Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 14: Chuẩn bị

Chương 14: Chuẩn bị


Nhà mo Sinh không nằm trong làng. Từ lúc thầy pháp bốn đời trước lên nắm chức Mo thì đã dọn ra ngoài làng, xây gần cánh rừng. Mo đời trước, cũng là thầy của mo Sinh giải thích rằng làm thế để cho thuận tiện hái thuốc, với có những loại phép thuật cần thí nghiệm ở nơi vắng người. Thế nên cứ sống trong làng thì không tiện cho tu tập.

Dưới ánh trăng lạnh lẽo, mo Sinh lấy hết sức mà lao nhanh về phía cánh rừng. Bình thường thì từ bờ sông chỉ cần đi dọc về phía cuối làng, là sẽ tới được nhà, đi bộ thì chỉ mất tầm độ 30 phút là tới, còn chạy thì chắc độ hơn 15 phút. Nhưng Mo không dám đi như mọi ngày. Ở đấy còn một thứ làm ông đau đầu. Nên mo Sinh chỉ có để đi vòng qua làng. Cứ chạy kiểu này thì kể cả ông không cảm thấy mệt thì cũng phải mất gần 2 tiếng mới về tới nhà. Không biết trong thời gian ấy có sự gì xảy ra không nữa.

Thời gian không đứng về phía mo Sinh. Ông liền cắn răng móc ra từ trong ngực hai tấm bùa màu xanh lục có phần cũ kỹ. Đây là tấm bùa mà được truyền từ đời Mo đầu tiên là pháp sư xuống đến đời ông. Mo Sinh nghe sư phụ kể thì còn có từ đời các pháp sư đầu tiên vào nơi này nữa.

Vị mo ngoại tộc đời đầu kia truyền xuống một xấp phù lục khá dày. Nhưng truyền qua 4 thế hệ, đến đời Mo Sinh thì chỉ còn lại lác đác có 4 tấm, 2 tấm lục phù, một tấm hoàng phù cùng một tấm kim phù.

Mo Sinh nhăn nhó mặt mày vì tiếc của. Sau cùng ông cũng cắn răng mà dán hai tấm bùa lên bắp chân. Lập tức một cỗ thanh khí từ trong hai tấm phù chảy qua da thị ngấm vào mạch máu, Mo Sinh cảm thấy người nhẹ bẫng, hai chân như có quái lực, bây giờ ông không còn là chạy nữa mà đúng hơn là đang lướt đi. Chỉ độ chưa đến 10 phút sau mo Sinh đã dừng lại ở trước nhà.

Ông trầm trồ không thôi. Phù lục tổ tiên để lại quả thần kì. Sau đó ông gỡ hai tấm phù ra. Chúng nó đã ảm đạm đi rất nhiều. Mo Sinh tính toán, nhiều nhất hai tầm phù này chỉ có thể chống đỡ ba lần nữa. Đấy là nếu thời gian dùng không quá mười phút. Ông lắc đầu tiếc nuối.

Mo Sinh đi tới mở tấm cửa gỗ kêu đến “kẹttt…” một tiếng. Từ trong nhà từng luồng khí lạnh lẽo bay ra. Mo Sinh bước vào nhà, thắp lên mấy ngọn nến xua đi cái u ám thì mới thở dài một hơi. Nhà, dù thế nào cũng đem lại cho con người ta cảm giác an toàn. Nếu nó không đem lại cảm giác đó thì đấy không phải là nhà.

Sau đó mo đi vào gian phòng bên phải, thắp lên hai ngọn nến đỏ trên hương án, trên đó có đặt 5 bài vị của các đời thầy mo trước cùng với vị sư tổ. Mo Sinh lấy ra từ ngăn dưới hương án năm que nhang rồi đốt lên. Ông phẩy tay vài cái, mùi nhang thơm nhè nhẹ xua tan đi cái không khí ẩm thấp làm cho tâm hồn con người ta cảm thấy thanh thản.

Rồi ông mới quỳ gối trước hương án mà khấn “Kinh thưa sư tổ, các vị tiên hiền cùng với sư phụ. Con tên là Lạc Vân Sinh, là thầy mo đời thứ năm của làng Ngọc Sơn. Nay trong làng có yêu tà quấy phá. Hiện nó đang bị Hà thần trấn áp nhưng e rằng Hà thần không g·iết nổi nó. Nếu con yêu đó vào làng thì sẽ gây ra đại hoạ. Con tư chất kém cỏi, học nghệ không tinh. Chút tài mọn chẳng thể bảo vệ được dân làng. Nay con xin thỉnh pháp bảo cùng với phù lục tổ truyền ra tay trừ yêu. Kính xin sư tổ, các vị tiên hiền cùng với sư tôn chấp thuận”

Sau đó mo Sinh ngẩng mặt nên, trên bát hương lúc này năm que hương đang cháy không đồng đều. Mo Sinh thấy vậy liền cười “là quẻ thượng”. Rồi ông chắp tay vái dài ba cái.

Sau khi đã nhận được sự chấp thuận, mo Sinh đi ra đằng sau hương án rồi lấy ra một cái hộp dài cỡ ba thước được trạm khắc tinh xảo. Mo mới mở ra, trong đó có một cây mộc kiếm cùng với một tấm phù lục màu vàng kim trông vẫn còn rất mới.

Mo Sinh cầm hai món bảo vật mà yêu thích không thôi. Từ khi ông được thầy Mo đời trước thu làm đồ đệ năm 6 tuổi, tới nay đã tuổi ngũ tuần thì đây mới là lần thứ hai ông được chạm vào hai thứ này.

Ông cất tấm phù lục vào trong ngực rồi đeo cây kiếm ra phía sau lưng. Đứng trước tấm gương đồng xoay xoay vài vòng thì mo Sinh mới gượng cười. Thầy mo mà đeo kiếm đạo sĩ, trông nó cứ bị lạc quẻ thế nào ý. Thế ông lại cởi ra, dắt ở bên hông.

Mo Sinh sau đó lại lô từ dưới hương án ra một cái hòm. Trong đó có một bộ đạo bào màu lam, một tấm phù lục màu vàng cùng với một cái mộc bài cũ kỹ. Cất tấm bùa vào cái túi đang đeo, mo Sinh lật qua lật lại tấm mộc bài hình ngũ giác. Mặt trước của nó có khắc một chữ Mao bằng tiếng Hán. Mặt sau thì có khắc một chữ Ngoại.

Thấy sư phụ bảo đây là lệnh bài chứng nhận thân phận của vị sư tổ. Sư tổ là đệ tử phái Mao Sơn, Nhưng mà sư phụ cũng nói phái ấy ở phương Bắc nổi tiếng lắm mà. Thế mà để cho đệ tử luân lạc vào nơi khỉ ho cò gáy trời nam này. Để cho con cháu khổ theo. Đây chính là thắc mắc được chôn sâu dưới đáy lòng mo Sinh. Ông không dám hỏi sư phụ sợ bị trách tội khi sư.

Mộc bài này ngoài để chứng minh thân phận còn có công dụng bảo vệ thân thể, linh hồn người đeo. Tuy nhiên cũng chỉ là ở mức thấp nhất. Nhưng với mo Sinh thì đó cũng là đưa than ngày tuyết rồi.

Mo Sinh sau đó đứng dậy, đi tới bức tường phía sau hương án. Ông gõ nhẹ mấy lần lên nó. Bỗng nhiên bức tường phát ra tiếng ầm ầm, một mảng tường được kéo lên để lộ ra một cái cửa hang cùng với bậc thang dẫn xuống dưới.

Rút lấy ngọn đuốc bên cạnh cửa hang rồi thắp lên. Dưới ánh đuốc, từng bậc thang quanh co hiện ra. Tầm hơn năm phút sau ông đã ở dưới một cái động lớn. Trong độ có một cá ao nước rộng cỡ 5-6 mét toả ra thứ mùi gây gây có chút tanh. Trong động còn có một cái bàn đá lớn trên đó có chi chít các chữ cái kì lạ. Ngoài ra còn có mấy cái tủ gỗ bên trên đặt mấy cái cái lọ sứ to nhỏ không đều. Mo Sinh đi tới thu lấy một đống lọ sứ nhỏ cùng cỡ sau đó thì cắn rách đầu ngón trỏ rồi hoạ lên từng cái lọ nhỏ dòng chữ cổ quái. Ông tiếp tục làm thế với ba lọ sứ to hơn. Sau đó xếp gọn tất cả chúng vào một cái giá gỗ rồi cất vào trong túi đeo bên hông.

Tiếp đó, mo đi tới cái đầm đen kịt kia, ông lấy ra một cái chuông đồng lắc lên vài lần. Trong hang động tĩnh mịnh, từng tiếng leng keng phát ra nghe vô cùng quỷ dị. Sau khi tiếng chuông dừng lại, từ trong đầm, khói đen vần vũ tụ lại thành hình một cái đầu rắn to cỡ cái nồi cơm điện.

Mo Sinh thấy nó liền cất tiếng:

“Thanh Sương ngươi là con rắn tinh mà vị sư tổ thu phục được. Sau khi sư tổ toạ hoá, ngươi cũng không lâu sau đó mà c·hết đi rồi được thầy Mo đời đầu luyện thành Ma. Các đời mo sau đó đều hết lòng cung phụng ngươi như lão tổ tông. Đến đời ta đã là đời thứ 5. Hiện nay ta lâm đại địch, cần ngươi ra sức giúp đỡ”

Hai đoàn lục diễn trong hốc mắt của cái đầu rắn lớn nhấp nháy vài lần. Sau đó cái lưỡi thò ra thụt vào tỏ ý khinh miệt, không quan tâm.

Mo Sinh thấy ma vật tỏ thái độ kinh thường nhưng ông vẫn điềm nhiên. Bản thân không đánh lại nó thì bị nó khinh là đúng. Sau đó mo Sinh kể đại khái tình hình đang xảy ra cho nó nghe rồi ông nói:

“Ta biết ngươi lúc sống đã là con vật có linh tính. Sau không chịu quy phục dưới trướng Sơn thần mà đi theo sư tổ ta. Nay ta không thể nào mà thủ thân được. Con tinh cọp nó đã để ý tới ta. Lại cộng thêm con quỷ không rõ lai lịch kia. Nếu ta mà c·hết thì ta cũng sẽ huỷ cải chuông đồng này- vật bản mệnh của ngươi. Bao đời nay các mo cung phụng ngươi mà đến lúc làng gặp nguy nan ngươi lại bo bo giữ mình thì ngươi cũng không cần tồn tại nữa”.

Cái đầu rắn nghe thấy vậy thì hai đoàn lửa xanh trong mắt nhấp nháy liên hồi. Nó nhìn nhắm chằm mo Sinh mà tỏ ý “Ngươi đang uy h·iếp ta?”. Mo Sinh cũng nhìn chằm chắm nó mà mỉm cười, “Ngươi đoán xem”.

Sau đó cái đầu rắn đành miễn cưỡng hoá thành một làn khói đen chui vào cái bình sứ bên cạnh đầm. Mo Sinh thu lấy cái bình rồi đi lên phía trên. Đối diện với căn phòng bên phải, tại gian nhà chính có một cái bàn thờ gia tiên. Mo Sinh đi tới, thắp ba nén hương mà mắt đầu khấn. Ông lẩm bẩm đọc từng cái tên kèm theo sinh thần bát tự. Sau đó mo Sinh vái ba vái mà nói:

“Thưa các anh các chị. Tuy không chung dòng máu nhưng các anh các chị là con thầy còn em đây là học trò của thầy. Nay em lâm cảnh nguy khó, xin các anh các chị có thiêng thì hỗ trợ em tai qua nạn khỏi”.

Sau lời khấn của mo Sinh, ở góc nhà có tầm năm cái bóng đen đi ra rồi nhập vào bóng mo.

Sau đó mo đi tới chỗ cột nhà chính, lấy từ trên xà nhà xuống một cái hộp gỗ nhỏ, chứa một xấp phù. Từ chất liệu giấy tới hoạ tiết thì những tấm phù này trông kém xa 2 tấm lục phù chứ đừng nói tới hoàng phù hay kim phù.

Mo Sinh cầm cả xấp bùa mà nhét thẳng vào trong ngực áo.

Hơn hai chục tấm bùa này là toàn bộ công sức trong hơn 20 năm làm mo của ông. Trận chiến trước mắt đã là thứ không thể tránh, mạng mình còn khó giữ còn quan tâm đến tài sản để lại cho đời sau làm gì nữa. Nếu qua cơn sóng giữ này ông sẽ quyết tâm thu đệ tử mà truyền nghề. Cái thân già này cũng nên nghỉ ngơi mà tập chung nghiên cứu. Có lẽ sau đợt này làng sẽ còn xảy ra nhiều điều quái quỷ nữa. Nhưng đó là trách nhiệm của đứa đồ đệ tương lai. Ông không quan tâm.

Mọi thứ đã chuẩn bị đầy đủ, mo Sinh tháo xuống tấm khăn xếp, ông vấn lại búi tóc rồi bời, rửa mặt, cạo râu. Sau đó mo Sinh đẩy cửa đi ra, nhìn lên vầng trăng tròn lạnh lẽo, hít một hơi thật sâu rồi dán hai tấm lục phù lên bắp chân, lao vào màn đêm cô tịch.

Chương 14: Chuẩn bị