng rồi bọn hắn cũng chỉ có thể từ bỏ không làm được gì, và cái thành này lại đâu vào đấy.

Trong một quán rượu bình thường ở thành Điên, một trung niên nam nhân đi tới. Hắn khoác trên người một bộ áo choàng tơi tả với đầy vết rách khắp nơi, bên eo là một thanh kiếm khuôn mặt có một vết cắt từ trán tới tận cằm khiến cả người hắn toát ra một luồng sát khi vô cùng mạnh mẽ.

Đám sâu rượu đang vui vẻ với bạn bè của mình xung quanh đều vô tình hay cố ý liếc nhìn trung niên, một số người thậm chí đã chạm tới v·ũ k·hí của mình.

Trung niên không quan tâm hắn đi tới quầy rượu đặt một đồng vàng lên bàn đẩy về phía chủ quán nói.

Một ly sâm đất.

Sâm đất là một loại rượu khá bình dân đối với những người sống trong thành phố này và chắc chắn nó không đáng giá một động vàng.

Nhưng chủ quán chỉ nhìn đồng vàng lại không nhận lấy rồi bình tĩnh nói.

“Ở đây không nhận tiền Đế quốc. Chúng ta chỉ sử dụng tiền Nam Tinh.”

Nghe vậy trung niên nhíu mày đôi mắt toát ra vô tận sát khí hỏi.

“Tại sao?”

Chủ quán không để ý tới sát khi của trung niên rất bình tĩnh nói.

“Ngươi đi một quãng đường dài như vậy tới đây rồi lại không biết tại sao ư?”

Xung quanh nơi này đều là lãnh thổ Nam Tinh, tiền Đế quốc dùng được gì ở đây!

Nhưng trung niên nam nhân không trả lời hắn chỉ nheo mắt nhìn chủ quán.

“Này nếu ngươi không có tiền Nam Tinh tao có thể nhận cho. Yên tâm đảm bảo nước của tao sẽ giúp mày sảng khoái ha ha.”

Lúc này có một tên khác lên tiếng đùa giỡn, rồi hắn giơ ly rượu của mình lên cho mọi người thấy nhổ một ngụm nước miếng vào trong cười lớn.

Ha ha!

Đám người xung quanh cũng cười như điên.

Nhưng đột nhiên một ánh sáng lóe lên, nụ cười của tên kia vẫn ở đó nhưng đầu của hắn đã rơi xuống đất.

Bộp!

Tới khi đầu của hắn đáp đất tiếng cười mới dừng lại, có kẻ bất ngờ có kẻ lại cười vô số biểu cảm xuất hiện trên mặt bọn chúng nhưng lại không có bất kỳ ai có biểu cảm hoảng sợ.

Đối với những người liềm máu trên vết đao ở đây có cái gì bọn hắn chưa thấy nữa chữ. Cho dù kẻ trước mặt cực kỳ mạnh bọn hắn thậm chí không thấy được hắn ra tay nhưng thế thì sao!

Tất cả đều dùng ánh mắt xem trò hay nhìn một màn này.

“Ngươi dám…”

Đồng bạn của tên khách hàng ở bên cạnh cũng kịp phản ứng, bọn hắn muốn tiến lên nhưng khi tay bọn hắn vừa chạm tới v·ũ k·hí đầu của bọn hắn cũng rời khỏi cơ thể.

Ồ!

Tiếng cảm thán bất ngờ vang lên, trung niên liếc mắt nhìn lũ người trong quán rượu không có kẻ nào sợ hãi với màn vừa rồi, thậm chí một số kẻ còn dám đối mắt với hắn.

Trung niên nam nhân cũng không muốn gây chuyện nữa, liền nhìn về phía chủ quán đưa ra một tờ một trăm đồng của Nam Tinh nói.

“Bây giờ thì được rồi chứ.”

Lần này chủ quán không chút do dự cầm lấy tờ tiền rót cho trung niên nam nhân một li nói.

“Xin hãy tự nhiên.”

Hắn thậm chí không có ý thối lại tiền thừa.

Cầm lên ly rượu trung niên nam nhân một hơi uống cạn.

“Ta muốn hỏi ngươi một việc.”

“Ở đây chỉ bán rượu!”

Chủ quan lên tiếng.

Bộp!

Lại một tờ một trăm đồng nữa đặt lên bàn.

“Ta muốn biết người thạo đường của rừng điên nhất, tốt nhất là loại người có thể tránh được những khu vực nguy hiểm.”

Không chờ chủ quan từ chối trung niên đã nói trước.

Lần này chủ quán thu hồi tờ tiền rồi nói.

“Tới hội mạo hiểm tìm một kẻ tên Phàm.”

Không thừa lấy một chữ.

Rồi một ly sâm đất nữa được đặt trước người trung niên.

“Khuyến mại!”

Chủ quan nói.

Trung niên đương nhiên không từ chối, hắn uống cạn ly rượu rồi đặt mạnh xuống sàn quay người rời đi.

Sau khi hắn cửa một số khách hàng trong quán cũng đứng dậy rời đi biến mất trong bóng đêm của thành phố.

Không ai để ý tới bọn hắn cả, dù sao sáng mai sẽ có thêm một hoặc vài cái xác cũng không có nhiều người quan tâm, nơi này lúc nào không c·hết người đó mới là vấn đề lớn.

Trung niên nam nhân rất nhanh đã tìm được người hắn cần tìm.

Người tên Phàm này không có gì đặc biệt, một khuôn mặt bình thường, một khí chất bình thường và một hộ quân áo cũng bình thường hắn là kiểu người có thể hòa vào bất kỳ nơi nào mà không bị phát hiện.

“Ngươi vừa g·iết người.”

Vừa ngồi xuống Phàm đã hỏi trung niên nam nhân.

“Có vấn đề gì sao?”

Trung niên hỏi lại, tựa như việc g·iết người là chuyện rất bình thường vậy.

“Cũng không có gì! Chỉ là lần sau khi gặp ta ngươi nên thanh tẩy một chút.”

“Hừm! Ta sẽ chú ý.”

Nói rồi trung niên đặt lên bàn một sấp tiền vàng của Đế quốc nói.

“Ta cần người dẫn đường.”

“Nơi này không nhận tiền Đế quốc.”

Một câu trả lời đã được trung niên dự đoán từ trước.

“Bây giờ ta chỉ có tiền Đế quốc làm đặt cọc, sau khi xong việc sẽ thanh toán tiền Nam Tinh cộng thêm số tiền này.”

Trung niên nói.

“Hừm! Phải xem công việc gì đã.”

Phàm không vội đồng ý.

“Dẫn ta tới phương bắc Nam Tinh, đi qua rừng điên.”

Lời này khiến Phàm biến sắc.

“Ngươi hẳn biết mình đang nói gì phải không?”

“Ta có thể trả thêm gấp năm lần số này.”

Độp!

Trung niên không trả lời Phàm mà lại đặt thêm một túi vàng nặng trịch xuống trước bàn hắn.

“Đương nhiên cũng sẽ có tiền Nam Tinh tương đương với số này.”

Nghe vậy Phàm không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng.

Dù sao mặc dù tiền Đế quốc không tiêu được ở đây những cũng có thể đi đổi tiền, chỉ có điều nó có chút rắc rối nên mọi người mới ngại nhận tiền Đế quốc thôi, bây giờ một số tiền lớn như vậy xuất hiện trước mặt cho dù gặp chút rắc rối cũng không phải không được.

Chương 776: Tìm người.