0
-----o0o-----
Mấy con mèo biến dị, to lớn như báo hoa mai, gầm gừ hung dữ. Con đầu đàn vừa kêu "meo" một tiếng sắc lạnh, cả bầy tám con lập tức lao vào t·ấn c·ông.
Ki phóng về phía con đầu đàn, trong khi Thiên Anh dùng súng bắn tỉa hạ gục những con còn lại.
"Đoàng đoàng đoàng..."
Dù đám mèo di chuyển nhanh như chớp, Thiên Anh vẫn dễ dàng nắm bắt quỹ đạo của chúng. Mỗi con một viên vào đầu, không trượt phát nào.
Con mèo đầu đàn bị Ki tát văng xa cả chục mét. Chưa kịp đứng dậy, nó đã bị Ki vồ lấy, cắn đứt đầu chỉ trong một nhát.
Thiên Anh nhảy xuống, lôi dao rạch ngực từng con mèo, moi tim bỏ vào rương đá lạnh bên hông Ki. Tim của đám mèo thường chỉ to hơn bình thường một chút, không có gì đặc biệt. Duy chỉ có con đầu đàn sở hữu một trái tim phát ra ánh bạc kỳ lạ.
Sau khi moi tim xong, Thiên Anh vứt xác lũ mèo ra giữa đường, rồi tìm một chỗ ẩn nấp để phục kích.
Không ngoài dự đoán, chẳng mấy chốc đã có một bầy heo biến dị năm con tìm đến. Hai con đầu đàn to lớn hơn hẳn, răng nanh dài ngoằng, da biến thành vảy cứng như thép.
Nhìn thấy Ki bên đống thịt, chúng không hề sợ hãi mà gầm lên chói tai, lao tới như những chiếc xe tăng sống.
Thiên Anh, nấp sẵn trong bóng tối, bóp cò.
"Đoàng!"
Viên đạn xuyên giáp cỡ lớn găm thẳng vào mắt phải một con heo đầu đàn. Tuy nhiên, sinh vật biến dị cấp cao này không dễ c·hết, nó vẫn lăn lộn trên mặt đất, kêu eng éc thảm thiết.
Thiên Anh đã hạ một con, còn con đầu đàn kia là mục tiêu của Ki. Với tốc độ, sức mạnh và kỹ năng săn mồi vượt trội, Ki nhanh chóng kết liễu nó. Mấy con heo còn lại cũng bị nó xé xác không thương tiếc.
Ki ngấu nghiến ăn thịt, chỉ chừa lại mấy quả tim. Sau khi biến dị, sức ăn của nó tăng lên đáng kể, như một cái hố không đáy. Đám mèo lúc trước cũng bị nó gặm đến trơ xương.
Bầy heo nặng cả tấn cũng bị nó ăn sạch, chỉ còn lại đầu lâu, xương và chút da dính máu.
Ăn xong, Ki tha năm quả tim heo về cho Thiên Anh. Anh nhìn nó, cười hỏi:
"No chưa?"
Ki lắc đầu, ý nói vẫn còn đói. Thiên Anh không biết nói gì hơn. Ki đột nhiên ăn nhiều như vậy khiến anh hơi lo lắng.
"Có thấy khó chịu ở đâu không?"
Ki lắc đầu. Thiên Anh mỉm cười:
"Vậy đi săn tiếp, ăn cho đã rồi về."
Họ tiếp tục hành trình. Khu vực quanh nhà Thiên Anh là một bãi đất hoang, ngay cả chim cũng chẳng thèm ghé, nên muốn tìm con mồi không dễ. Bình thường còn có vài con chó, mèo hoang, nhưng sau hai lần Thiên Anh ra tay, giờ chúng đã biến mất sạch.
Tuy nhiên, khi tiến vào khu vực nội thành, Thiên Anh nhìn thấy nhiều sinh vật hình người tụ tập thành từng nhóm. Chúng giống hệt con người, chỉ khác là bàn tay khô gầy với những móng vuốt sắc nhọn, và đôi mắt đỏ rực như than hồng, trông vô cùng đáng sợ.
Nhưng Thiên Anh không hề run sợ. Với khẩu súng trong tay, anh chẳng ngại gì lũ quái vật chậm chạp này.
"Đoàng đoàng..."
Chúng di chuyển chậm chạp, trở thành mục tiêu dễ dàng cho Thiên Anh. Hai mươi sáu viên đạn c·ướp đi sinh mạng của ba mươi bảy con quái vật.
Ki lao tới, nhai ngấu nghiến đám quái vật, không chừa lại gì ngoài đống xương vụn.
"Răng rắc..."
Tiếng xương gãy vang lên liên hồi, khiến Thiên Anh sởn gai ốc.
Ki ăn rất nhanh, chưa đầy mười phút đã xử lý xong mấy chục "bao tải thịt" di động. Nhưng nó vẫn còn đói. Thiên Anh thực sự không biết phải làm sao.
"Thôi kệ, giờ thức ăn đâu có thiếu, cứ để nó ăn cho đã." - Anh tự nhủ.
Đúng lúc đó, họ nghe thấy tiếng kêu của một loài săn mồi trên không.
"Tíu tíu..."
Thiên Anh ngẩng đầu lên, c·hết lặng. Trên bầu trời, một sinh vật khổng lồ, giống như khủng long có cánh, đang sải cánh bay lượn. Thứ mà anh chỉ thấy trong phim viễn tưởng giờ lại xuất hiện trước mắt.
"Cái quái gì thế này? Giờ còn có cả khủng long nữa sao? Chẳng lẽ thế giới này đang quay về thời tiền sử?" - Thiên Anh kinh hãi.
Con quái thú trên không đột nhiên chú ý đến anh, nó rít lên một tiếng chói tai.
"Tíu tíu..."
Rồi lao xuống như một tia chớp. Thiên Anh vội vàng ra lệnh cho Ki chạy vào một tòa nhà gần đó để ẩn nấp. Con quái vật quá lớn, súng ống chưa chắc đã hạ được nó. Nếu để nó tiếp cận, họ sẽ không kịp chạy thoát.
"Ầm ầm...."
Chỉnh sửa lại vào ngày 9/9/2024
[Tác giả: Sửa đến đây tự dưng nảy ra vài ý tưởng thú vị. Nhưng nghĩ tới cách phải bỏ đi hai ngàn chương phía sau thì lại thôi. Ý tưởng ghi lại, đợi cho bộ mới. Giờ chỉ sửa văn phong sao cho dễ đọc!]