Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 4: Travis quay lại với tin xấu.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 4: Travis quay lại với tin xấu.


Mọi người bàng hoàng quay sang nhìn Nicholas với ánh mắt chất vấn, và Alicia bắt đầu hoảng sợ khi nhận ra, điều tương tự đã xảy ra với bạn trai cô. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sau khi chứng kiến Elizabeth bị cắn, Tuân cũng cảm thấy sợ hãi, mặc dù trong phim, Elizabeth cũng sẽ c·hết, nhưng c·ái c·hết này không nên tới sớm đến vậy.

“Bà ấy không bị cắn,” Tuân quan sát Susan hồi lâu, rồi quay sang nói với Elizabeth, “nhưng không có nghĩa là cô sẽ không sao.”

Chương 4: Travis quay lại với tin xấu.

“Mình cần một ít khói thuốc, nhưng tìm nó ở đâu đây?” Tuân đang vò đầu chán nản, thì đột nhiên hắn thấy tiếng la hét, sau đó, âm thanh càng rõ ràng hơn, khi giọng nói của một cô gái kêu cứu: “Giúp tôi!”

“Travis, em sẽ đi cùng anh,” Madison nói, chân bước theo sau.

“Bà ấy không bệnh,” Nicholas lạnh lùng nói. “Susan đ·ã c·hết rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 4: Travis quay lại với tin xấu.

Madison, Nicholas, Alicia, Christopher cùng Tuân nhanh chân ra đón, chỉ thấy Travis dìu Elizabeth xuống xe, trong bộ dạng rất thảm hại.

“Căn nhà đối diện đấy à?” Tuân ngạc nhiên, “gan dạ đấy, anh bạn.”

Tuân thừa hiểu khả năng của mình, không thể chiến đấu một cách mạnh mẽ, không có một bộ não thiên tài, sức mạnh của hắn chỉ là thông tin, mà thông tin còn có thể sai lệch.

“Trong nhà bà Cruz,” Nicholas đáp, tay bật lửa mồi thuốc cho Tuân.

“Chắc chắn, tôi không phải người bản địa,” Tuân nói. “Tôi đang trong chuyến du lịch của mình, nhưng có lẽ sẽ mắc kẹt tại đây vĩnh viễn.”

“Bố, mẹ, không sao chứ?” Christopher cùng Madison khẩn trương đến dìu hai người vào nhà.

Toàn thân Travis rách rưới, máu dính đầy trên áo, trên mặt còn có vết cào xướt, còn Elizabeth cũng không khá hơn, cô xanh xao thấy rõ, bờ môi khô khốc nứt nẻ, hai mắt ửng đỏ, cả người đã không còn sức lực, hoàn toàn kiệt quệ.

Chỉ bằng sự tinh ranh ngay lúc này, Tuân dám khẳng định, cậu ta sẽ trở thanh một kẻ sinh tồn mạnh mẽ trong tương lai, một đồng minh đáng giá.

“Liza, đi cùng anh,” Travis cân nhắc chốc lát, rồi quyết định, “em cần đến bệnh viện, bây giờ vẫn còn kịp.”

Travis mặc kệ Elizabeth có phản đối hay không, anh kéo tay cô đi, đồng thời quay lại nói với Christopher: “Chris, con không được đi đâu hết.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Thật không đấy?” Nicholas tỏ ra nghi ngờ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thế là cả nhóm gấp rút thu dọn hành lí, quá trình rất gọn gàng, bởi vì Madison đã chuẩn bị xong từ đêm qua.

“Sao con lại nói thế?” Travis chất vấn, Nicholas thản nhiên đáp: “Vì đây là sự thật mà.”

“Tuân, anh cần thứ này không?” Nicholas nói, thân đứng dựa cột, tay cầm bao thuốc lá.

Lúc bấy giờ, mọi người nghe thấy động tĩnh và chạy đến, tức thì, họ được chứng kiến một Susan vô cùng hung hãn, đã mất hết nhân tính.

Có lẽ hắn sẽ tìm một vài đồng minh, rồi kéo toàn bộ đến Georgia, nơi hắn có nhiều thông tin hơn, và đặc biệt là có thể kết bạn với Rick Grimes, và biến nhóm của anh ta thành lá chắn cho mình.

“Cậu biết dùng cái này chứ?” Tuân hỏi.

“Tại sao mình lại dính vào chuyện này chứ?” Tuân than phiền, “chỉ vì ai đó không thể tự làm, và đứa trẻ lớn xác kia không muốn làm bẩn tay?”

“Tất nhiên rồi,” Nicholas nói. “Chỉ cần làm thế này, thế này, anh có thể bắn được rồi.”

Trong phòng khách, tất cả mọi người ngồi xuống, có cả Daniel và con gái Ofelia, ngoại trừ Griselda đang nghỉ ngơi tại phòng riêng, Christopher thì chăm sóc Elizabeth.

“Không phải, Matt sẽ không như thế,” Alicia giọng nghẹn ngào, “anh ấy không giống thế, không đời nào chuyện này sẽ xảy ra với anh ấy!” cô hét lên.

Điều này càng khiến Tuân cảm thấy nóng lòng, không thể thực hiện những dự tính ban đầu, không thể cầu ổn, hắn cần một mục tiêu táo bạo hơn.

Lúc này, Tuân đang ngồi ở sân sau, trong nhà Madison, tay hắn mò vào túi, nhưng lại quên mất, mình bị đưa đến đây mà chẳng mang theo gì, ngoài bộ quần áo mặc trên người.

Alicia dùng dằng đứng dậy, chạy tới chỗ Madison, và hỏi: “Có chuyện gì với Su-su thế mẹ?”

“Liza thì sao?” Tuân hỏi. “Anh định làm gì với cô ta.”

“Chuyện gì đã xảy ra?” Madison hỏi. “Travis, Liza, hai người làm sao thế này?”

“Không còn nơi nào hoạt động cả,” Travis nói, sắc mặt rất tệ, “trung tâm y tế, bệnh viện, phòng khám, các hiệu thuốc, siêu thị, tất cả đều bị nhấn chìm.”

Travis mơ hồ nhận thức được cách mà nó diễn ra, khi chứng kiến vết cắn trên ngực của Matt, bạn trai Alicia, còn Christopher thì được Tuân cho xem, cảnh một người bị nhiễm sẽ phát rồ như thế nào.

Madison ôm Alicia, an ủi, “bà ấy bị nhiễm bệnh rồi.”

“Cho tôi mượn một lát được không?” Tuân nói. “Tôi còn chưa bao giờ chạm vào nó.”

“Những người bị nhiễm, cảnh sát,” Travis nói. “Thành phố bây giờ là địa ngục, chúng ta phải rời khỏi đây ngay, nó sẽ lan đến đây rất nhanh.”

“Thôi nào, Travis, em không sao đâu,” Elizabeth nói. “Chris, mẹ ổn, mẹ sẽ không sao đâu.”

Nó gần như đã lật tung toàn bộ kịch bản, một lần nữa chứng minh với hắn, thế giới này chân thực đến tuyệt đối.

Los Angel·es thay một chiếc áo mới, thái dương ngồi trên mái nhà, biển lửa chỉ còn lại khói.

Nghe vậy, mọi người không khỏi lo lắng cho Elizabeth, đặc biệt là Travis và Christopher.

Tại vùng ngoại ô El Sereno, một ngày mới bắt đầu như chưa có chuyện gì xảy ra.

Nhưng dùng sức hơi quá trớn, Tuân bị mất thăng bằng, cả hai té ngửa ra sau, toàn bộ thân hình Alicia đè lên người hắn, khiến hắn nghẹn ngào.

Sân sau nhà Clark, Tuân cùng Madison đã có một đêm vui vẻ cùng nhau, với cái xác của Peter, một đống giẻ lau, và xẻng xúc cát.

“Thu dọn đồ đạc đi,” Travis nói. “Chúng ta sẽ đi về phía Đông, hướng về sa mạc, phải đến đó trong sáng nay.”

“Không,” Travis đáp. “Anh cần em giữ bọn trẻ an toàn, hãy ở lại đây.”

“Chúng ta sẽ tự cứu,” Travis nói một cách tuyệt vọng, anh đã làm hết những gì có thể, nhưng thậm chí xuýt b·ị b·ắn c·hết bởi con người.

Tuân nhìn qua hàng rào, nơi ngăn cách với nhà bên cạnh, “không phải chứ? Đây đâu phải công việc của mình,” nghĩ thế, nhưng hắn lại nhấc mông lên và bước lại gần hàng rào.

Lời nói dối này hoàn toàn có căn cứ, bởi vì Trái đất sắp bước vào thời đại không có internet, không có vệ tinh, không có người quản lý các máy chủ và giao tiếp, mạng lưới điện cũng sẽ sớm sụp đổ, và các lục địa trên thế giới hoàn toàn bị ngăn cách. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bên kia hàng rào, cô gái nhỏ Alicia, con gái của Madison, đang chạy chối c·hết khỏi người hàng xóm Susan, một bà lão “Chái-nà” đã hóa xác sống.

“Nhấn chìm?” Madison hỏi. “Cái gì nhấn chìm?”

“Con còn tìm thấy thứ này, nhìn xem,” Nicholas nói, cậu thò tay vào bụng, lấy ra một khẩu S&W 539, và một hộp đ·ạ·n dược, càng khiến Tuân ngạc nhiên hơn nữa.

Lúc này, có tiếng xe dừng ở trước cửa, không cần đoán, chính là Travis và Elizabeth trở về.

“Cậu tình nguyện mà,” Madison đạp lên nơi chôn cất, rồi rải đất cát lên, làm cho nó trông có vẻ tự nhiên và khó phát hiện hơn.

“Ơn giời, tôi đang tìm nó,” Tuân ném xẻng xúc cát sang một bên, rồi tiến tới cầm bao thuốc lá, “cậu lấy nó ở đâu?”

“Tới đây, cố lên nào, bắt lấy tay tôi!” Tuân trèo lên hàng rào, đưa cánh tay ra, Alicia chạy tới và nắm lấy, hắn dùng sức kéo cô nàng lên, trước khi bị xác sống bắt kịp.

Cô nhìn Elizabeth và Travis cố gắng nói chuyện với Susan, nhưng đáp lại hai người chỉ là những cái với tay, những tiếng gầm gừ kích động.

Trong khi đó, Susan đã nhào tới, nhưng bị hàng rào cản lại, nó dí mặt vào hàng rào, khuôn mặt xanh xao và đôi mắt đục ngầu, phát ra âm thanh đầy giận dữ.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 4: Travis quay lại với tin xấu.