Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 777:

Chương 777:


Trần Đường lại tới căn nhà hắn đã gặp trung niên nam nhân trước đó. Lần này hắn không cần phải chờ vì trung niên nam nhân đã chờ hắn sẵn ở đó.

“Xem ra hành động của ngài không được suôn sẻ.”

Trung niên nam nhân đứng dậy nở một nụ cười chào đón Trần Đường.

“Chuyện ta giao cho ngươi thế nào?”

Trần Đường lạnh lùng hỏi.

“Không phải ngài đã có đáp án rồi đó sao?”

Nhưng hắn chỉ nhận được một cái nhún vai của trung niên nam nhân.

Trần Đường áp sát trung niên nam nhân gằn giọng nói.

“Đừng tưởng ta không biết ngươi giở trò gì. Ta không có thời gian chơi với ngươi, cũng không có thời gian để thuyết phục ngươi cái gì. Nói cho ngươi biết nếu ta không xử lý được đám phản quân kia trong vòng ba ngày sẽ có người thay ta. Tới lúc đó ngươi cũng đừng mong sống yên ổn.”

Trần Đường đã tới đường cùng!

Thời hạn cuối cùng Đỗ Phong Nam giao cho hắn chỉ còn từng đó thời gian, nếu hắn không thể xử lý được quân phản loạn ẩn nấp trong thành phố hắn liền phải cút khỏi vị trí này.

Công văn bổ nhiệm Đỗ Phong Nam làm tổng đốc đã tới hai ngày trước, nó cũng có nghĩa bây giờ Đỗ Phong Nam đã có toàn quyền với phương nam. Chỉ cần hắn vẫn tuân thủ chiến lược của trung ương, như vậy hắn muốn đưa ai lên hạ ai xuống đều chỉ cần một lời nói.

Quả nhiên những lời này vừa ra đôi mắt của trung niên nam nhân đã híp lại.

Hắn mặc dù chơi Trần Đường một vố nhưng hắn cũng hiểu Trần Đường là gốc rễ của hắn ở thành phố này, nếu Trần Đường rơi đài người mới lên chưa chắc đã sử dụng hắn.

Cho dù trung niên nam nhân có thể đè giới hắc đạo của thành phố lên đánh, hắn cũng không thể chống lại sự mạnh từ chính quyền.

“Ngài không cần phải nói như vậy với ta thưa đại nhân! Ta hiểu nặng nhẹ của việc này. Xin ngài yên tâm ta sẽ giúp ngài tìm ra lũ phản loạn.”

Trung niên nam nhân lên tiếng trấn an.

“Tốt nhất là ngươi nên như vậy! Nếu không cho dù ta không được ngươi cũng không sống yên.”

Trần Đường lên tiếng cảnh cáo.

Rời khỏi căn nhà Trần Đương nói với phó quan của mình.

“Để người chúng ta theo dõi hắn, đừng để hắn rời khỏi mắt các ngươi.”

Trần Đường có đã bắt đầu nghi ngờ tên thuộc hạ hắc bang do hắn bồi dưỡng lên, lần vây quét trước bọn hắn đã điều tra một loạt người nhưng cuối cùng không được gì cả, cuối cùng Trần Đường cũng chỉ có thể đặt ra một giả thiết.


Trong một căn nhà nhỏ đóng chặt ở ngoại ô Nam Thương một thanh niên đang bị trói gô trên ghế, trong khi đó gia đình của hắn cha mẹ già cùng vợ con bị ép quỳ trước mặt hắn, cho dù đó chỉ là một cô bé hai tuổi cũng bị trói cùng với mẹ nó và tiếng khóc của cô bé vang vọng khắp ngôi nhà.

Mẹ của đứa bé tóc tai bù xù trên mặt vẫn đang dính đầy nước mắt cố gắng dỗ dành nàng nín khóc, ánh mắt nàng thi thoảng lại hoảng sợ liếc nhìn những người đang đứng xung quanh.

Một con dao đặt lên má nàng, nữ nhân cảm nhận được lưỡi da lạnh lẽo đang sượt qua trên khuôn mặt mình, nàng sợ hãi không dám động đậy mặc cho con gái trong lòng vẫn đang khóc.

Thanh niên đang bị trói trên ghế nhìn thấy cảnh này liên tục lắc đầu nước mắt tuôn ra như mưa nhưng lại không phát ra được bất kỳ âm thanh nào bởi vì miệng hắn đã bị bịt lại.

“Ngươi bao nhiêu tuổi rồi!”

Sau lưng nàng một nam nhân hỏi, chất giọng của hắn đặc sệt tiếng của người phương bắc cho thấy hắn tới từ Nam Tinh.

Hắn là một đặc vụ của sở cảnh sát Nam Thương, còn hắn có mặt ở đây hẳn ai cũng đoán được lý do rồi

“Ta…ta…ta hai mươi mốt…”

Nữ nhân run rẩy trả lời.

“Chậc chậc! Tuổi thanh xuân, độ tuôi xinh đẹp nhất của một người phụ nữ nha.”

Đặc vụ cảm thán nói.

“Vậy vợ chồng các ngươi kết hôn bao nhiêu năm rồi?”

Hắn tiếp tục hỏi.

Trong khi đó cô bé trong người nữ nhân vẫn tiếp tục khóc.

“Đừng sợ! Đừng sợ, chú không phải người xấu, bé không phải sợ.”

“Ba! Ba năm.”

Đặc vụ còn xoa đầu cô bé giống như muốn dỗ cô bé dừng khóc. Trong khi mẹ nàng vẫn trả lời từng câu hỏi của đặc vụ.

“Ba năm! Lại là một đôi vợ chồng son nha.”

Đặc vụ vừa nói vừa nhìn về phía cha mẹ của thanh niên hỏi.

“Cô bác xin đừng lo lắng! Mọi người rất an toàn, sẽ không có chuyện gì xảy ra với mọi người đâu…”

Nói tới đây hắn dừng lại một chút rồi nhìn về phía thanh niên nở một nụ cười mỉm.

“Đó là khi con của hai người phối hợp với cháu.”

“Như vậy! Trương Đại Mao cậu nghĩ sao về lời đề nghị của tôi.”

Nói rồi đặc vụ ra hiệu cho đồng đội bên cạnh lột bịt miệng của thanh niên xuống.

“Hà hà! Đại nhân, ta không biết gì cả, ta không biết gì cả! Xin đại nhân tha mạng, tha mạng.”

Thanh niên bị mở bịt miệng ra thở dốc rồi ngay lập tức lên tiếng cầu xin tha thứ.

“Sai rồi, sai rồi! Từ bây giờ mỗi câu nói sai của ngươi sẽ rất nguy hiểm. Suy nghĩ thật kỹ những lời ngươi nói ra.”

Đặc vụ rất nhẹ nhàng nói, nhưng những lời này lại khiến trái tim của gia đình như rơi vào hầm băng.

“Không, không! Ta thực sự không biết gì cả, xin ngài tha mạng a.”

Thanh niên giống như chưa nhận thức được những lời vừa rồi có ý gì, hắn tiếp tục cầu xin.

“Lại trả lời sai rồi!”

Lần này ánh mắt đặc vụ trở nên vô cùng lạnh lùng, sắc bén.

“ahh…uuuu.”

Nữ nhân đau đớn hét lên, nhưng lập tức miệng nàng đã bị một bàn tay ngăn chặn, đặc vụ ghé sát tới trước mặt nàng đưa tay phải lên miệng làm dấu yên lặng.

Suỵt!

Nước mắt đã dàn dụa trên dung nhan của nữ nhân mồ hôi lạnh của nàng thấm ướt trán nhưng nàng cũng cố gắng nuốt xuống âm thanh trong cổ họng mặc cho con dao vừa rồi đang cắm vào bàn tay nàng.

Lúc này đặc vụ mới bỏ tay ra khỏi miệng nàng.

Phụt!

Con dao rút ra, v·ết t·hương bị máu tươi bắn tung tóe.

“Ahhh…uuu.”

Nữ nhân lại một lần nữa không nhịn được, miệng của nàng lại một lần nữa bị bịt kín.

“Yên lặng nào cô bé, nếu không sẽ rất nguy hiểm đấy.”

Giống như đã nhận ra được nguy hiểm nữ nhân gật đầu xem như đồng ý với những lời của đặc vụ.

“Nhìn chồng của cô đi! Để hắn đừng nói lung tung, nếu không sẽ vô cùng…vô cùng nguy hiểm.”

Đặc vụ ghé vào tai nữ nhân nhỏ giọng nói.

Không cần đặc vụ nói ánh mắt nữ nhân đã nhìn chằm chằm chồng mình, trong ánh mắt đó có đau khổ, cũng có cầu xin và cả mong chờ nữa. Còn thanh niên hắn chỉ có thể lắc đầu cầu xin bởi vì miệng của hắn bây giờ lại bị bịt lại.

“Ta không biết gì cả! Ta không biết gì cả xin ngài tha mạng, xin ngài tha mạng.”

Vẫn là những lời đó.

“Ahhh…uuu.”

Lần này không phải nữ nhân mà là mẹ của thanh niên, cũng không phải bàn tay mà là một cái tai của bà đã bị cắt bỏ.

Đương nhiên vẫn như tình huống cũ miệng của bà lão bị bịt lại, còn v·ết t·hương thì vẫn chảy máu.

“Ư..ư..ư!”

Bên cạnh ông lão đang không ngừng dãy dụa như muốn nói cái gì đó.

“Xin ngài…xin ngài bỏ qua cho chúng ta! Chúng ta có tội tình gì chứ.”

Sau khi được tháo bịt miệng ông lão lại lên tiếng cầu xin.

“Tội của các ngươi! Như vậy phải xem con của các ngươi rồi.”

Đặc vụ không nói nhiều, hắn đặt lưỡi dao lên cổ ông lão, lưỡi dao sắc bén cứa ra một đường khiến máu rỉ xuống, ông lão cảm nhân được đau đớn trên cổ không dám động đậy chỉ sợ đặc vụ sơ suất.

“Trương Đại Mao ơi Trương Đại Mao! Ngươi khiến ta tốn quá nhiều thời gian rồi. Nếu ngươi còn dùng thái độ như vậy nữa vậy thì chính ngươi sẽ hại c·hết gia đình mình.”

Lần này khi bịt miệng được tháo ra Trương Đại Mao thậm chí không phát ra tiếng, hắn chỉ sở nói sai một câu sẽ khiến hắn hối hận.

Trong khi đó cha hắn lại dùng ánh mắt cầu xin nhìn hắn, nước mắt đã chảy ra nhưu mưa.

“Ngài…ngài muốn ta nói gì?”

Truơng Đại Mao run rẩy nói.

“Lại trả lời sai rồi.”

Ánh đao lóe lên, một vòi máu phun ra.

“Không…uuuu.”

Trương Đại Mao hét lên nhưng lại tiếp tục bị bịt miệng, đôi mắt hắn như nứt ra nhìn cha mình ngã xuống trên cổ có một vết cắt sâu hoắm có thể nhìn thấy những những bộ phận trong cổ họng.

Cha hắn vẫn đang nhìn hắn nhưng lần này giống như ánh mắt căn dặn.

Cứu lấy mẹ ngươi, cứu lấy vợ con ngươi.

“Ta là một người rất thiếu kiên nhẫn đấy Trương Đại Mao.”

Đặc vụ lại một lần nữa đặt dao nhưng lần này không phải mẹ của Trương Đại Mao, cũng không phải vợ của hắn mà là cô con gái đang nằm trong lòng nàng.

Lần này ánh mắt Trương Đại Mao đã hoảng sợ cực độ, hắn liên tục lắc đầu cơ thể dãy dụa như muốn thoát ra, ánh mắt nhìn lấy đặc vụ rất vội vã như muốn đặc vụ tháo bịt miệng cho mình.

Chương 777: