Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 7: Một ngày giông bão 2.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7: Một ngày giông bão 2.


Những tiếng rên rỉ, tru réo, không ảnh hưởng gì tới bà, một người cũng đã trải qua c·hiến t·ranh, và sự tàn khốc của nó,

Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ mình là con mồi, cho đến giờ phút này.

Kẻ săn mồi bị con mồi nuốt chửng, mồ hôi tiết ra ngoài làn da, từng cú va đập như trút hết phẫn uất,

Ông cũng muốn biết bệnh trạng của vợ mình, để quyết định tiếp theo sẽ hành động như thế nào,

“Mẹ!”

Thủy tinh vỡ thành từng mảnh,

Đó là một ngày giông bão đối với một kẻ phong lưu.

Dây đàn đột ngột kéo căng, giọng hát dâng lên khúc cao trào, âm vang cùng nội lực, chơi đùa trên những nốt nhạc cao v·út.

“Mẹ, con đang ở đây rồi,” Alicia lén trừng mắt Tuân, chỉ thấy hắn nhún vai, từ chối trách nhiệm.

“Có bốn chiếc xe ở sân sau, như cậu muốn,” Daniel nói. “Tôi sẽ giúp cậu gây hỗn loạn, chuyện sau đó là của các người.”

Lúc này, Daniel đã có mặt tại đấu trường Los Angel·es, bên trong nhà thi đấu là một đàn xác sống lên đến hai ngàn con.

Alicia bước tới, cô ngồi tại phía đối diện, tay nhấc lên ly rượu vang, môi đỏ mấp máy, rượu nồng cứ thế trượt xuống,

Tuân cầm ly rượu, đẩy tới trước, hai mép ly đụng vào nhau, rượu hồng cứ thế vơi dần,

Khi q·uân đ·ội rời đi, Alicia và Tuân hiện thân, hai người đã tạm lánh ở một nơi gần đây, để chứng kiến.

“Dậy đi, anh biết em đã tỉnh,” Tuân nói, tay vuốt ve mái tóc, lau vệt ướt trên khóe mắt Alicia.

Gò má dần ửng đỏ, bờ mi cong cùng đôi mắt đầy khiêu khích, như thể thách thức kẻ đi săn.

“Được rồi, nói sau đi, Daniel ở đâu?” Tuân đi tới, mắt nhìn xung quanh nhà tìm kiếm.

“Khi anh trốn ra ngoài hàng rào, thu thập một ít vật phẩm, đã nhìn thấy họ g·iết người,” Tuân nói.

Phụ nữ là món ăn chính của hắn, đời trước phiêu lưu trong bụi hoa, thương tích đầy mình,

——

Tất cả những mất mát, tất cả những gì khiến một cô gái tan vỡ.

“Hãy trông coi bà Griselda nhé, Ofelia,” Tuân nói lời tạm biệt. “Khi ông ấy trở lại, cho ông biết lòng biết ơn của tôi, hy vọng sẽ gặp lại một ngày nào đó.”

Trái lại, Nicholas lúc này chỉ siết chặt lòng bàn tay, cắn răng để không nói điều gì ngu ngốc, vì cậu biết nó là cần thiết,

Một đàn xác sống hùng mạnh dưới sự dẫn dắt của Daniel, nhanh chóng tiến đến địa điểm q·uân đ·ội đã c·hiếm đ·óng.

Đến cổng hàng rào, Daniel bước xuống, nhập vào mật mã, cánh cổng mở ra, bốn chiếc xe vượt qua trạm kiểm soát, thẳng tắp rời đi.

“Chúng ta sẽ đi cứu Travis và Chris,” Tuân nói. “Quân đội không đáng tin. Anh và Madison đã lên kế hoạch cùng Daniel. Ông ấy hẳn đã có thông tin về nơi họ giam giữ.”

“Tôi sẽ nói với ông ấy,” Ofelia mỉm cười gật đầu đáp lại. “Mọi người hãy cẩn trọng.”

Góc bên kia căn hầm, chiếc giường đã được chuyển xuống, Griselda nằm trên giường, nhắm mắt cầu nguyện.

Trên đất liền, Madison và Ofelia đang bận rộn đối phó với các binh lính, để che giấu những người đang trốn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Alicia bỗng đứng dậy, lau mép, rồi nhảy bổ vào người Tuân.

Ông để cả hai trốn dưới tầng hầm trong nhà bà Susan, cùng với gã bạn trai của con gái mình, hạ sĩ Andrew Adams.

Ban đêm, thời điểm q·uân đ·ội âm thầm rời đi, cũng là lúc cả nhóm đã sẵn sàng. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Không có ở đây đâu,” Madison nói. “Ông ấy, cùng Griselda, và Nick đang dưới tầng hầm của Patrick.”

Daniel kể cho mọi người về kế hoạch của chính phủ, một kế hoạch gọi là “Cobalt” sẽ được triển khai ở hầu hết các thành phố lớn ở nước Mỹ.

Nhưng Daniel chỉ vỗ vai hắn, rồi bước ngang qua mặt. “Có nhiều việc phải làm đấy. Đi thôi.”

“Em không biết chuyện này,” Alicia nói, mặt ngạc nhiên, đầy nghi vấn, “Từ khi nào?” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Hãy làm quen với nó,” Tuân vỗ vai Nicholas, rồi đi ra ngoài, tương tự như cách Daniel vỗ vai hắn, đơn giản là “hãy chấp nhận”.

Tất cả những gì Daniel cần làm là giải phóng hai ngàn con người đã bị nhốt tại đây khi họ còn sống, và trao cho một cơ hội được trả thù.

Chương 7: Một ngày giông bão 2.

May mắn thay, Griselda và Nicholas đã trốn thoát, nhờ có sự giúp đỡ của Daniel,

Khi đến nhà bà Susan, thì Daniel và Nick đã dìu bà Griselda đi lên, cả nhóm tập hợp lại với nhau.

Ba chiếc xe dừng lại tại bãi đậu xe, trong lúc chờ đợi Daniel thực hiện công việc mình.

“Con đã đi đâu từ hôm qua giờ?” Madison hỏi han.

Chương 7: Một ngày giông bão 2.

“Đến đây nào, các con, tao có quà cho chúng mày đây,” Daniel vừa tạo ra động tĩnh vừa lùi bước.

Khi âm nhạc chuyển mình, dịu dàng, gợi cảm.

Lúc bấy giờ, thể trạng của Andrew cực kỳ suy yếu, sau nhiều giờ liền bị t·ra t·ấn dã man.

“Chuẩn bị xong hết rồi chứ?” Tuân hỏi.

“Tuân, ông ấy đã g·iết Adams,” Nicholas bước tới, thấp giọng, “ông ấy nói dối với Ofelia rằng sẽ thả anh ta sau khi việc này kết thúc.”

Những chiếc xe q·uân đ·ội lượn quanh khu phố, bắt đi những người mắc bệnh, nhưng không có thuốc than kịp thời, dẫn đến bệnh tình ngày càng nghiêm trọng, để bị tình nghi.

Cũng như, lần đầu tiên nhìn thấy một mặt khác của Tuân, không còn hỉ hứng như thường ngày thế nữa.

Cách El Sereno hai dặm, trường Cao đẳng Cộng đồng Raynard, nơi được thiết lập để chữa cho các binh lính và dân thường ở các khu vực được chỉ định, (đọc tại Qidian-VP.com)

“Đi thôi, chúng ta không có nhiều thời gian.” Tuân tỏ ra khá gấp gáp.

Nicholas không dám nghĩ tới hậu quả, nếu mình cùng gia đình cứ ngây ngốc ở đây, thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

“Daniel, thỏa thuận không phải vậy,” Tuân nói, sắc mặt rất không tốt.

Alicia mở mắt ra, miệng không nói lời nào, đầu tựa vào lồng ngực Tuân, chỉ muốn giây phút yên tĩnh này kéo dài một chút.

Đồng thời, cũng là nơi giam giữ những người tình nghi, những người có nguy cơ truyền nhiễm bệnh dịch, nó đóng vai trò như trung tâm chỉ huy cho các khu vực an toàn.

Trước khi thực hiện kế hoạch thả bom Napalm trên khắp nước Mỹ, q·uân đ·ội sẽ được lệnh rút lui khỏi các khu vực an toàn trong im lặng, và tiến hành “kết thúc nhân đạo” đối với những ai bị tình nghi.

“Licia? Licia!” Alicia tiến đến và Madison ôm cô vào lòng.

Nhưng hiện tại xem ra, chỉ có một lựa chọn duy nhất.

Quá nhiều những thông tin quan trọng, sẽ bị nghẹn lại trong miệng Andrew, nếu như không có người làm việc này.

“Đi thôi, hãy nói cho em toàn bộ kế hoạch trên đường,” Alicia ngồi dậy, khẩn trương tìm quần áo, mà mình đã vứt ở một xó xỉnh nào đó.

Đây là chuyện được dự đoán, khi Daniel để mặc tiến sĩ Exner khám bệnh cho Griselda,

“Đừng khẩn trương, nó ở đây,” Tuân tìm thấy trước, và ném nó cho Alicia, cả hai nhanh chân rời khỏi căn nhà.

“Tại sao vậy?” Alicia hỏi, giọng thì thầm.

Trong khi đó, sự ảnh hưởng của Elizabeth, khi cô không thể có mặt ở đây, bắt đầu hiện ra.

“Họ đang đợi chúng ta,” Tuân nói, mắt nhìn lên trần nhà. “Mẹ em sẽ nổi giận nếu chúng ta đến trễ.”

Giông tố qua đi, màn đêm phủ xuống, những gì còn sót lại là sự im lặng.

Bà biết chồng mình là ai, cùng những gì ông ta đang làm. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hoàn toàn là một trò t·ự s·át trá hình của những bộ não thiên tài đứng đầu nước Mỹ, không phải đùa khi nói có bàn tay của Chúa can thiệp.

Hắn bị trói trên ghế bằng dây thừng, trên cánh tay có nhiều vết cắt ghê rợn, khuôn mặt tái nhợt, đau khổ cầu xin tha thứ.

“Quan tòa, xin tha thứ cho con,” Tuân nuốt nước bọt một cái,

Cho đến khi, một giọt cuối cùng, trượt ra khóe miệng,

Nhưng sự lạnh lùng của những người này, khiến nội tâm hắn lạnh lẽo, và Andrew gần như đã tuyệt vọng.

Đứng bên cạnh, Madison và Alicia có thể nghe thấy, cả hai không khỏi sững sốt, không ngờ Daniel tàn nhẫn đến vậy,

Tại bãi đổ xe, khi những tiếng s·ú·n·g cất lên, mọi người có thể nghe thấy sự hỗn loạn đã bắt đầu.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7: Một ngày giông bão 2.