Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 8: Giải cứu và biến số.
Ở một diễn biến khác, nhóm người của Tuân đã đột nhập vào tòa nhà thành công, và tìm thấy địa điểm có những chiếc lồng giam.
“Em có thể tự bảo vệ mình, anh nên giữ lại nó.”
“Đúng vậy, chẳng có ích lợi gì đâu,” Christopher đối diện với ánh mắt của bố mình, mà không hề rụt rè hay sợ hãi, dường như đã có một bức tường lớn ngăn cách giữa hai cha con.
Và bằng một cách nào đó, Travis và Christopher đã thay thế vai trò của Nicholas, nhưng lần này sẽ không có Elizabeth đến cứu.
Mỗi viên đ·ạ·n nhảy ra khỏi họng s·ú·n·g, đều có độ chính xác đáng kinh ngạc, một loạt đ·ạ·n triệt hạ hầu hết những xác sống đến gần.
“Strand, chúng ta đi đâu?”
Domino một khi đã trượt ngã thì không thể dừng lại.
“Đừng làm chuyện thừa thải, anh bạn,” Strand lắc đầu, thử thuyết phục Travis, mặc dù anh biết nó rất khó, “những người này sẽ cản chân chúng ta, đúng không, Chris?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Anh sẽ hối hận,” Strand nói, vẻ mặt vô cùng tức giận, anh bỏ đi cùng với Christopher.
Ơn trời, Madison cùng Nick xuất hiện, nhưng cũng chỉ biết la hét, đập cửa, trơ mắt nhìn lũ xác sống tiến đến, không thể làm gì hơn.
“Họ đã bị giam giữ ở nơi này,” Alicia nói, khi chứng kiến những chiếc lồng mở toang.
Bên ngoài phòng bếp lúc này là Tuân và Alicia, hai người nghe thấy tiếng kêu cứu nên đến đây, nhưng dường như đã muộn.
Chỉ thấy, thảm cảnh tàn khốc nhất có thể tưởng tượng, hiện ra trước mắt hai người, (đọc tại Qidian-VP.com)
“Thôi nào, đừng coi tôi là đứa trẻ,” Nicholas cười che giấu ngượng ngùng, cậu quả thật có ý định tìm thêm một ít thuốc.
Sau c·ái c·hết của Elizabeth, cha con nhà Manawa trở nên tiều tụy đi nhiều, cả về thể chất lẫn tinh thần.
Không nói nhiều, mọi người bắt đầu xuất phát, tìm một lối khác tiến vào khu phức hợp.
“Không có một ai ở đây cả,” Madison lo lắng, “họ đã đi đâu?”
Những cái đầu nghoẹo hẳn sang một bên, để dồn những ánh mắt đầy c·hết chóc vào hai người.
“Tôi không biết, nhưng chúng ta sẽ ra khỏi đây.”
Máu lênh láng dưới sàn nhà, một đám xác sống tụ năm tụ bảy thành nhiều nhóm, cùng nhau chia sẻ một cái xác.
Chương 8: Giải cứu và biến số.
Họ chính là Travis và Christopher, cùng người bạn tù Strand, đã làm bạn ở đây suốt nhiều ngày liền, không thấy ánh sáng mặt trời.
“Định mệnh,” Tuân mở to con ngươi nhìn chằm chằm vào Alicia, hắn không hề biết, cô gái nhỏ bên cạnh mình, lại sở hữu bản năng chiến đấu kinh khủng đến vậy,
Những người được anh cứu giúp cảm ơn rối rít, rồi bỏ chạy tán loạn, chen lấn đạp lên nhau.
Hơn nữa, người đánh cắp và giữ chìa khóa là Strand, vậy nên khả năng rất cao là ba người họ sẽ đi cùng nhau.
Thế là Strand, Travis và Christopher phải chạy trốn ngược về nơi mà họ đã đi qua, nhưng lại không hề hay biết cánh cửa đã đóng lại.
“Licia, thế nào rồi?” Tuân cũng cần bình tĩnh lại một chút.
Bốn người bắt đầu chia ra, Nicholas cùng Madison đi về hướng sẽ tìm thấy Travis, Tuân và Alicia thì đi hướng ngược lại. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tại một phòng bếp đã biến thành bãi chiến trường, hay chính xác hơn là một cuộc tàn sát đơn phương của lũ xác sống, khi những người được Travis giải cứu lọt vào mai phục.
Tất nhiên, Travis sẽ không để con trai một mình với kẻ không có ý tốt như thế, anh lủi thủi theo sau hai người.
Chúng trốn ở những điểm khuất không dễ nhìn thấy, và chỉ xuất hiện khi được đạo diễn cho phép.
Tuân đưa khẩu s·ú·n·g cho Alicia, rồi rút con dao găm được chuẩn bị sẵn, cả hai tiến vào căn phòng chứa đầy xác sống.
“Binh lính đã mất tập trung, một trong số tù nhân đã lấy cắp được chìa khóa,” Nicholas nói. “Họ không thể đi xa được, chúng ta có thể đuổi kịp.”
Tuân nhìn về phía Madison, gật đầu khen ngợi, “làm tốt lắm.”
“Nó sẽ có ích, nếu binh lính vẫn còn ở đây,” Travis mặc kệ khuyên ngăn, anh bước tới từng cái lồng và giải thoát cho tất cả tù nhân.
“Đi thôi,” Madison nói, cô đã không kịp chờ đợi để gặp lại Travis. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đi thôi nào, rời khỏi đây, và làm những gì mình muốn,” Strand rung lắc chiếc chìa khóa trong tay, rồi mở cửa song sắt, mắt nhìn hai người bạn.
[ Bởi vì NVC chỉ xem xong phần 1 của “The Walking Dead: Fear” nên không biết Alicia là người sống lâu nhất trong series. Hơn nữa, Alicia không có nhiều đất diễn trong phần phim này, nên ấn tượng của NVC với cô nàng khá mờ nhạt. ]
Sau chuyện này, hắn bất chợt nhận ra, tất cả những nhân vật có mặt trong nhóm nhân vật chính, về bản chất đều đáng giá đầu tư về mặt tình cảm.
Đặc biệt là Christopher, đôi mắt cậu sưng tròn, dường như đã khóc rất nhiều, nhưng bây giờ chỉ còn lại sự u ám.
Ba người mắc kẹt với đám xác sống đuổi theo sau lưng.
“Giữ im lặng,” Tuân truyền đạt bằng khẩu hình, Alicia hiểu ý gật đầu, hai người bước từng bước thật nhẹ nhàng, cơ mặt căng cứng mà vượt qua từng nhóm xác sống.
“Đừng mất tập trung,” Tuân gật đầu, “Nick, nhất là cậu đấy, không được chạy lung tung.”
“Chúng ta đi hướng nào?” Madison hỏi.
Thời điểm gần tới được lối thoát, thì đột nhiên, một giọng nói thì thào truyền vào tai: “Giúp, giúp tôi, làm ơn, đừng, bỏ, lại, tôi.”
“!” Tất cả các xác sống đồng loạt ngẩng mặt lên, gần như cùng một thời điểm, khi người đàn ông nằm dưới đám xác sống, chỉ còn lại khuôn mặt lành lặn kia, lên tiếng.
“Giải thoát các tù nhân ở đây, họ sẽ cho chúng ta thêm thời gian,” Travis đi đến và giật lấy chiếc chìa khóa, trước sự ngạc nhiên của Strand.
Kịch bản trở về lối cũ, Strand phung phí thời gian để lấy lại chiếc đồng hồ của mình, thứ dùng để mua chuộc tên lính đang bị ăn thịt, để giữ cho Travis và Christopher còn sống,
“Không phải là bây giờ, đi thôi.”
“Licia, cầm lấy nó, bắn vào đầu, và chú ý sau lưng, hiểu không?”
“Lính canh đã rời đi, đây là cơ hội của chúng ta,” người đàn ông da đen mặc vest, đứng bên song sắt, ngoái nhìn ra ngoài cửa, rồi quay đầu nói với hai người sau lưng.
Trong khoảnh khắc, Tuân chỉ biết c·hết lặng, thì Alicia đã giơ s·ú·n·g lên, mở chốt, bóp cò: Bang bang bang bang bang!
Trong lúc đó, ba người Strand dừng lại trong một căn phòng, nơi họ tìm thấy một người lính đang bị xác sống ăn thịt.
“Bình tĩnh đi, chúng ta sẽ tìm thấy họ thôi,” Tuân nói, rồi dẫn đầu tiến ra hàng lang, thì bất ngờ, một tên xác sống bước ra từ một góc khuất,
Alicia kéo Tuân ra ngoài, rồi đóng cánh cửa lại, cô tựa lưng vào tường, tay che ngực thở phào. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nó tóm được Tuân và há to cái mồm tanh tưởi, một tiếng s·ú·n·g vang lên, nó gục xuống sàn nhà.
“The Walking Dead” cũng vậy, “The Walking Dead: Fear” cũng thế.
Chương 8: Giải cứu và biến số.
Trên hành lang một chiều, những cánh cửa tự động ngăn cách các dãy hành lang, và những cuối dãy hành lang có hai lối đi.
Nếu tất cả tù nhân được giải thoát trước khi hắn đến, thì người làm việc này không thể là ai khác ngoài Travis.
Chúng chăm chú đến nỗi, còn không phát hiện có con mồi khác bước vào.
Tại nơi giam giữ tù nhân, lúc bấy giờ, trong những cái lồng, cũng có những biến số khó lường.
Và chế nhạo tên lính, trong khi hắn ta đang c·hết dần c·hết mòn, nhưng việc này đã khiến họ bị lũ xác sống phát hiện.
“Chia nhau ra. Mady, cô và Nick hãy đi hướng này,” Tuân nói. “Nếu không tìm được hai người họ, hãy trở về bãi đổ xe, chúng ta sẽ gặp nhau ở đó.”
“Rời khỏi đây!”
“Nhặt được bảo bối!” hắn cười to trong bụng.
Dựa vào ký ức còn mới mẻ, Tuân đại khái phân biệt được Strand sẽ đi về hướng nào.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.