Sinh Tồn Trong Tận Thế
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 15: ꧁༺ Đọc Sách Chưa Bao Giờ Là Thừa ༻꧂
"Dạ, bọn em biết rồi đại ca. Bọn em sẽ cai."
[Chỉnh sửa lại vào ngày 21/9/2024]
Đừng xem thường Thiên Thanh vì nó là một con rắn. Ngay cả trước khi biến dị, tốc độ của nó đã sánh ngang với Thiên Lang, còn đòn t·ấn c·ông thì nhanh như chớp. Giờ đây, sau lần biến dị thứ hai, nó càng trở nên đáng sợ hơn. Đôi mắt lục bảo sắc lạnh, thân hình nhỏ nhắn nhưng săn chắc, lớp da cứng như thép. Nó có thể siết c·hết con mồi bằng cơ thể, thậm chí bẻ gãy ống sắt chỉ bằng một cái siết nhẹ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tên đầu lĩnh nổi giận:
Cả đám im thin thít. Ra ngoài đồng nghĩa với việc đối mặt với lũ quái vật khát máu. S·ú·n·g ống cũng chẳng ăn thua nếu không bắn trúng điểm yếu.
Nhưng sự bình yên ấy chẳng thể kéo dài mãi mãi. Sau khi biến dị, cả ba đều ăn khỏe hơn rất nhiều, đặc biệt là Thiên Lang. Lần trước nó ăn no nê, vậy mà chưa đầy một tháng đã thấy đói trở lại.
-----o0o----- (đọc tại Qidian-VP.com)
…
Sau buổi tập luyện, cả ba cùng ăn sáng. Kế đó, Thiên Lang và Thiên Thanh say sưa với chương trình thế giới động vật, còn Thiên Anh lặng lẽ đắm mình trong những trang sách.
Lại một cái tát nữa giáng xuống.
"Rõ rồi đại ca!" Đám đàn em đồng thanh đáp. "Chỉ là hôm trước chơi đá nên lỡ tay thôi."
Thời gian trôi nhanh như bóng câu qua cửa sổ. Buổi trưa, Thiên Lang trổ tài nấu nướng. Dù chỉ là những món luộc đơn giản, nhưng với trí thông minh vượt trội sau khi biến dị, Thiên Lang vẫn hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.
"Đồ ngu! Não mày chứa toàn cứt à? Mấy việc gia công, may vá thì ai làm? Ngu vừa vừa thôi chứ, đừng để thiên hạ nó cười cho! Chơi chán thì tống cổ chúng đi làm việc. Từ giờ ai còn g·iết người hay h·ành h·ạ người khác đến mức không làm việc được nữa, tao sẽ cho nó đi làm nhân công! Nghe rõ chưa?"
Cùng lúc này, ở trong căn hầm trú ẩn của Thiên Anh, một ngày mới lại bắt đầu.
Gần khu vực Thiên Anh sống có một thế lực mang tên "Đầu Lâu". Trong một căn phòng khách sạn sang trọng, tên đầu lĩnh đang răn dạy đám đàn em:
Đám đàn em giải tán, ai nấy đều phập phồng lo lắng nhưng không dám hé răng.
Thiên Anh thở dài. Có lẽ đã đến lúc phải đối mặt với hiện thực tàn khốc ngoài kia rồi...
"Nhưng lão đại, đám đàn bà đó ngoài để chà đạp ra thì còn làm được gì? Chẳng lẽ lại đưa chúng ra ngoài kiếm lương thực?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 15: ꧁༺ Đọc Sách Chưa Bao Giờ Là Thừa ༻꧂
Cuộc sống cứ thế trôi qua trong yên bình. Sáng tập luyện, trưa đọc sách, chiều đọc sách, tối lại tập luyện, rồi đi ngủ. Trong khi đó, ngoài kia, n·ước l·ũ vẫn dâng cao, t·hiên t·ai vẫn hoành hành, nhấn chìm nhân loại trong đau khổ.
Như thường lệ, Thiên Anh dậy từ 5 giờ sáng, tập luyện cùng Thiên Lang và Thiên Thanh. Bài tập của anh và Thiên Lang tập trung vào tăng cường thể chất, tốc độ và phản xạ. Còn Thiên Thanh, với bản năng sát thủ của loài rắn, tập trung vào ẩn nấp, ngụy trang và t·ấn c·ông bất ngờ.
Chỉ có những tổ chức lớn mạnh mới có thể tồn tại. Họ có người, có s·ú·n·g, có khả năng chiến đấu để giành giật từng miếng ăn với lũ quái vật. Nhưng ngay cả với họ, sự sống cũng mong manh như sợi chỉ treo trên đầu lưỡi hái tử thần.
Để trở thành một sát thủ giỏi, anh phải học rất nhiều thứ: kỹ năng chiến đấu, ẩn nấp, giao tiếp, hóa trang, phong tục tập quán các nước... Không chỉ thành thạo nhiều ngoại ngữ, anh còn nói chuẩn hơn cả người bản xứ.
Tên đầu lĩnh phẩy tay:
Chính phủ đã phải tổ chức di tản khẩn cấp. Dưới sự hỗ trợ của q·uân đ·ội và công nghệ hiện đại, phần lớn người dân đã được s·ơ t·án an toàn. Nhưng không phải ai cũng may mắn như vậy. Nhiều người vẫn bị bỏ lại phía sau, mắc kẹt trong thành phố c·hết.
Họ phải đối mặt với muôn vàn hiểm nguy: quái vật biến dị, thời tiết khắc nghiệt, thiếu thốn lương thực, bệnh dịch hoành hành... Từng ngày trôi qua, n·gười c·hết ngày càng nhiều.
Nhiều ngày sau, tại thành phố Nội Hà.
Giờ đây, Thành phố Nội Hà chìm trong đ·ống đ·ổ n·át. Cơn thịnh nộ của thiên nhiên đã để lại những v·ết t·hương sâu hoắm trên từng con phố, từng tòa nhà. Cục thiên thạch khổng lồ rơi xuống, không chỉ c·ướp đi sinh mạng của vô số người mà còn tàn phá cơ sở hạ tầng nghiêm trọng. Nhưng mối đe dọa lớn nhất lại đến từ nhà máy h·ạt n·hân bị hư hại, nguy cơ rò rỉ phóng xạ rình rập như một bóng ma c·hết chóc.
"Tốt! Đừng để tao thất vọng. Giờ thì cút đi, tối nay đi với tao xử lý hai con báo biến dị. Mẹ kiếp, chúng nó ăn thịt mất bốn anh em rồi!"
"Tao đã cấm rồi mà! Giờ này còn chơi bời gì nữa? Lỡ có biến dị thú xông vào thì cả lũ tiêu đời! Từ mai cấm tiệt mấy thứ đó!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Tên đầu lĩnh tát cho kẻ vừa nói một cái như trời giáng: (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh nhận ra rằng, sách chính là kho tàng tri thức vô giá. Đọc càng nhiều, anh càng hiểu biết, càng tìm ra được những lối đi mới giữa cuộc sống đầy chông gai này. Nếu không có sách, có lẽ anh đã không thể sống sót đến ngày hôm nay.
"Đại ca, không chơi không được đâu. Nhớ lắm, chịu không nổi!"
Một tên khác rên rỉ:
"Mẹ kiếp! Cứ làm như tao muốn chúng mày c·hết không bằng! Không cai được cũng phải cai! Thằng nào chán sống thì cứ thử xem, có muốn làm mồi cho bọ ngựa biến dị không? Tao biết khó chịu, nhưng phải cố mà cai. Không cai được thì ra ngoài kiếm đồ ăn đi!"
"Lũ ngu! Tao cho chúng mày đàn bà là để giải trí, không phải để g·iết! Bây giờ cần nhất là gì, biết không? Là nhân khẩu! Mỗi lần ra ngoài tìm được một người sống đã khó khăn lắm rồi!"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.