Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 6: Một ngày giông bão.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6: Một ngày giông bão.


Thì bất chợt, giọng nói của Tuân vang lên, khiến Alicia giật mình, mũi kim nhảy ra khỏi tầm tay. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thấy vẻ lo lắng trên mặt bà, Daniel hôn lên trán vợ mình, nói: “Không sao đâu, đó là tin tốt.”

“Chuyện quái gì đang diễn ra ngoài này vậy?”

“Anh tìm tôi có chuyện gì?” Alicia nói, bộ dạng rất hùng hổ.

Alicia bắt đầu di chuyển cây kim, mũi kim chạm vào da thịt, một giọt máu hồng rướm ra,

“Nói chuyện được chứ?” Tuân đứng ngoài cửa nói.

“Không xong rồi, Nick!” Madison vội vàng trở về theo hướng khác, cô cần thông báo cho Nicholas trước khi chuyện tồi tệ nào đó xảy ra.

Trong nhà, bệnh tình của Griselda không thuyên giảm, còn chuyển biến xấu, Ofelia dùng khăn ấm lau mồ hôi trên trán bà ấy, làm tất cả những gì có thể, để bà cảm thấy tốt hơn.

Chương 6: Một ngày giông bão.

bằng chứng là nhiều thứ đã biến mất, hoặc thay đổi vị trí.

Đó là những gì còn sót lại của Matt.

“Cuộc sống của người giàu có đây sao?” Tuân ngồi trên ghế sofa, gác chân lên bàn, nhấp một hớp rượu vang, đốt một điếu Behike, ngửa cổ nhắm mắt, thưởng thức âm nhạc cổ điển,

Tuân nhún vai, đi lên lầu, “Này, Daniel, ông rảnh không?”

Cô chính là Madison, lúc này đang chật vật với mùi hôi kinh tởm, của vi khuẩn và chất hữu cơ ôi thiu, từ những cái xác không người dọn dẹp.

Họ triệt hạ bất kỳ thứ gì họ nhìn thấy, dù là n·gười c·hết hay người sống.

Trong lúc này thì Madison đã tìm thấy Ofelia, nhưng đúng lúc cô nàng đang hẹn hò tình tứ với gã bạn trai. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nơi có những món trang sức xa xỉ, những món đồ đắt tiền, rượu vang, và chiếc máy phát nhạc cũ kỹ còn hoạt động.

Dựa theo kế hoạch của Tuân, Daniel lén lút trốn ra hàng rào, bắt đầu tuần tra xung quanh vùng an toàn, và tìm thấy một đấu trường chứa toàn xác sống.

Tại một góc khác, không ai để ý, Nicholas đang bơm vào cơ thể một ít chất cấm, lấy cắp được từ ngăn tủ của Madison, trong khoảng thời gian cô đi vắng.

“Có chuyện gì thế?” Daniel không nhìn Tuân, mà mỉm cười với bà Griselda, vuốt ve khuôn mặt bà.

Những âm thanh khêu gợi, mà cho đến hiện tại, người ta vẫn thích xào nấu lại chúng.

“Cứ để Madison làm việc của mình đi,” đối diện ánh mắt chất vấn của Alicia, Tuân nói: “Có một nơi bí mật mà em sẽ thích đấy. Muốn đi xem không?”

Chính là tiến sĩ Exner, đang hướng về khu nhà dân đi tới.

Tại khu vực an toàn, một ngày không bình thường lại bắt đầu.

Một lúc sau, khi Tuân và Alicia rời đi, căn nhà của bà Susan và ông Patrick lại đón một vị khách lạ,

Nằm cạnh một cái xác, bị g·iết c·hết khi còn là con người,

Tay cô cầm một chiếc kim tự chế, cô nhìn chằm chằm vào hình vẽ trái tim trên cổ tay,

“Con bé không về nhà từ đêm qua,” Tuân nói. “Sao cô không hỏi Ofelia thử xem.”

Trong phòng của bà Susan, Alicia đang ngồi tựa lưng ở đầu giường,

Kết thúc một ngày không bình thường, ngày thứ mười từ khi có một linh hồn lạ đến đây, và là ngày thứ mười ba kể từ khi mọi chuyện bắt đầu.

Tuân trèo hàng rào vào nhà Susan,

“Được rồi, tôi nhìn thấy một nhóm lính hộ tống một người phụ nữ tới,” Tuân nói. “Nghe nói cô ta là một bác sĩ, hay tiến sĩ gì đó, đến đây để khám bệnh cho người dân.”

Alicia bước đi trên đôi chân mảnh mai, cái eo mảnh khảnh, cùng vóc dáng xinh đẹp như bản đồ hình chữ S.

Cậu ta đang trong quá trình cai nghiện, đây là giai đoạn khó khăn nhất, Madison cũng không dám chắc con trai cô có giấu cô điều gì không.

“Không liên quan gì tới anh,” Alicia nói. “Tôi sẽ tự đi tìm mẹ mình.”

Một phụ nữ trốn dưới gầm xe, tránh mặt một nhóm lính tuần tra đi ngang qua,

Daniel thực sự nghiêm túc, thoạt trông ông ta rất tin tưởng vào trực giác của mình, Tuân không còn cách nào khác.

“Chắc bà ấy lại đang chơi trò đuổi bắt với gã khốn chỉ huy thôi,” Alicia đi ngang qua mặt Tuân, thì bị hắn níu tay lại.

Thế là, Madison quay đầu, đi vài bước lại phát hiện, một phụ nữ lạ mặt bước ra cùng mấy tên lính, từ doanh trại q·uân đ·ội.

Daniel bước vào và thăm dò, chẳng mấy chốc, ông tìm thấy một căn hầm bí mật được giấu kỹ,

“Licia, em có ở đây không?” Tuân lớn tiếng kêu hô.

“Tôi đang tìm Ofelia để hỏi đây,” Madison nói rồi bỏ đi.

Thời khắc này, người đàn ông duy nhất được nhìn thấy, đã hoàn toàn bị quyến rũ, (đọc tại Qidian-VP.com)

Ở một diễn biến khác,

“Chuyện gì vậy?” Griselda hỏi.

“Tôi có một kế hoạch, là thế này,” Tuân nói. “Ông sẽ tham gia vào chuyện này, chúng ta chia ra sau khi kết thúc.”

Bên trong chẳng có gì ngoài đồ vật thừa thải, có vẻ căn hầm đã bị biến đổi thành một nơi chứa đồ.

“Chúng ta có thể làm việc này cùng nhau,” Tuân nói, Daniel đáp gọn gàng: “Vài người sẽ kéo chân nhau, tất cả sẽ c·hết.”

Khi âm nhạc tiến tới đoạn lắng, một cô gái bước xuống từng bậc thang, trong chiếc váy dạ hội, cùng đôi giày cao gót.

Và hai người có những trao đổi không hề liên quan tới cô gái nhỏ.

Một lúc sau, Madison trở ra, thì gặp Tuân mở cửa đi vào,

“Ai đến tìm cơ?” Nicholas hốt hoảng, vì có tật giật mình, “này, đợi đã, anh còn chưa nói xong mà!”

“Sặc… khụ… anh làm gì thế?” Nicholas vùng vẫy trong hồ bơi, ngoi đầu lên, nói: “Anh sẽ khiến tôi c·hết chìm đấy!”

“Trốn đi,” Tuân nói, không đoài hoài đến trò đùa của cậu ta, “một lát nữa sẽ có người đến tìm cậu đấy. Đừng để họ nhìn thấy.”

Trong lúc đó, Tuân đưa Alicia đến một căn nhà bị bỏ hoang, của một phú ông thầm lặng nào đó,

Alicia đã biến mất từ đêm qua giờ, Madison trở về không thấy cô, thì hỏi Daniel,

Đường phố bây giờ là một bãi tha ma, dễ thấy nhất là những cái xác,

Chúng nằm la liệt trên mặt đường, trên lề đường, trong quảng trường, trong công viên,

Daniel là một trong những người sinh tồn lão luyện và mạnh mẽ nhất mà Tuân từng chứng kiến ngoài đời thực, sau một khoảng thời gian ngắn tiếp xúc.

Khi tiến vào trong, hắn nhận thấy nơi này đã bị động chạm rất nhiều,

Alicia cũng bận rộn với những cảm xúc của mình, vật vã với những mất mát, cô lang thang trong nhà Susan, tìm thấy những tấm ảnh kỷ niệm và một bức thư, sau khi đọc bức di thư, cô ôm nó khóc nức nở, rồi ngủ th·iếp trên giường của người hàng xóm quá cố.

——

Ở bất cứ đâu, cùng rác rưởi và những chiếc xe bị bỏ lại.

“Tuân,” Madison kêu lại, “cậu có thấy Licia đâu không?”

Nghe vậy, Daniel không khỏi sửng sốt, khi quay mặt lại thì Tuân đã bỏ đi: “Ông tự lo liệu việc này nhé, cẩn thận đấy.”

“Nick,” Tuân bực mình, ném cả chiếc ghế xuống hồ bơi, khiến cậu ta lật sắp. (đọc tại Qidian-VP.com)

Những chiếc xe q·uân đ·ội cùng những người lính trong bộ đồ Hazmat liên tục tuần tra xung quanh,

“Đợi tôi bên ngoài đi,” Daniel nói.

Chương 6: Một ngày giông bão.

Sở dĩ Tuân mạo hiểm tiếp xúc với kẻ mà hắn đánh giá là “nguy hiểm, nên tránh xa” như Daniel, chính là vì muốn lôi kéo ông ta trở thành một phần trong kế hoạch.

Ban đêm.

Hắn mở to hai mắt, và không thể dời đi nơi nào khác.

Trong khi đó, Tuân nói chuyện Madison, cố gắng thuyết phục cô ngừng làm những chuyện vô ích, trước khi sự an toàn của bản thân bị uy h·iếp, rồi bàn giao kế hoạch của mình.

“Đồ khốn,” Alicia tức giận, cô mở cửa đi ra, thì gặp Tuân với khuôn mặt ngơ ngác. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Hả, mẹ em đang tìm em đấy,” Tuân nói, ánh mắt rất nhanh thì phát hiện v·ết m·áu trên cổ tay Alicia, “em tự làm đau mình đấy à?”

Sau khi ra khỏi cửa, Tuân lại đi tìm Nicholas, thì phát hiện cậu ta đang tắm nắng ở hồ bơi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6: Một ngày giông bão.