Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 24: Ai cũng thay đổi.
Đây là lý do khiến Madison lo nghĩ và không hài lòng với Tuân, khi hắn không những từ chối cho lời khuyên, mà còn cổ xúy con trai cô tiếp tục hành động như một tên xác sống như thế. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đúng lúc Nicholas vừa bước lên xe, định càu nhàu, thì lập tức nghẹn họng, cậu không biết gã này còn có tài lẻ khác, ngoài việc bắt nạt mình, và tán tỉnh em gái mình.
Trong thời gian Tuân vắng mặt, Nicholas gần như trở thành người chạy cung duy nhất của nhóm, cậu ta thường xuyên không có mặt bên cạnh mọi người, mà chỉ trở về vào lúc trời tối.
“Anh biết chơi guitar?” Alicia có hơi bất ngờ.
“Alicia, con đang làm gì đấy?” Giọng nói của Madison bừng tỉnh ba người đang rời xa thực tại.
“Chất toàn đồ vật thừa thải trong xe làm gì,” Tuân ôm đống đồ đạc gia dụng ném hết ra ngoài, khiến Nicholas ôm đầu kêu rống. “Licia, tới giúp anh dọn hết cái đống rác rưởi này đi.”
“Nó sẽ có ý nghĩa khi chúng ta tìm được câu trả lời,” Tuân đặt những chiếc hộp cuối cùng vào thùng rồi trao nó cho Bethany. “Kiên trì thêm ít lâu nữa, cô sẽ không thất vọng đâu.”
Trong khi Alicia nhìn Tuân với ánh mắt si mê, tiêu cự như nam châm dính vào người hắn, không gỡ ra được, Nicholas cảm thấy mình giống như cái bóng đèn.
Thế là cả nhóm năm người ra trước cổng, lúc này đã có khoảng mười mấy người trực sẵn, khóc lóc kêu hô khẩn khoản.
“Dọn dẹp hết rồi,” Nicholas hai tay ôm gáy, “Khu vực này tương đối an toàn. Biết thế, tôi nên chừa lại một ít.”
Cứ việc tin tưởng vào người bên cạnh, nhưng hắn hoàn toàn không biết, trong tương lai những người này sẽ biến thành bộ dạng như thế nào.
Chương 24: Ai cũng thay đổi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thiểu số là tới xin ăn, nhưng đa số là đòi hỏi người bên trong mở cửa cho họ vào, chia sẻ những căn phòng trong khách sạn.
Có vẻ như Bethany đã không theo kịp sự trưởng thành của nhóm nhân vật chính, cũng phải thôi, một người không nên có mặt ở đây lại có mặt ở đây.
Nhưng trước khi hắn ta có thể làm gì, một tiếng s·ú·n·g vang lên, viên đ·ạ·n xoay tròn cắm vào giữa trán của hắn, máu búng lên mặt Bethany, hắn ta ngã xuống cùng với con dao trên tay.
Tới nơi, Tuân lập tức nhận ra điều kỳ lạ, “Xác sống đâu hết rồi? Đám người này không sợ bị làm thịt à?”
“Chẳng có nghĩa lý gì đâu,” Bethany lắc đầu, nếu có một tia sáng nào đó, nó đã len lõi đến đây. “Chúng ta nên tìm một nơi an toàn hơn để sống.”
Tuân cùng Nicholas trở lại chỗ chiếc xe, hiếm khi Nicholas có mặt cùng mọi người vào ban ngày, Alicia cầm ống nhòm lên tầng thượng làm nhiệm vụ quan sát như mọi khi, Madison cùng Bethany vào trong khách sạn một số việc vặt.
“Đừng nhìn đến nơi xa xôi,” Tuân bắt đầu chơi đùa với giọng hát của mình, “Tôi chỉ muốn ký sinh trên mặt đất như loài tầm gửi. Chỉ muốn linh hồn trở về cơ thể trần trụi. Trao tình yêu chân thành cho những người gần gũi. Một đôi mắt sẽ khóc, một đôi môi sẽ cười, một bóng hình cặm cụi.”
Những giai điệu và lời bài hát không bao giờ được xuất bản, hắn ngân nga như si như say, hoài niệm về thế giới trước kia, thứ vĩnh viễn sẽ không bao giờ trở lại.
“Cũng may anh trở lại rồi,” Nicholas nhếch miệng cười rất thoải mái, “Chúng ta có thể dừng công việc từ thiện này lại.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Mặc dù có chút hiểu lầm, nhưng lời khuyên của hắn cũng hữu ích, Bethany không hề có ý nghĩ bi quan, chỉ đơn thuần là thất vọng trong lúc này mà thôi.
“Miễn nó là nhạc cụ, anh đều có thể chơi,” Tuân ngồi xuống ghế salon, ôm guitar, gãy một vài hợp âm đơn giản, kiểm tra chất lượng âm thanh. “Nếu em không biết, anh là một producer thuần túy nhất mà em có tưởng tượng.”
Những người khác thét lên kinh hãi, mạnh ai nấy chạy, chẳng mấy chốc, trước cổng khách sạn trống rỗng, không có một bóng người.
Chỉ có thể nói, người chuyên nghiệp làm việc khác hẳn dân nghiệp dư, Tuân lúc này cảm thấy mình có thể tàng hình được rồi, càng củng cố cho quyết định tiếp theo của hắn.
Chương 24: Ai cũng thay đổi.
Tuân ngạc nhiên nhìn qua, đứng sau họng s·ú·n·g không ai khác ngoài Alicia, cô gái nhỏ không có một chút biểu lộ nào trên gương mặt, việc g·i·ế·t người dường như không là vấn đề đối với cô.
Sáng hôm sau, Nicholas bắt đầu khoe khoang chiến lợi phẩm với Tuân, cho hắn xem chiếc RV được cách tân, bây giờ đã không thiếu thứ gì, chỉ trừ mỗi chiếc TV.
Bấy giờ, Bethany đang khuyên những người kia bình tĩnh, ai cũng có phần, thì bất ngờ một ai đó kéo cánh tay cô lại, khiến Bethany giật mình làm rơi hết đống đồ hộp.
“Đúng vậy,” Tuân gật đầu đồng ý, “Cô ấy rất quan trọng,” nếu không có Bethany thì hắn đã c·h·ế·t.
-----*-*-----
Dưới sự lãnh đạo của Madison, mỗi người đều được phân chia công việc rất bài bản, ra dáng một tổ chức hơn nhiều trong thời kỳ của Tuân.
Phải biết, trong vũ trụ The Walking Dead, bất kỳ ai cũng có thể c·h·ế·t, nhân vật chính cũng không ngoại lệ.
Đây là lý do, thế giới này có rất nhiều nhân vật chính, nhiều đến nỗi, chẳng ai là nhân vật chính cả.
“Bethany đã đề nghị về việc đó,” Nicholas nói, mắt nhìn Bethany phân phát thức ăn cho người bên ngoài. “Mẹ tôi đã thỏa hiệp với cô ấy bằng cách này. Dù sao thì Bethany cũng là người quan trọng trong chúng ta.”
“Giúp tôi nhặt chúng lên đi,” Bethany không trả lời, mà cúi xuống nhặt từng chiếc hộp đánh rơi. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Giúp em ném nó đi,” Alicia gom lại một đống, nhét vào trong ngực Nicholas, “Đi mà than phiền với mẹ ấy, chẳng hiểu trong đầu anh chứa cái gì.”
“Ai tới thế?” Tuân hỏi, Nicholas đáp: “Một đám vô gia cư, không thể tự mình kiếm ăn,” giọng điệu của Nicholas khá châm biếm.
Nghe vậy, Tuân không khỏi đưa mắt nhìn sang, biểu cảm của Bethany lúc này chẳng khác nào lúc Tuân nhìn thấy cô ở sở chỉ huy của quân đội, ngồi thẫn thờ cùng hàng chục cái xác c·h·ế·t nằm dài trên băng ca.
Hay nói cách khác, kết quả không mong đợi sau những lần chạm trán với con người, cực điểm là vụ việc của Tuân, khiến cả bọn đánh mất mất niềm tin vào con người, một cách sâu sắc, chỉ ngoại trừ Bethany vẫn còn sự kiên nhẫn.
“Họ lại tới nữa rồi,” Madison thoạt trông không vui lắm, cô đi cùng với Bethany đang bưng thùng giấy chứa đầy đồ hộp.
Thì ra, trong lúc hắn ngủ quên, mỗi người đều đã thay đổi, đến tình trạng, g·i·ế·t người cũng chỉ là công việc thường ngày.
“Tôi tưởng các cậu sẽ để họ vào,” Tuân ngạc nhiên vì người của mình trưởng thành ghê gớm, chỉ một thời gian ngắn không gặp mặt, hắn nhận ra mình hiện tại có thể nằm ngửa được rồi.
“Chậc, lũ ngu ngốc không thông minh hơn là bao,” Nicholas vỗ trán giải thích, “Không biết lần thứ bao nhiêu, có người lợi dụng Bethany để uy h·i·ế·p, hoặc đột nhập vào khách sạn lúc nửa đêm rồi.”
“Bethany, không sao chứ?” Tuân bước tới, thay Bethany lau vết máu trên mặt. “Có cảm thấy hối hận không?” về việc đã chọn sống tiếp.
“Đã đến lúc nên đi,” không còn ưu thế về tình báo, cảm giác thiếu an toàn lúc nào cũng đè lên người hắn.
“Licia, em không thể làm vậy, em biết chúng hữu ích thế nào mà,” Nicholas theo đuôi Alicia, sau khi thất bại trong việc thuyết phục Tuân, nhưng cũng vô ích, Alicia bây giờ là đồng minh của kẻ địch.
Giờ phút này, Tuân đã hiểu vì sao không ai phản bác, khi hắn nói về việc từ bỏ đạo đức và sự nhân nhượng.
“Mọi chuyện sẽ tốt lên thôi,” Tuân ngồi xổm giúp Bethany. “Tôi đã hứa sẽ đưa cô đến CDC, nó vẫn còn hiệu lực.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã trở về trạng thái ban đầu của nó, cực kỳ đơn giản mà rộng rãi, bàn ăn hay đồ vật tiêu khiển toàn bộ vứt hết, chỉ chừa lại mỗi cây guitar, vì Tuân ngứa nghề.
Để chứng minh lời mình nói, Tuân bắt đầu tăng dần độ khó trên các thang âm, tạo thành một giai điệu lặp lại kết hợp giữa tần số thấp và trung, sau đó biến tấu bằng những nốt cao, một bản acoustic âm hưởng nhẹ nhàng được tạo ra.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.