Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 17: Cứu người.
“Kết thúc rồi, đừng khóc, đừng khóc,” Tuân bật đèn lên, cởi trói cho hai đứa nó. “Người xấu đ·ã c·hết rồi, hãy mạnh mẽ lên, lần sau hãy bảo vệ tốt mẹ mình.”
S·ú·n·g nhỏ hết đ·ạ·n, Bốn gã đàn ông còn chưa kịp mặc quần, vội cầm s·ú·n·g lớn mà bắn.
“Ở yên đây, ta kiểm tra bên ngoài xem, người xấu đã đi chưa,” Tuân căn dặn, rồi mở hé cửa ra, quan sát nhanh không có ai,
“Bật đèn lên, ai đứng gần cửa, bật công tắc đi, tao chẳng thấy mẹ gì.”
“Làm cho gọn vào, tôi ở ngay phía trước,” Tuân nói, mắt nhìn bốn người kia đều giữ s·ú·n·g, trong lòng lại có thêm một lý do để g·iết.
Bốn gã đàn ông đứng từ ba phương h·ành h·ạ một người phụ nữ yếu đuối, gã đứng đằng sau còn nắm tóc cô kéo ngược, buộc cô chứng kiến cái gì đó.
“S·ú·n·g, s·ú·n·g của tao đâu?”
Tuân xoa đầu hai đứa trẻ, định bảo chúng khép miệng lại, thì phát hiện mặt chúng lại mếu lên, hắn cũng bó tay rồi, băng dán tháo ra từ chỗ nào thì dán về lại chỗ cũ, đảm bảo hai tên oắt con này có rống lên trời cũng chỉ nghe thấy tiếng ú ớ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhân cơ hội bốn người mất tập trung, một bóng người lẻn ra sau lưng, lén nhặt lên quần áo của bọn họ, rồi trốn vào trong căn phòng phía sau.
Đùng!
“Hắn sẽ nhẫn nhục thôi, thằng đạo đức giả này, có khi còn tham gia cùng chúng ta ấy chứ.”
Trong nhà kho tăm tối, ban đầu chỉ có hai đứa trẻ bị trói lại, dán mồm, nay trở nên trật trội do bốn gã đàn ông t·rần t·ruồng chen vào, à không, năm người mới đúng.
Trong lúc hoảng loạn, đ·ạ·n bay vèo vèo, tia lửa tung tóe, nhưng viên trúng viên trượt, xác sống thì như tốt qua sông, chỉ biết tiến không biết lùi.
Là một người đam mê điện ảnh, Tuân cũng không xa lạ gì những âm thanh tăng cường hormone giới tính như thế này.
Hắn có thể tỏ ra cool ngầu để quyến rũ phụ nữ, có thể dùng lời ngon tiếng ngọt để dụ dỗ các cô gái, cũng có thể tỏ ra hung ác để dọa nạt các cô nương.
Trong tai hai người lúc này là những âm thanh đầy kịch tính cùng táo bạo, chỉ nghe tiếng rên la, khóc than của một phụ nữ, cùng tiếng hả hê phấn khích của một đám đàn ông.
“Abcxyz! Sau lưng, sau lưng kìa, mấy thằng ngu!”
Nicholas dẫn đầu đi trước, tay nắm sẵn mã tấu, Tuân theo sau chỉ cầm mỗi khẩu s·ú·n·g lục đã hết đ·ạ·n, thứ sẽ có ích nếu gặp con người.
“Mày đoán xem, khi hắn ta trở về sẽ phản ứng thế nào?”
“Bingo, tôi nói đúng ch—!” chưa nói hết lời, Nicholas và Tuân đột nhiên cuối thấp đầu xuống, đồng thời ẩn trốn phía sau kệ hàng.
“Định mệnh, nghĩ tới thôi, tao lại có hứng rồi, tránh ra tránh ra.”
“Mùi thối? Khứu giác của tao bị ngắt, kể từ khi con mụ ấy c·hết trên giường rồi.”
Ngoài hành lang, bầy xác sống quay đầu, Nicholas cũng sững sốt khựng lại, cảm giác bất an trong lòng dâng lên.
“Trong phòng kia có người. Người thân của cô ta?” Nicholas hỏi, giọng điệu không có vẻ gì là kích động, nhưng chỉ có Tuân biết, sự giận dữ trong mắt cậu lúc này, hừng hực như lửa. “Tuân, chúng ta phải loại bỏ đám người này. Chúng là s·ú·c· ·v·ậ·t.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Nó đây, nhanh lên, thằng ngu!”
“Chắc sẽ không có chuyện gì đâu,” cậu tự trấn an. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tia lửa lóe sáng, ánh lên khuôn mặt lạnh lẽo của người thứ năm, tiếng vang dồn dập trong không gian kín, một giây sau, chỉ còn lại sự im lặng, và tiếng ú ớ của hai đứa trẻ.
Nhưng khả năng người xấu rất thấp, bởi vì tủ gỗ không phải xích khóa, cánh cửa vẫn có thể bị bung ra từ bên trong bằng một lực thô bạo dồn dập.
Không thể tin nổi giờ phút này những người kia còn chìm đắm trong khoái lạc, hoàn toàn không biết gì, cho đến khi mùi thối tanh tưởi tràn ngập cả tầng hầm, và những tiếng gầm gừ xôn xao, bọn họ mới bắt đầu nhận ra vấn đề.
“Ngoan, giữ im lặng chút, lại khóc nữa, người xấu sẽ quay lại, biết không?” Tuân làm mặt xấu, kiểm tra băng dán có hoạt động tốt không, mắt thấy không vấn đề gì, thì quay lại áp tai vào cánh cửa: Không nghe thấy gì, cả tiếng gầm gừ, rên rỉ của bọn xác sống cũng không.
Chỉ thấy khuôn mặt người phụ nữ sưng lên, khóe miệng bị cắn nứt ra máu, b·iểu t·ình đau khổ tuyệt vọng không hề giả, nó không giống như trò chơi tình thú hay gì.
“Tôi biết,” Nicholas nhanh nhẹn trở ra mà không gây động tĩnh.
“Chúng mày còn đ·ạ·n không? Nhanh cmn lên, chia cho tao, tao bỏ chúng trong quần rồi!”
“Này—” Tuân còn chưa kịp thốt ra, thì người phụ nữ đã nhắm mắt hét lên, cò s·ú·n·g vập lại, kèm theo sau là một tiếng vang:
Bước xuống cầu thang, chỉ có một đường thẳng, khoảng 15 mét là tới kho chứa đồ, nơi có khoảng ba gian kệ hàng chất đầy đồ đạc.
Đám xác sống đần độn đằng sau không biết gì, hoàn toàn b·ị đ·ánh lừa bởi trò lừa diễn ra ngay trước mắt chúng, mà bỏ qua miếng mồi ngon dâng tới miệng.
Chủ nhà đi vắng thì còn người thân, vậy thì dễ nói. Nếu là ai đó bị nhốt, phía sau cánh cửa chắc chỉ có ba loại người, n·gười c·hết, đã hóa xác sống, người tốt, để giữ an toàn, người xấu, để nhốt đến c·hết.
Trong khi đó, Tuân đi vòng trong tầng hầm, để tới nơi sâu nhất, đối diện với lối ra vào hành lang.
Không bao lâu, Nicholas quay lại nhưng không đơn độc, cậu ta trở về với đội quân xác sống của mình, gần hai mươi cái đầu loi nhoi chen lấn trong hành lang.
Ngay khi vừa cởi trói, và khoang miệng được tự do, tức thì tiếng rống chói tai dội lại trong căn phòng, hai đứa nhóc vỡ òa trong vòng tay của người lạ.
Nhưng những thứ này không áp dụng được với trẻ con nha, mắt chúng sáng như đuốc vậy.
“Bình tĩnh, để tao tìm, fxck, đừng động vào người tao!”
Khi bầy xác sống đã tiếp cận rất gần, tưởng chừng chúng sắp có bữa ăn ngon, thì một trong số chúng đột nhiên bước lên, tay cầm tấm màng dính đầy thịt thối, thả xuống lúc đi ngang qua, che đậy toàn bộ thân hình người phụ nữ.
“Arghhh, mình ghét trẻ con!” Tuân ôm hai đứa trẻ, mặt rầu rĩ.
Crack, đùng, đùng, đùng, đùng!
Cửa đôi không khóa từ bên trong, Nicholas dễ dàng mở nó ra, “có thể họ đã dời toàn bộ vật tư xuống tầng hầm, nên chắc sẽ có ai đó canh giữ.”
Hai người hiện đang đóng giả xác sống, nên không sợ gặp phải “đồng loại”.
“Người phụ nữ kia đâu rồi?” hắn mở bạch cửa ra, thì bất ngờ tiếng chốt s·ú·n·g kêu lên, chỉ thấy một phụ nữ k·hỏa t·hân chẳng bận che, cơ thể vệt tím vệt đỏ, không chỗ nào là không có, lúc này đang chĩa thẳng họng s·ú·n·g vào người hắn.
Chẳng mấy chốc, bọn họ bị dồn vào chân tường, hết cách, phải chạy vào nhà kho, đóng cửa lại để tạm lánh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Có hai phương hướng dễ đoán, khi cửa bị khóa từ bên ngoài, thứ nhất là chủ nhà đi vắng, thứ hai là ai đó bị nhốt.
Lúc bấy giờ, người phụ nữ yếu đuối nằm sải dưới sàn nhà, hai mắt cũng không còn tiêu cự, tiếng khóc lóc nức nở đã ngừng, toàn thân rũ rượi như thể đã mất hết sinh lực, không còn thiết sống nữa.
Chương 17: Cứu người. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tuân và Nicholas nhìn nhau, gật đầu, rồi đồng nhịp dùng sức, bưng lên mấy hai cái tủ chồng lên nhau, đưa ra xa cánh cửa.
“Đợi đã, mày có nghe thấy cái gì không?”
Chờ một lúc, khi hai đứa trẻ ngừng khóc, vai áo xuống ngực hắn đã ướt sũng, Tuân nghe bên ngoài có động tĩnh, dường như tiếng kim loại v·a c·hạm các kệ hàng, hẳn là Nicholas đang dẫn đám xác sống kia đi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.