Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 16: Chạy cung.
Thời gian dài làm việc ở sở chỉ huy, Bethany vốn đã đạt tới giới hạn chịu đựng, nay nhiều ngày liền không được ăn, uống phải uống từng ngụm nhỏ, còn phải đối mặt với hoàn cảnh khắc nghiệt trong những ngày này, cơ thể cô chỉ còn lại da bọc xương, suy nhược thấy rõ.
Colton, một kẻ vô danh tiểu tốt, so sánh với các phản diện lớn, hắn còn chẳng khác gì con muỗi vo ve, phiền nhiễu, đập một cái là c·hết.
“Nếu họ là sói, họ không biết phải đối mặt với ai đâu,” Nicholas thể hiện sự tự tin ra mặt. “Nhưng nếu họ là cừu, chúng ta sẽ bỏ lỡ!”
Nếu cả nhóm nhân vật chính phối hợp còn không làm gỏi được Colton, Tuân mới không khỏi hoài nghi mình đang làm cái quái gì với mấy người này.
“Thấy chứ?” Tuân nói. “Từ bây giờ, công việc này là của cậu, nhớ đấy.”
Đã là ngày thứ ba kể từ khi chiến dịch “Cobalt” triển khai, ngày thứ hai mươi virus Wildfire được công bố và trở thành đại dịch toàn cầu.
Công trường chỉ là trạm trung chuyển, chẳng có đường hầm hay boongke nào cả, nó chỉ tồn tại ở sát khu vực biên giới, nơi các thế lực t·ội p·hạm đã sử dụng đường hầm như một con đường vận chuyển xuyên quốc gia. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sự xuất hiện của Gabi tình cờ là một phép thử, Tuân cũng muốn biết đồng đội bên cạnh có thể làm được gì. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nửa giờ sau, hai tên xác sống trá hình bước ra từ siêu thị với cái balo căng phồng, liếc mắt nhau toàn là ý cười.
“Mady, cô và Licia trông coi Bethany, tôi cùng Nick sẽ làm việc này,” Tuân bước xuống xe cùng với Nick, nói: “Gặp phải vấn đề không thể giải quyết, đừng chờ đợi. Chúng ta sẽ gặp nhau ở Georgia.”
Điều này có nghĩa là, bất cứ ai muốn nhúng chàm vào mảnh đất này, cũng phải chuẩn bị tinh thần cho một cuộc chiến tàn khốc nhất với con người.
Lúc này, Nicholas vơ vét mấy cuộn giấy vệ sinh giấu vào bụng, mắt nhìn qua bên kia kệ hàng, nghĩ thầm, “Licia sẽ cần thứ này,” rồi tiến tới cuỗm luôn gói băng vệ sinh cho phụ nữ.
“Chúng ta sẽ chôn cất cô ấy chứ?” Alicia hỏi, mắt nhìn vào Tuân, những người khác cũng vậy, chỉ là ánh mắt của họ hơi lạ. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đừng tỏ ra thế giới này bình thường nữa,” Nicholas che lỗ tai máu me của mình, bước theo Tuân lên xe. “C·hết tiệt, nó không bình thường!”
“Đã có người đến trước chúng ta,” Tuân nói. “Đi thôi.”
Ngày hai mươi mốt, chiếc xe chở năm người dừng tại Houston, Texas, chạy xuyên đêm, băng qua ngàn dặm đường.
“Xuỵt, đừng làm gì khác người,” hai người đi ngang qua mấy tên xác sống, chúng chỉ ngoái lại dòm họ một cái, rồi không đoái hoài tới nữa.
Trong lúc cầm lấy đồ vật n·hạy c·ảm nhét vào lưng quần, khóe mắt Nicholas tình cờ phát hiện, hướng cửa đôi, nơi dẫn xuống tầng hầm đã bị chặn lại.
“Bí mật,” Tuân mỉm cười đầy thiện chí. “Cậu sẽ biết sớm thôi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đừng quá tham lam,” Tuân lắc đầu. “Chúng ta chỉ cần nước sạch, bên kia có tiệm tạp hóa, qua xem đi.”
“Tốt thôi, họ không muốn chờ đợi lâu,” Nicholas hẳn là hiểu lầm ý của Tuân, một người đang lo lắng biến số, một người thì suy nghĩ cho người bệnh, cả hai không cùng tần số.
“Đó là Daniel, không phải chúng ta,” mặc dù nói vậy, Tuân biết mình không thể bác bỏ Nicholas trong lúc này, “đúng là phiền toái,” hắn tự đạp lên chân mình.
Nicholas quay sang nhìn mọi người, chần chừ một chút, thì nói: “Hắn ta đã muốn g·iết Bethany. Gabi phản bội chúng ta, mẹ có thể đ·ã c·hết, nếu anh ấy không làm vậy.”
“Chúng ta sẽ tiến vào thành phố?” Madison hỏi, mặt lo lắng, vì thoạt trông Houston cũng một trong những địa điểm hứng chịu mưa bom tàn phá.
Thấy thế, Tuân cũng kinh ngạc không kém, điều hắn lo lắng là đây.
Bao gồm Tuân, hắn không thể tỏ ra khác người như Madison được, hắn phải là đồng loại của những người này.
“Tuân!” Nicholas mở to mắt, vội vàng ngửa cổ, quơ tay ra ngoài cửa chính, dùng khẩu hình truyền đạt: “Ở đây có người!”
“Nó có hiệu quả không? Chúng ta sẽ c·hết, đây là địa ngục!” Nicholas thấp giọng, bông gòn bịt kín mũi, thở và nói chuyện bằng mồm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 16: Chạy cung.
Quả thực, cuộc chiến đầu tiên với con người, không thể mong chờ gì hơn.
Chương 16: Chạy cung.
“Chúng ta sẽ lấy thêm ít đồ cho Bethany, nước tăng lực chẳng hạn,” Nicholas nói. “Chúng ta cũng cần dự trữ nước sạch, dụng cụ dự phòng cũng rất cần thiết.”
Vùng biên giới luôn là khu vực n·hạy c·ảm, với tấn suất t·ội p·hạm quốc tế hoạt động cao nhất, số lượng vũ trang được trang bị ở đây thậm chí có thể so sánh với q·uân đ·ội, trước cả khi tận thế bắt đầu.
Khi hai người thăm dò một tiệm tạp hóa, một chuyện kỳ lạ đã xảy ra, không có tên xác sống nào lắc lư trong này, xác c·hết cũng không, thực phẩm có thể dự trữ thời gian dài trên quầy hàng cũng bị quét sạch, chỉ còn lại đống rau củ quả héo, thịt bao bì ôi thiu.
Nước Mỹ bây giờ là lãnh địa của n·gười c·hết, nền văn minh huy hoàng ngụp lặn dưới đáy biển, người sống sót mở ra thời kỳ mới, đa dạng nền văn minh được tái thiết từ những bước chân đầu tiên.
“Những người đã hủy diệt một căn cứ q·uân đ·ội,” Nicholas nói, “mà không mất một ai.”
Chiếc xe lao nhanh ra công trường, trên xe không ai nói chuyện, bầu không khí nặng nề bao trùm.
“Đồng bọn của hắn sẽ không chôn chúng ta đâu. Rời khỏi đây, tiếp tục hướng về phía Đông, tránh xa biên giới,” Tuân nói, tay đốt điếu thuốc, rồi quay lưng đi. “Chúng ta sẽ không mất một ai nữa, tôi sẽ không để việc đó xảy ra.”
“Chờ đã, tôi đi lấy một ít giấy vệ sinh,” Nicholas nói, mắt liếc qua Tuân, “đó là sự khác biệt giữa chúng ta và người tiền sử.”
Nhưng thuận theo tự nhiên, hắn không thể không tiến tới, “cẩn thận một chút, cậu định làm gì nếu dưới đó có người?”
Mấy lần như vậy, mới tìm thấy một siêu thị thông minh có ít người canh gác, hai người mặt mày rực rỡ, ưu tiên làm gỏi mấy tên thịt thối, sau đó mới chia ra loot thịt tươi.
“Chúng ta có thể thuyết phục họ,” Nicholas nói. “Mục tiêu của chúng ta là tìm kiếm người sống sót, đúng chứ? Nó ở ngay đây!”
Không bao lâu, hai người bước ra từ một con hẻm, trên đường phố vắng vẻ, lưa thưa vài cái xác thối, cả hai bước đi với cái đầu ngoặt ngoẹo, chân thấp chân cao.
Thời đại của Tuân so với người bản địa cách nhau một thập kỷ, tưởng chừng không có khác biệt gì nhiều, nhưng nó là mười năm tin tức, mười năm biến động, cả về kinh tế, chính trị, t·ội p·hạm và an ninh.
“Tại sao chúng ta phải mặc như thế này?” Nick tháo mũ trùm đầu xuống, nhìn lên cao mặt trời chói chang, thời tiết bây giờ rõ ràng không phải mùa lạnh.
“Họ phải đối mặt với ai?” Tuân mặt chấm hỏi, không hiểu sự tự tin của Nicholas là ở đâu ra.
Người lái là Madison, ngoại trừ cô, tất cả mọi người đang ngộp ngạt trong cái cảm giác áy náy, tội lỗi, khi trực tiếp hoặc gián tiếp g·iết hại một người vô tội.
“Ở đất nước chúng tôi, lá cây cũng có thể được tận dụng,” Tuân nhìn Nicholas tiến vào tiệm tạp hóa, miệng nói thầm.
“Bethany đã kiệt sức, cô ấy không thể đi tiếp, mẹ à,” Alicia loay hoay trong túi sách, tìm một ít viên vitamin giúp Bethany, nhưng cô ấy từ chối, “tôi chỉ cần ngủ một chút,” vì muốn tiết kiệm cho người cần nó hơn.
“Không phải tại đây. Chúng ta còn không biết họ là sói hay cừu,” Tuân nói. “Bethany, Mady, và Licia đang đợi chúng ta. Đừng làm chuyện thừa thải.”
“Đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì,” Madison đảm bảo.
Trong mắt Nicholas, gia đình thực sự chỉ bao gồm Madison và Alicia, gần đây thì có thêm Tuân và Bethany, nó không bao gồm những người đ·ã c·hết, đã bỏ lại nhóm kia.
“Khốn nạn, anh chơi đểu,” Nicholas càm ràm. “Tôi sẽ không bao giờ chơi trò cá cược này nữa.”
Cả hai bước vào một cửa hàng tiện lợi, mắt thấy chủ nhà quá đông đảo, “xin lỗi, làm phiền,” liền đi ra.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.