Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 5: Domino.
“Không!”
“Như một con lật đật, nếu nhìn nó quá lâu, cậu sẽ bị nó đánh lừa. Thế nên, đừng tin vào con mắt, hãy tin vào cảm giác. Nó sẽ giúp cậu kiểm soát mọi thứ, kể cả nhịp tim, hơi thở, áp suất trong máu, và những ý nghĩ không thiết thực, rồi ngọn giáo sẽ tự tìm tới đích. Đó là cách mà nó diễn ra.”
“Không có,” Daniel cười. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Thành thật? Với ai? Ông sao?” Tuân hỏi, Daniel đáp: “Với chính mình.”
Đây là chuyện được dự đoán trước, chỉ là không biết sẽ có biến số xuất hiện, cả nhóm rời đi trước khi q·uân đ·ội đến kịp hay không, nhưng nó đã không xảy ra.
Daniel ngồi đối diện với Tuân, người đang loay hoay, làm một vài động tác giả với s·ú·n·g lục, để thực hành trong tư tưởng.
—— (đọc tại Qidian-VP.com)
Ofelia bước tới nói chuyện với Daniel bằng tiếng mẹ đẻ, rồi quay lại đáp: “Cô Madison, cô ấy hình như lại tranh cãi với gã chỉ huy, sau đó b·ị b·ắt lại.”
“Chỉ Ofelia và cậu biết,” Daniel nói. “Tôi sẽ đưa gia đình rời khỏi đây. Tôi cần cậu giúp đỡ gia đình tôi.”
Tuân, Nicholas, Alicia, cùng Daniel, Griselda, Ofelia, được nhận lệnh không được rời khỏi nhà nửa bước, người vi phạm sẽ bị buộc tội chống đối.
Trong hàng rào, người dân được q·uân đ·ội triển khai thiết bị cùng nguồn lực hỗ trợ sinh hoạt hằng ngày, bao gồm nguồn điện được khôi phục một phần.
Ofelia bật cười, hai người tiếp tục trò chuyện một lúc, sau đó Ofelia rời đi, đến chỗ mẹ mình. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cũng may, Tuân đã tránh xa ba người bọn họ, ngay khi nhìn thấy trực thăng xuất hiện.
Nhìn theo bóng lưng Ofelia biến mất, Tuân quay sang nói nhỏ với Daniel: “Về gã bạn trai của Ofelia, anh chàng Adams kia, hắn có thể cung cấp thêm thông tin cho chúng ta. Daniel, ông cần tiếp xúc với hắn ta, q·uân đ·ội rất không đáng tin.”
Tuy nhiên, thông tin về thế giới bên ngoài rất hạn chế, nội bộ tồn đọng nhiều vấn đề, bao gồm những tin đồn lan truyền trong dân chúng.
“Trông tôi có giống một người thiếu tự tin,” Tuân nói, mặt quay lại, nhìn chằm chằm vào Daniel, ông ta đáp: “Có đấy.”
“Đó là việc của tôi, thưa ông,” Tuân nói. “Chúng ta nên giúp đỡ nhau để sống sót, ông có đề nghị hay hơn?”
“Ông nghiêm túc đấy à?” Tuân cắn răng nói, biểu hiện rất không tình nguyện.
“Đúng thế, họ đã lừa dối chúng ta, nhưng đây không phải việc của cậu,” Daniel nói.
“Tôi đã sống sót qua c·hiến t·ranh, cậu biết đấy,” Daniel nói. “Tôi đã gặp rất nhiều người như cậu, những người lính trẻ. Tôi biết các cậu đang nghĩ gì, trong cái bộ óc bằng quả nho kia. Sai lầm lớn nhất của người trẻ tuổi thường là không biết thành thật.”
Trong nhà Madison.
“Anh tự đi lấy thì mới c·hết đói,” Alicia đặt phần ăn lên bàn, rồi đi lên lầu.
Không những thế, họ bắt đầu khống chế tất cả những ai có mặt, bỏ những cái xác tìm thấy ở bất cứ đâu vào trong bao bì, chồng chất lên xe, và bắt giữ những ai có liên can, hoặc bị tình nghi.
“Tôi thậm chí không biết,” Tuân càm ràm, rồi giật mình, “khoan đã, Griselda bị bệnh? Ông đã nói chuyện này với ai chưa?”
Madison bị giữ lại tạm thời, cho đến khi bình tĩnh, để trả lời những câu hỏi, viết lời khai.
Trong số những người bị đưa đi, bao gồm cả Travis và Christopher, vì tiếp xúc quá gần với Elizabeth, q·uân đ·ội nghi ngờ hai người đã nhiễm bệnh.
“Còn những người bên ngoài hàng rào, họ đâu rồi?”
“Sau đây, tôi được lệnh đọc những dòng này,” Moyers hắn giọng, “hãy cảnh giác, căn bệnh này vẫn chưa được kiểm soát. Trong khi đội Hazmat đang trong quá trình tiêu hủy những vật dụng sinh học nguy hiểm.”
“Cậu đã có nó,” Daniel nói. “Vấn đề của cậu là sự tin tưởng, tin vào bản thân, tin vào nó,” tay ông chỉ vào khẩu s·ú·n·g.
Madison gào thét trong vô vọng, trơ mắt nhìn q·uân đ·ội bắt giữ Travis, Christopher, Elizabeth và Patrick lên xe đưa đi.
Patrick chứng kiến Susan trong bộ dạng xác sống, đau khổ vô cùng, ông giang rộng cánh tay ôm bà ta vào lòng, đúng lúc những chiếc AM M1044 tiến đến, q·uân đ·ội đột nhiên xuất hiện, ập vào, nổ s·ú·n·g, triệt hạ bà Susan ngay trước mặt ông.
Những ai không thể thích nghi với sự thay đổi đột ngột, bị tàn phá về mặt tinh thần, thể chất, sẽ bị đưa đi “chữa trị” bao gồm người chống đối, mà thường là thân nhân của người bệnh.
“Ôi không, đó là Patrick!” Madison nói, cô vội xuống xe, chạy đến ngăn cản ông Patrick gặp vợ mình, nhưng đã muộn.
“Được rồi, mọi người hãy nghe đây. Với tư cách là sĩ quan chỉ huy của phân đội, tôi tự hào tuyên bố rằng chúng ta đã đẩy lui d·ịch b·ệnh, trong vòng bán kính sáu dặm xung quanh vùng cách li. Cục diện đã xoay chiều rồi, hãy đề cao cảnh giác,” Chỉ huy phân đội, Trung úy Moyers đứng trên xe tải, khoa tay múa chân, tuyên bố dõng dạc.
Lúc này, cửa mở ra, hai cô nàng xinh đẹp bước vào, chính là Alicia cùng Ofelia, hai người mang khẩu phần ăn về cho mọi người.
Chương 5: Domino.
“Này, tôi chỉ đọc, và bạn chỉ nghe thôi, hiểu không?”
“Tôi đã chứng kiến việc họ làm,” Tuân nói tiếp. “Họ sẽ g·iết tất cả chúng ta, chỉ là sớm hay muộn.”
“Có vấn đề gì à?” chuyện thường ngày, Tuân tự hỏi, “Alicia đến ngày?”
“Tôi biết,” Daniel gật đầu, khiến Tuân mặt đầy chấm hỏi, ông nói: “Tôi đã đi theo cậu vài lần, lấy một ít thuốc cho vợ tôi, bà ấy bị cảm.”
“Tuyệt, có thế chứ!” người dân đứng xung quanh hào hứng với tin tức này.
“Vật dụng sinh học?” một người n·hạy c·ảm hỏi.
Mọi người chất đồ đạc lên hai chiếc xe, một chiếc của Travis, một chiếc của Madison, Christopher đỡ Elizabeth đi ra, tất cả mọi người có mặt, chỉ trừ Daniel cùng gia đình vì không muốn đi cùng.
“Chúng tôi có được chuyển đến nơi khác?”
“Được rồi, được rồi, mọi người, nghe này!” Moyers ra hiệu cho mọi người im lặng. “Các bạn đang ở một trong mười hai khu vực an toàn ở phía Nam của San Gabriels, được chứ? Các bạn là những người may mắn. Các bạn, cần phải ở yên trong nhà, và chờ mọi chuyện qua đi, hiểu không?”
Số lượng quân nhân vô cùng đông đảo, hiệu suất làm việc cũng rất cao, chỉ trong vòng hai giờ đồng hồ, q·uân đ·ội đã quét sạch toàn bộ xác sống và người bị tình nghi trong khu vực, triệt để kiểm soát El Sereno.
Nicholas liếc nhìn Elizabeth một cái, không do dự mà trao khẩu s·ú·n·g cho Tuân, rồi nhìn Tuân bước lên chiếc xe của Travis, cùng với Elizabeth và Christopher.
“Lệnh giới nghiêm vẫn có hiệu lực cho tới khi có thông báo mới. Chính sách mới về ổn định sức khỏe vẫn sẽ tiếp tục. Vệ sinh, nước sạch, cùng những dịch vụ khác sẽ được cung cấp lại, khi chúng ta chúng áp dụng chính sách mới.”
“Hãy thoải mái và cầu nguyện,” Moyers nói, mặt cười đểu, “để chúng tôi không phải bắn các bạn. Đúng rồi đấy!”
Chỉ với một vài thay đổi nhỏ, toàn bộ “The Walking Dead: Fear” đã nhảy ra khỏi quỹ đạo, hiệu ứng cánh bướm đã hoạt động, Tuân hoàn toàn bị động.
Chương 5: Domino.
Một hàng rào được dựng lên xung quanh khu phố, tạo ra một “khu vực an toàn” với lệnh giới nghiêm nghiêm ngặt.
“Tôi không biết chính xác ông đang nói gì,” Tuân không nhìn Daniel, “nhưng tôi sẽ học được sự bình tĩnh và máu lạnh của ông.”
Chín ngày kể từ khi Lực lượng Vệ binh Quốc gia California tiếp quản El Sereno.
“Thưa ngài, chúng tôi cần thuốc, vấn đề đó thì sao?”
“Có chuyện gì với con bé thế?” Tuân hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Hãy đun nước kỹ càng,” Moyers đọc thông báo thay cho câu trả lời. “Các bạn sẽ được cung cấp vài viên I-ốt trong khẩu phần hàng tuần của mình.”
“Khi nào mới được sử dụng điện thoại?”
“Bất cứ ai định phá hủy hay làm ảnh hưởng tới vùng an toàn,” Moyers đọc tiếp điều lệnh, “đều sẽ bị giam giữ.”
“Các người bệnh cùng thân nhân của họ, các vị đưa họ đi đâu?”
Mọi thứ đã sẵn sàng, nhưng người tính không bằng trời tính, lúc cả nhóm chuẩn bị xuất phát thì, hai chiếc trực thăng bay ngang qua bầu trời, và chiếc xe của một người hàng xóm về nhà.
“Xin chào, các công chúa,” Tuân chào hỏi, “chúng ta sắp c·hết đói đến nơi rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.