Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 14: ꧁༺ Trật Tự Thế Giới Sụp Đổ và Thành Phố Hy Vọng ༻꧂

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 14: ꧁༺ Trật Tự Thế Giới Sụp Đổ và Thành Phố Hy Vọng ༻꧂


Thực sự mà nói, nếu không có những người đàn ông xấu xa đó, những người phụ nữ chân yếu tay mềm sẽ không thể sống sót giữa thế giới tàn khốc này. Họ sẽ c·hết đói, c·hết khát, hoặc trở thành thức ăn của lũ quái vật. Dù có sống sót cũng chỉ là số ít.

"Nghe nói tình hình ngoài kia kinh khủng lắm. Người c·hết như ngả rạ..." (đọc tại Qidian-VP.com)

[Chỉnh sửa vào ngày 20/9/2024]

Thế giới bên ngoài giờ đây hỗn loạn vô cùng. Giặc c·ướp hoành hành khắp nơi, những băng đảng xã hội đen trước kia lẩn trốn như chuột nhắt, giờ đây có thể tự do tung hoành.

"Đang ở nhà, còn em?"

"Mà cậu nghe tin gì chưa? Nghe nói có người đói quá ăn thịt quái vật, không những không biến dị mà còn mạnh lên nữa đấy."

Lan Hương nhìn cô bạn thân với ánh mắt đầy nghi hoặc, nhưng rồi cũng thôi.

Lan Hương lắc đầu: "Thôi, đi xem thời sự đi. Nghe nói ngoài kia loạn lắm." (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 14: ꧁༺ Trật Tự Thế Giới Sụp Đổ và Thành Phố Hy Vọng ༻꧂

Phương Thúy chưa từng thấy ai chơi game kỳ quặc như vậy. Chẳng màng danh vọng hay sức mạnh, chỉ quanh quẩn với nông trại ảo. Người ta cấp 90 hắn vẫn lẹt đẹt cấp 1. Đúng là đồ ngốc!

Trớ trêu thay, tựa game MMO quen thuộc giờ đây hoang vắng như một nghĩa địa. Dường như cả thế giới đã quên lãng nó, chỉ còn lại mình anh lang thang giữa những bản đồ trống rỗng. Anh không màng đến cấp độ, chẳng thiết tha PK hay săn boss, chỉ đơn giản là... nạp tiền mua thời trang, rồi lững thững dạo bước, để tiếng nhạc game xoa dịu tâm hồn đầy vết xước.

"Thúy ơi, mở cửa cho mình với." Tiếng gọi của Lan Hương kéo nàng về thực tại.

Một icon thở dài hiện lên. "Anh bình tĩnh thật đấy, anh không biết bên ngoài loạn lạc thế nào à? Mà anh đang ở đâu vậy?"

"Không phải, ý em là anh đang làm gì ngoài đời thực?"

Phương Thúy vội vàng tắt máy, cười trừ: "Bạn chơi game thôi, thấy nói chuyện cũng vui nên tám một chút."

Lĩnh Nam - TP. Ái Dân.

"Ôi trời, chỗ anh tệ vậy sao? Chỗ em vẫn ổn, trật tự được duy trì, quái vật bị..."

"Ơ, cậu đang nhắn tin với ai thế? Ba củ cà rốt? Cái tên gì mà lạ đời vậy?"

"Có nghe loáng thoáng, nhưng hình như người đó hóa điên rồi." Phương Thúy rùng mình.

Thực ra những người kia cũng rất đáng thương. Họ sống trong sợ hãi, c·ái c·hết có thể ập đến bất cứ lúc nào, nên mới có những hành động tàn ác như vậy.

"Sao hôm nay lại rảnh thế? Tưởng cậu đang tỏ tình với mấy quyển đại cương!" Phương Thúy mở cửa, mỉm cười chào cô bạn thân.

Thiên Anh khựng lại. Một cảm giác khó tả len lỏi trong lòng. Anh biết nói gì đây? Kể cho cô ta nghe về thế giới đổ nát ngoài kia, về những sinh vật gớm ghiếc, về lũ người tàn ác? Hay kể về căn hầm nhỏ bé, nơi anh cố gắng bảo vệ hai sinh linh bé bỏng giữa bão giông cuộc đời?

"Biến dị sinh vật khắp nơi, đê vỡ, l·ũ l·ụt, thiếu thức ăn. Giặc c·ướp hoành hành. Chỗ em ổn không?"

"Chơi game thôi, chơi không?" Phương Thúy cười hì hì.

Nhưng có một người, ở một nơi khác, đang bực bội vì anh. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mấy chuyện g·iết người c·ướp c·ủa, b·ắt c·óc, c·ưỡng h·iếp giờ đây diễn ra công khai, thậm chí còn trở thành một thú tiêu khiển bệnh hoạn để xua tan nỗi sợ hãi.

Đời thực đã nhuốm máu quá nhiều, anh chỉ muốn tìm một chốn yên bình, dù chỉ là ảo ảnh. Chăm sóc nông trại, nuôi vài con thú cưng, những điều tưởng chừng tầm thường lại trở nên quý giá biết bao giữa thời buổi loạn lạc.

"Đang làm gì đó?"

"Thật đáng sợ! Chúng ta ở đây còn an toàn, không biết người ngoài kia sẽ ra sao..." Lan Hương thở dài.

Đang mải mê cho lợn ăn, một tin nhắn bất ngờ hiện lên. "Phương Thúy". Cái tên xa lạ khẽ lay động một góc khuất nào đó trong lòng anh.

Họ đối xử tàn bạo với phụ nữ, nhưng đổi lại, họ phải mạo hiểm ra ngoài kiếm ăn, đối mặt với lũ quái vật khát máu. Có những người ra đi rồi không bao giờ trở về. (đọc tại Qidian-VP.com)

-----o0o----- (đọc tại Qidian-VP.com)

"Học hành gì vào lúc này, ai biết còn sống được đến ngày mai không? Mà cậu đang làm gì thế?" Lan Hương tò mò hỏi.

Màn đêm buông xuống, Thiên Lang và Thiên Thanh đã say giấc nồng. Chỉ còn Thiên Anh ngồi lặng lẽ trước màn hình máy tính, tìm kiếm chút bình yên trong thế giới ảo.

Thiên Anh còn chưa kịp đọc hết tin nhắn, máy tính đột ngột tắt ngúm. Thiên Anh thở dài, đặt máy tính sang một bên rồi đi ngủ. Game với anh vốn dĩ chỉ là trò tiêu khiển, có hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì.

"Cho heo ăn cám." Anh trả lời, lạnh lùng và dứt khoát.

Thế nhưng, dù bực bội, Phương Thúy vẫn không thể ngừng nghĩ về người đó. Có lẽ vì người đó khác biệt, vì người đó không giống những kẻ xu nịnh vây quanh cô, hay đơn giản vì... Phương Thúy chưa từng gặp một ai lạnh lùng với mình như vậy.

"Thì... đang chơi game, cho heo ăn cám." Anh đành đáp lại một cách gượng gạo.

Phương Thúy nhìn dòng chữ "ba củ cà rốt" chuyển xám, cơn giận bùng lên như núi lửa. Lần thứ bao nhiêu rồi? Cái tên này thật là...

Phương Thúy kéo Lan Hương vào trong phòng, vừa định mở tivi thì cô bạn đã thốt lên:

Hai cô gái ngồi lặng im, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi mơ hồ về thế giới bên ngoài, nơi mà sự sống mong manh như sợi chỉ mành treo chuông.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 14: ꧁༺ Trật Tự Thế Giới Sụp Đổ và Thành Phố Hy Vọng ༻꧂