Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 3: Di chuyển cùng biến động.
Số ít người hiểu rõ tình hình như Travis, thì lại chưa thể thích nghi, và chấp nhận sự thật rằng, thế giới này đã trở nên xa lạ như vậy, và không còn thuốc cứu chữa.
“Thế nào, Liza?” Travis gấp gáp hỏi, Elizabeth cân nhắc một lúc mới trả lời, “anh ấy, anh ấy không giống như là... người sống.”
Mục tiêu kế tiếp của Peter là căn nhà nằm ở phía đối diện, nơi chú c·h·ó may mắn chạy trốn, được gia đình Clark giúp đỡ và đang kêu la inh ỏi.
Hắn vung nắm đấm tới tấp vào mặt một ai đó, máu bắn trên mặt hắn đầy vui thích, như thể đã khám phá ra một phần bản chất của mình, phải đợi Daniel quay lại lớn tiếng nhắc nhở, hắn mới dừng tay lại, thuận tiện nhặt lên gậy bóng chày làm v·ũ k·hí, rồi bắt kịp mọi người.
Lúc bấy giờ, Travis đã dẫn mọi người tới chỗ chiếc xe của mình, mọi người khẩn trương trèo lên xe, Travis điều khiển chiếc xe khởi động, bốn bánh bức tốc rời khỏi nơi này.
Đó là một người đàn ông có tên Peter Dawnson, anh vừa ghé thăm nhà của một hàng xóm và để lại bữa tiệc máu thịnh soạn.
“Vô ích thôi,” Tuân nói, đồng thời cầm sẵn v·ũ k·hí trên tay, “tránh xa nó ra, tôi sẽ triệt hạ nó!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Travis cùng Elizabeth vội chạy tới kiểm tra, Christopher và Tuân cũng theo sau, chỉ có Daniel còn đứng lại để giữ an toàn cho gia đình ông.
“Đừng tới gần Peter, anh ta rất nguy hiểm!” Lúc này, hai mẹ con nhà Clark chạy ra, cầm theo khẩu shotgun, chính là Madison và Nicholas, cùng chú c·h·ó Shepard Đức.
Chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng, các cô gái hét toáng lên, Christopher nôn ra đầy đất, ngược lại, chú c·h·ó Shepard Đức đã ngừng sủa, vì mối đe dọa không còn.
Travis muốn đỡ Peter dậy, nhưng bị Tuân ngăn cản, “cẩn thận đấy. Đó không phải máu của anh ta!”
Chỉ có mỗi Tuân hiểu ra, mình tương đối rảnh rỗi, thế là hắn theo sau Daniel vào nhà, tìm một chỗ yên tĩnh để tự trấn an.
“Liza!” Travis chưa kịp phản ứng, thì Peter đã nhào tới và đè lên người Elizabeth, đồng thời phát ra tiếng kêu gào như là một con thú.
El Sereno, dù cách xa trung tâm thành phố, nơi này cũng chịu những ảnh hưởng nhất định, tỉ như giờ phút này có tiếng rên rỉ đang yếu dần, và một dáng người bước loạng choạng xuống phố.
“Cuối cùng thoát ra, tôi cứ tưởng mình đ·ã c·hết rồi,” Tuân ngồi ở khoang chở hàng cùng Daniel, Griselda, Ofelia và Christopher, hắn không che giấu vẻ phấn khởi trên khuôn mặt.
“Đưa cho tôi,” Daniel giật lấy shotgun trong tay Madison, rồi bước tới, dí họng s·ú·n·g vào mồm của Peter, khiến Travis kinh hãi thét lên, “không!”
Sự khủng kh·iếp ở đây là không thể phân biệt được địch ta, thậm chí, biết càng nhiều càng vướng bận, điều này khiến Tuân cảnh giác với mỗi cá thể tới gần mình, đến nỗi hắn đã t·ấn c·ông một số người vô hại không thương tiếc.
Madison đưa s·ú·n·g cho Nicholas, rồi tới giúp đỡ Travis, kéo anh ta ra khỏi cái xác, rồi kiểm tra anh ta có b·ị t·hương hay không, trong khi Elizabeth che chở cho con trai mình, cô không muốn Christopher nhìn thấy những điều kinh tởm.
Mặc kệ những lời khuyên, Peter tiếp tục vùng vẫy như kẻ mất trí, cơn khát máu vô độ đã nuốt chửng linh hồn của hắn ta, tất cả những gì còn lại chỉ là bản năng của động vật. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chẳng may thay, thời điểm Peter bước xuống phố đã không xem lịch, một chiếc bán tải không có mắt phóng nhanh thắng gấp lao tới, đùng một phát, cơ thể Peter lăn ra gần mười mét, nằm yên bất động.
Nhưng “đùng” một phát, máu thịt văng ra bê bết, Travis bị dư chấn đến ù tai hoa mắt, đầu óc choáng váng.
“Không, tôi nói rồi, anh ta chỉ bị nhiễm bệnh,” Travis vừa nói vừa giằng co với Peter. “Chắc chắn có cách nào đó, chỉ cần khống chế anh ta.”
“Travis, tránh ra đi anh,” Elizabeth quát lên, “anh ta là n·gười c·hết!”
“Anh sẽ c·hết nếu tiếp tục,” Tuân vác gậy trên vai, lùi lại hai bước, tay chống nạnh. “Không phải ai cũng có quyền lựa chọn,” ánh mắt hắn liếc qua Elizabeth, như nhìn một n·gười c·hết.
Nhìn thấy v·ũ k·hí nóng, hai mắt Tuân sáng lên, hắn rất muốn mượn khẩu s·ú·n·g trong tay Madison, rồi giải quyết việc này thật nhanh, nhưng tiếc là Tuân không có chút kinh nghiệm nào với món đồ chơi này.
“Peter, anh ấy là Peter!” Travis hoảng hốt không thôi, người đàn ông này là hàng xóm, cũng là người bạn thân thiết của anh.
“Của cô đây,” Daniel trả lại s·ú·n·g cho Madison, rồi dẫn vợ con mình vào nhà, trải qua một ngày đặc sắc, bà Griselda hẳn là cần nghỉ ngơi.
Chú c·h·ó sủa inh ỏi, Madison hướng nòng s·ú·n·g về phía Peter, “Travis, tránh ra nào!” nhưng cô không dám bóp cò, vì Travis còn mắc kẹt với hắn ta.
Cả nhóm bá·m s·át nhau tiến tới, trong lúc vô thức, Tuân đã triệt tiêu một vài cảnh quay không đáng có trong phim, chỉ bằng việc liên tục cảnh báo về sự nguy hiểm trong thời gian chờ đợi, một sự chuẩn bị được gieo vào ý thức của từng người, giúp phần nào giảm bớt kịch tính vào thời điểm đối mặt.
Nói rồi, tay cô chạm vào cơ thể lạnh ngắt của Peter kiểm tra, thì đột nhiên hắn mở mắt, rồi bất thình lình cắn một phát vào tay cô, Elizabeth thét lên và té ngửa ra sau.
“Chúng ta đi đâu thế, thuyền trường?” Tuân lớn tiếng, tay đập vào cabin, bên trong cabin truyền ra giọng nói của Travis: “Vùng ngoại ô, El Sereno.”
Bầu không khí nóng bỏng đập vào mặt khiến tâm trí mỗi người trở nên xao động, mỗi cái chạm vai, mỗi tiếng la hét ở gần bên cạnh, đều làm Adrenaline trong cơ thể tăng vọt.
Trong khi đó, Tuân không hề có ý định sẽ thay đổi kịch bản, mặc kệ nó có gây ra c·ái c·hết của nhiều người hay không. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 3: Di chuyển cùng biến động.
“Peter, là tôi, Travis đây, bình tĩnh lại nào, anh bạn,” Travis lao tới ngăn cản, ôm Peter từ đằng sau và khóa cứng hắn ta, “chúng ta có thể nói chuyện, được chứ? Anh mắc bệnh rồi, tôi có thể giúp, hãy bình tĩnh đi.”
Nhưng may thay, tiến độ diễn ra nhanh hơn, t·ai n·ạn đã không tới kịp, việc này cũng gián tiếp cho hắn biết, logic có thể can thiệp vào vận mệnh.
“Mẹ, mẹ cần cầm máu đấy,” Christopher hoảng hốt đến bên cạnh mẹ mình, tay chân luống cuống và bối rối như một đứa trẻ, “bố đang làm gì thế!”
Chương 3: Di chuyển cùng biến động.
“Thôi nào, anh ấy cần giúp đỡ,” Travis khăng khăng, “Liza, giúp anh, chúng ta sẽ đưa anh ấy đến bệnh viện.”
Cũng may, Daniel không biết đã tới bên cạnh từ lúc nào, thay Tuân làm công việc bẩn thỉu này.
“Chỉ là biện pháp để giải tỏa áp lực,” Tuân thản nhiên đáp. “Cũng có thể con người tôi là vậy đấy. Cũng tại thế giới này sai lầm đấy chứ, không phải sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Đa số mọi người chỉ biết, những ai nhiễm bệnh sẽ trở nên mất trí và có xu hướng b·ạo l·ực, chứ không hề biết, nó sẽ g·iết c·hết, hồi sinh, thậm chí kiểm soát con người.
Cả hai người không nghe lời Tuân mà tiến lại gần, Elizabeth ngồi xuống bên cạnh Peter, cô từng là một y tá, thế nên chẳng mấy chốc cô phát hiện ra điều bất thường.
Tới một công trường xây dựng, cả nhóm phải băng qua nó, bất chấp những rủi ro, bởi vì đây là con đường ngắn nhất.
Daniel không phản bác, ông đang bận trấn an bà chủ và cô công chúa bé bỏng của mình, nhưng có một người lại thực sự ghi nhớ lời ngụy biện của Tuân, chính là anh bạn Christopher đáng yêu của chúng ta.
“Nhấc mông lên, mặc kệ chúng!” Tuân đứng ở vị trí sau cùng, mắt thấy Daniel luyến tiếc tài sản của mình, hắn không khỏi thúc mạnh ông ta một cái, rồi nhảy vọt ra ngoài cửa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngay khi bảy người rời khỏi công trường không bao lâu, các nhân viên c·ứu h·ỏa đã phóng ra một vòi cao áp nhắm tới những kẻ b·ạo l·oạn trên giàn giáo, khiến nó sụp đổ và gây ra t·hương v·ong nặng nề.
“Chúa ơi, anh tông phải ai đó!”
“C·hết tiệt, anh không biết, mau xuống xe!”
“Tôi tưởng cậu đã tận hưởng nó,” Daniel nói. “Trông cậu có vẻ thích thú.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.