Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 9: Mất một người, thêm một người.
Một chuyện mà không phải ai sống sót đủ lâu cũng làm được, bao gồm cả Tuân, một người có nhận thức sâu sắc về sự tầm thường của mình.
Tuân khẩn trương thả Bethany xuống, chạy đến sử dụng tấm thẻ lấy của Bethany, để quét và ghi đè lên hệ thống.
Và tìm thấy phòng bệnh, nơi tiến sĩ Exner đã kết liễu toàn bộ bệnh nhân, và đuổi việc tất cả y tá.
Sau đó, Tuân kích hoạt cửa hệ thống một lần nữa, nhốt toàn bộ đám háo ăn tại bên kia hành lang,
“Chris!”
“Không công khai?”
Đến chính Travis cũng không nhận ra đây là con trai mình, Christopher bây giờ trở nên xa lạ vô cùng.
Thì bên kia cánh cửa, cậu chuyện dang dở tiếp tục.
Chương 9: Mất một người, thêm một người.
Nhưng bây giờ là thời điểm thích hợp để hy sinh một ai đó.
Không nghi ngờ gì nữa, chính là Tuân và Alicia đến muộn.
“Chúng ta sẽ quay lại với Mady và Nick, ở đây chẳng còn gì cả,” Tuân cõng Bethany trên lưng, cơ thể cô nhẹ hơn hắn nghĩ, sẽ không cản trở nhiều.
“Là hai Tuân và Alicia, họ quay lại đây!” Nicholas hô lên.
Madison cũng mừng rỡ khi nhìn thấy hy vọng sống sót.
“Chris, đứng sau lưng bố,” người cha tiến tới trước, để bảo vệ con trai mình, mặc kệ nó có là ác quỷ, hay chỉ là một đứa trẻ bình thường.
Và khi những viên đ·ạ·n cuối cùng được giải phóng, ngọn khói uốn lượn trên đầu họng s·ú·n·g, đây chưa phải là lúc kết thúc,
Bên này xác sống bắt đầu chuyển hướng mục tiêu, t·ấn c·ông hai người sau lưng,
“Không, nếu có người yểm trợ sau lưng, anh sẽ an toàn hơn,” Tuân nói thật, mặc dù có thể Alicia sẽ nghĩ khác.
Những nhân vật tưởng chừng là tầm thường, làm nền, có thể là một trong những lãnh tụ trong tương lai,
Dứt lời, hắn đâm kim tiêm vào gáy Bethany, cô ta lập tức ngất đi, “xin lỗi rồi, tôi không có thời gian để thuyết phục một kẻ muốn t·ự s·át.”
Khi đi qua phòng bếp, hầu hết các xác sống đã bỏ đi, chỉ có một vài tên mới biến đổi,
Dường như đó là một c·ái c·hết không đau đớn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Năm người dựa lưng vào nhau, nhưng lại ngăn cách, và đôi bên cùng phải đối diện với một đám xác sống.
Quân số địch bên kia quá đông, do những xác sống từ bên ngoài tràn vào, cùng những tên lính bị g·iết c·hết biến đổi.
Chúng không cầm chân được hai người, đến hành lang, nơi lũ xác sống bị động tĩnh tại đây thu hút.
“Không, anh chỉ mượn của cậu ta.”
Hắn trì độn như một con người bình thường khi đối mặt với sợ hãi, không thể áp dụng lý thuyết vào thực tế, và thiếu sự tin tưởng vào bản thân.
Christopher được an toàn, chỉ tiếc Travis không thể nhìn thấy.
Tuân bước đến, cầm tấm thẻ trên tay Bethany, xem xét một chút, rồi bất ngờ nói: “Tha thứ cho tôi, tiến sĩ Exner. Cô vẫn chưa thể c·hết được, chúng tôi cần một bác sĩ còn sống.”
Mặc dù cô biết Travis không còn lựa chọn nào khác, chỉ là ai sẽ c·hết trước, ai là người chứng kiến mà thôi.
Tiếng s·ú·n·g vang lên không ngừng, chỉ khiến đám xác sống xuất hiện càng đông, chúng tiến tới không sợ hãi, không biết mệt mỏi.
Alicia thì không, cô là con gái của đạo diễn, với tất cả những tiềm năng cần thiết để sinh tồn.
“Tôi cần thẻ của cô để giúp một vài người bạn. Họ có thể đã mắc kẹt ở đâu đó và vô tình kích hoạt những cánh cửa tự động kia.” Tuân nói, chân bước tới bàn y tế, thuận tiện thu thập một ít lọ thuốc hắn nhận dạng được, và một ống kim tiêm.
Nicholas ôm chặt mẹ mình, dù chính cậu cũng đang run lên, vì chứng kiến Travis hy sinh, một cách dễ dàng đến thế.
Việc này không khỏi khiến Tuân cảm thấy ghen tỵ muốn nhận tác giả làm cha. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Rất nhiều,” Tuân nói, rồi lấy ra hộp đ·ạ·n dự trữ đưa cho Alicia. “Anh lấy chúng từ chỗ Nick.”
Chứng kiến cảnh tượng này, Alicia che miệng, mặt đầy kinh ngạc, không thể tưởng tượng nổi, những gì mà người phụ nữ kia đã trải qua, trong khoảng thời gian này.
Đôi mắt hắn đỏ ngầu, trong lòng dâng lên ngọn lửa hừng hực, thế giới này chính là như vậy, giống như Tuân đã nói.
Bấy giờ, Tuân và Alicia mới giải quyết xong đám xác sống, chính xác hơn là một mình Alicia với toàn bộ số đ·ạ·n mà cô có.
“Cậu tìm ai?” Bethany quay lại, vẻ mặt của sự bất lực cùng tuyệt vọng đan xen, trông cô rất tiều tụy, “có thể cậu sẽ thất vọng rồi. Họ đã không qua khỏi.”
Travis chỉ biết trơ mắt nhìn người bạn mới quen không lâu bị lũ xác sống xé nát, và nghe những lời nguyền rủa độc ác của anh ta.
Trong sự ngỡ ngàng của gã ta, sau đó là mọi người, cậu lại bồi thêm một cú đạp, để chắc chắn rằng, thức ăn dâng đến tận miệng lũ xác sống.
“Nó ở đây,” Bethany đáp ứng yêu cầu của Tuân rất đơn giản.
“Tránh ra, tôi không cần ông làm điều này!” Christopher hất cánh tay Travis ra, rồi đi về phía đám xác sống,
Nhưng nếu không lên kế hoạch để cứu họ, Tuân sẽ không nhận được sự tin tưởng của cả nhóm như bây giờ.
Nhìn thấy cảnh này, Madison hét lên, “Travis, không, đừng làm vậy, đừng làm vậy mà, làm ơn!”
Còn hai người kia, sự tốt bụng của Travis chính là vấn đề, nhưng anh ta lại không phải cảnh sát trưởng, trong khi Christopher cũng chẳng phải Carl, và chẳng khác gì cục nam châm hút rắc rối.
Đúng lúc này, những tiếng s·ú·n·g lại vang lên, đến từ phía sau đám xác sống,
Một lần nữa, dựa vào trí nhớ đã mơ hồ, cùng năng lực phản xạ tài tình của Alicia, Tuân cuối cùng đã mò đến khu y tế,
“Chỉ là thuốc gây mê, anh biết nó hoạt động thế nào mà. Anh từng học thêm tại một hiệu thuốc và học lõm được một số thứ,” Tuân nói. “Giúp anh đưa cô ấy lên lưng.”
Mắt thấy lũ xác sống đã tới rất gần, Christopher nhấc tay lên, đẩy mạnh Strand một cái,
Chỉ thấy, Bethany Exner ngồi thẫn thờ giữa hàng chục cái xác c·hết, nằm trên các băng ca được xếp thành hàng dài, và trên đầu mỗi cái xác, đều có một lỗ thủng nhỏ, cùng vẻ mặt yên tĩnh khi rời đi.
“Anh chỉ dẫn, em sẽ đi trước,” Alicia nói, cô phát hiện Tuân dường như vẫn chưa thích ứng với xác sống.
“Tiến sĩ Exner,” Tuân tiến đến, nói lời an ủi, “vất vả rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng ngay lập tức, cậu bị một cú đập vào gáy, làm cho đầu óc quay cuồng, b·ất t·ỉnh nhân sự.
“Không!” Madison đau đớn đến ngã quỵ.
“Ôi không, thằng khốn, tao sẽ g·iết mày, tao sẽ g·iết mày!”
Trong lúc Madison và Travis nói lời tạm biệt trong nước mắt, Strand đổ giọt lệ cá sấu và buông xuôi hai tay, thì Christopher lại tỉnh táo đến lạnh lùng. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tuân, anh làm gì vậy?” Alicia đỡ lấy một Bethany đã b·ất t·ỉnh nhân sự, ỉu xìu như cọng bún.
“Anh còn đ·ạ·n không?” Alicia chìa tay ra hỏi.
Đây rõ ràng là một cuộc đầu tư mạo hiểm, và những gì nó mang lại là đáng giá, cho đến hiện tại.
Cánh cửa mở ra, Alicia và Nick nhanh nhân chạy qua, kéo một Christopher đang b·ất t·ỉnh nhân sự trở về,
Nhưng thậm chí Travis không cho Christopher cơ hội đó, anh ta lao tới cản đám xác sống lại, câu thêm một ít thời gian cho Christopher.
Chương 9: Mất một người, thêm một người. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tại hành lang, Madison và Nick chỉ có một khẩu s·ú·n·g, điều tương tự diễn ra ở bên kia cánh cửa,
Alicia lấy một ít thuốc men cho Nicholas, rồi cả hai tranh thủ rời khỏi khu chăm sóc, trở lại bằng đường cũ.
Chúng tràn đến trật kín cả hành lang, và cái xác của Strand không đủ để chia sẻ cho tất cả, khi trước mặt chúng vẫn còn những mục tiêu khác.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.