Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 25: Người lạ.
“Nếu chúng có một buổi tiệc ngoài trời,” Tuân nói, “Chúng sẽ không rời khỏi đó quá sớm đâu.”
Quận King đối với Tuân, chẳng khác nào “tân thủ thôn” cho người mới, ngoại trừ là quê hương của con sói đầu đàn Rick Grimes, còn là một nơi tốt để tránh chạm trán với con người, ít nhất là trong giai đoạn đầu của hậu tận thế.
Tuân liếc mắt Nicholas, cậu ta gật đầu, một tay giấu sau lưng, Tuân yên tâm tiến tới, giở áo người đàn ông lên xem, “Đây là?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Nếu có vấn đề, chúng ta sẽ để họ lại ở một nơi nào đó,” Tuân nói. “Gã ta sẽ c·h·ế·t nếu chúng ta bỏ đi lúc này, thấy chứ?”
Mắt thấy máu thấm ướt một bên áo người đàn ông, Bethany định bước lên kiểm tra, thì Tuân kéo cô lại, “Bình tĩnh đi, chúng tôi có bác sĩ ở đây, hai người sẽ không có chuyện gì, được chứ?”
“Tuân, anh chắc chứ?” Nicholas hỏi, mắt nhìn chằm chằm vào hai người phía trước, dường như không tin tưởng họ lắm.
Đúng thế, đây mới là phương hướng chính xác, hắn chỉ muốn đứng sau những tấm khiên thịt, và đứng trước các cô nàng xinh đẹp thôi.
Nhưng để tới cái đích là quận King, với vận tốc chậm chạp này, chắc phải chờ thêm nửa ngày nữa.
Không làm mất thời gian, Tuân tịch thu vũ khí của hai người, chỉ có một khẩu s·ú·n·g lục còn đúng một viên đ·ạ·n, sau đó đưa hai người lên xe rồi cho Paul vào phòng nghỉ.
Là một fan mười năm của “The Walking Dead” có một vài tình tiết đáng nhớ trong phim, muốn quên cũng không quên được.
“Mẹ, chạy chậm lại, khu vực này không yên ổn,” Nicholas đứng sau lưng Madison, nhòm đầu tới trước quan sát.
Nghe một lần, mọi người đều hiểu, chắc lại có một nhóm người sống sót nào đó, không may chạm trán với một bầy đàn.
Cảm tạ các đồng minh đã đề cử hôm nay: Thủy Hoàng, HD9999, Ta Không C·h·ế·t. Tác tranh thủ thêm chương.
“Em giữ lại cho mình thì tốt hơn,” Tuân nói, hắn thừa hiểu tài năng của mình đến đâu mà, “Chúng ta sẽ cần gấp mười con số đó, hoặc nhiều hơn nữa.”
Trong RV, Madison nói chuyện với Karina một lúc, rồi ra ngoài gặp Tuân đang đứng canh gác.
“Này này,” Nicholas bất chợt nhào người tới trước vì Madison cho xe giảm tốc đột ngột, “Chuyện gì với mẹ thế?”
Trên đường, thỉnh thoảng lại gặp mấy tên xác sống đang xơi tái một ai đó, có lúc phải đi đường vòng để vượt qua những đoạn bị kẹt xe, nhưng nằm trong dự liệu, chỉ mất đúng hai giờ không hơn.
“Nhớ lại xem,” Nicholas nói, “Có bao nhiêu người bị g·i·ế·t trên đoạn đường này rồi.”
Rất nhanh, chiếc xe thoát khỏi địa phận Alabama, tiến vào vùng Tây Nam Georgia.
-----*-*-----
“Dừng lại, hãy giúp chúng tôi,” người phụ nữ dìu người đàn ông bị thương, “Chúng tôi cần sự giúp đỡ, dừng lại, làm ơn, làm ơn đi, hãy giúp chúng tôi,” cô khẩn khoản kêu hô.
“Tôi không có ý kiến,” Tuân đốt điếu thuốc, ngồi trước mui xe. “Đợi Bethany xong việc thì xuất phát. Chúng ta sẽ tới quận King trước khi trời tối, rồi tìm một nơi nào đó để ở lại.”
Paul và Karina nhìn nhau, sau đó nói với Tuân, “Chúng tôi vô hại.”
“Hai người không nói dối,” Madison nói. “Chúng ta sẽ quan sát thêm ít lâu, trước khi biến họ thành người của mình.”
“12 viên,” Nicholas nắm trong lòng bàn tay và đếm, “Vừa đủ hai băng đ·ạ·n cho khẩu S&W.”
“Quận King,” Tuân đáp ngay mà không cần nghĩ ngợi, Madison mặt chấm hỏi: “Quận King?” cô tưởng Tuân sẽ nói muốn đến CDC.
“Tôi rất tiếc,” Tuân bày tỏ cảm thông, “Chúng tôi sẽ chữa trị cho anh, nhưng với điều kiện, người của tôi được an toàn, hiểu không?”
“Hồi phục rất tốt,” Bethany liếc mắt hắn, “Nhưng tạm thời không nên vận động mạnh.”
“Cho tôi một cây đi,” Madison đột nhiên muốn thuốc lá của Tuân, cô đặt nó lên môi, thở dài nhả khói, cực kỳ lưu loát, “Hy vọng nó nằm trong tính toán của cậu.”
“Ba người?” Tuân đáp, không chắc lắm. Nicholas gật đầu, “Đám xác sống này không nên phân bổ như vậy, một vài tên bị kéo ra khỏi nhóm đuổi theo con mồi, những tên còn lại chắc đã có một buổi tiệc linh đình.”
“Thế nào rồi?” Tuân hỏi, thoạt trông không quan tâm, nhưng thực ra rất quan tâm.
Ngày thứ năm mươi sáu, mưa rơi lất phất, một ngày lạ lùng.
“Một số người trong chúng ta nên học được cách tự vệ,” Tuân không nói rõ bao gồm cả mình, các cô cậu ở đây sẽ không hiểu nỗi khổ của một người bình thường như hắn.
“Cứ đi thôi,” Tuân nói. “Chúng ta còn bao nhiêu viên đ·ạ·n?” lần trước hắn lấy về kha khá, chắc sẽ không đến nỗi hết sạch rồi chứ.
Lúc đi ngang qua Alicia thì ghé vào tai em ấy nói, “Bác sĩ bảo vận động mạnh rất tốt cho sức khỏe,” trêu cho cô gái nhỏ muốn ném quyển sách đang đọc vào mặt hắn.
“Được rồi, hãy giúp họ,” Madison nói, đồng thời điều khiển chiếc xe tới gần hai người kia, rồi dừng lại.
Là người thường xuyên trà trộn vào đám xác sống, Nicholas có những hiểu biết về hành vi và tập tính của chúng nhiều hơn bất cứ ai trong nhóm, phán đoán của cậu hẳn là có cơ sở.
“Tinh thần tốt đấy,” Madison mỉm cười, điều khiển RV chạy đi, “Mất khoảng hai giờ để tới Georgia, đã biết sẽ đi đâu chưa?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Xong hết rồi, chuẩn bị xuất phát đấy,” Nicholas đẩy cửa vào thông báo. “Ah, sức khỏe của Tuân sao rồi?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Rockford,” Paul nói. “Chúng tôi có hai mươi người ở đó. Bây giờ chỉ còn lại tôi và Karina.”
“Tài xế, hướng Đông, thẳng tiến,” Tuân ngồi xuống ghế lái phụ gác tay sau gáy ra lệnh.
Bethany ngồi trong phòng nghỉ RV cùng Tuân, cô vạch áo hắn lên xem, đeo ống nghe và kiểm tra kết quả hồi phục của hắn, trong khi những người còn lại đang chất đồ đạc lên xe.
“Các bạn đến từ đâu?” Tuân hỏi, chân lùi lại, đồng thời nhìn qua Bethany để xác nhận.
Chương 25: Người lạ.
“Trừ khi chúng quá đông,” Nicholas nói thêm, cậu không hề lạc quan như Tuân, “Và số thịt tươi đó không đủ cho tất cả.”
Nghe vậy, mọi người hướng mắt tới, chỉ thấy có hai người da trắng, một nam và một nữ, đứng chắn đường vẫy tay với bọn họ. Hai bên là rừng thưa, giữa đường có xác c·h·ế·t bị moi ruột, cùng hai chiếc xe bị bỏ lại. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Một vết cắt, khi tôi cố trèo qua cửa sổ,” Paul nói, thoạt trông rất căng thẳng, anh biết mình và Karina sẽ c·h·ế·t, nếu người thanh niên này hiểu lầm điều gì.
Tuân thì quay lại nhìn xem Bethany, cô ta chắc chắn là muốn giúp, trong đầu hắn chợt nảy ra một ý nghĩ, “Mady, dừng xe đi, chúng ta sẽ giúp họ.”
Nhưng người khác đều biết Tuân người còn lại là ai, chỉ có Bethany mặt chấm hỏi, vì mọi người dường như có chút hiểu lầm về cô, một bác sĩ làm việc trong môi trường quân đội.
“Bác sĩ nói cấm vận động mạnh,” Tuân đứng dậy, đi ngang qua Nicholas, vỗ vai, “Từ nay về sau nhờ vào cậu đấy.”
“Ha ha,” Tuân ngượng ngùng gãi đầu, “Ngoài ý muốn, ngoài ý muốn, thật sự.”
“Cô ta đang cầu xin giúp đỡ,” Alicia nói, vẻ mặt có chút lo nghĩ.
Bethany bắt đầu chữa trị cho Paul, bên cạnh có Alicia làm ý tá, và Nicholas đứng trông coi.
Tính chiến lược là bịa đặt, nhưng mức độ an toàn lại bảo đảm.
“Nó không quá gần, cũng không quá xa,” Tuân nói. “Chúng ta có thể biến nó thành căn cứ, nếu CDC bị nhấn chìm.”
“Xác sống?” Tuân hỏi, Paul gật đầu, nói: “Có khoảng một trăm tên, chúng tìm thấy trại của chúng tôi vào ban đêm, mọi người đã ngủ quên và thiếu cảnh giác.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Năm người bước xuống xe, người phụ nữ mừng rỡ phát khóc, cô khẩn trương dìu người đàn ông bị thương tới, “Chúa nhân từ, xin các bạn hãy cứu anh ấy. Chúng tôi không có phương tiện đi lại, Paul chảy máu nhiều lắm, anh ấy cần được chăm sóc.”
“Tuân, ở đây còn 10 viên,” Alicia ngồi phía sau nói, “Anh cần nó không?”
“Nhiều như thế làm gì?” Alicia hỏi.
“Im nào,” Madison nói, “Nhìn thấy chứ, trước mặt có người.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.