Sinh Tồn Trong Tận Thế
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 2: ꧁༺ Thiên Tai Kinh Hoàng - Ấu Trùng Ký Sinh ༻꧂
“Ầm ầm…”
Được Thiên Anh khích lệ, con Ki cười đến tít cả mắt, chiếc đuôi to xù của nó không ngừng ve vẩy.
Chương 2: ꧁༺ Thiên Tai Kinh Hoàng - Ấu Trùng Ký Sinh ༻꧂
Người trung niên vừa nói xong, căn nhà gần đó bất ngờ đổ sập. Nhìn thấy cảnh này, người trung niên vội vàng lết về phía trước. “Á!” Nhưng chỉ vài giây sau đó, ông ta đã bị hàng tấn gạch đá c·hôn v·ùi. Có điều trước khi c·hết ông ta vẫn kịp kêu lên một tiếng.
Ngồi tựa vào một chiếc xe gần đó, nhìn chân trái b·ị t·hương, gương mặt Thiên Anh nhăn nhó như khỉ ăn ớt.
“Thằng s·ú·c· ·v·ậ·t, tao nguyền rủa mày c·hết không có chỗ chôn!”
“Rắc!”
Hai giờ sau. Hiện tại Thiên Anh đã chạy ra khỏi khu vực nội đô. Khác với nội đô đang như chốn luyện ngục, tình hình ở ngoại đô tốt hơn nhiều.
Nghe được thanh âm quen thuộc, Thiên Anh mừng đến phát khóc, đời anh không người thân cũng chẳng quen ai, chỉ có một con c·h·ó cùng một con rắn làm bạn. Nếu bọn nó bị sao, anh thật sự không biết phải làm gì.
Cố nén cơn đau, Thiên Anh gắng sức chạy thật nhanh tới bên cạnh chiếc xe mô tô. Nhưng vào thời điểm anh tới gần chiếc xe, vừa lúc có một người trung niên cao lớn chạy qua bên này. (đọc tại Qidian-VP.com)
Dứt lời, Thiên Anh liền đứng dậy, sau đó mang theo cái chân b·ị t·hương chạy quay về nhà. Trên đường trở về, anh nhìn thấy n·gười c·hết khắp nơi, người thì bị đ·ụng x·e, người bị c·hết do giẫm đạp. Chứng kiến cảnh tượng không khác gì địa ngục này, dù là Thiên Anh cũng cảm thấy đôi phần sợ hãi.
“Gâu gâu…”
“Rào rào…”
“A!”
“Gâu gâu…”
May nhờ có thể chất hơn người, nên Thiên Anh vẫn còn sống, bằng không ngày này sang năm đã là giỗ đầu của anh. Đợi cơn đau biến mất, Thiên Anh lập tức đi tìm phương tiện di chuyển.
“Thứ quái quỷ gì đây?” Thiên Anh nhăn mày lại
“Ực!” Nuốt xuống một ngụm nước miếng, Thiên Anh không dám phân tâm nữa.
Cả tòa cao ốc đổ xuống, toàn bộ cây cối, xe cộ, con người ở bên trong khu vực ảnh hưởng đều bị c·hôn v·ùi. Về phần Thiên Anh, anh may mắn chạy ra khỏi khu vực nguy hiểm, nhưng lại bị một mảnh bê tông bắn trúng đầu.
Không thể làm gì khác, Thiên Anh chỉ có thể dựa vào chính mình. Vừa di chuyển các khối bê tông bên ngoài, anh vừa kêu:
Nhưng mà đen cho Thiên Anh, giữa thời điểm anh đang thể hiện khả năng lái xe đỉnh cao của mình, đột nhiên một chiếc xe bên dưới p·hát n·ổ. Vụ nổ khủng kh·iếp tạo ra sóng xung kích đáng sợ, thổi bay Thiên Anh. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Giỏi lắm!”
“Ầm ầm…”
“Qua đây nào!” Thiên Anh nhìn qua Ki và Mốc gọi.
Giữa thời điểm Thiên Anh đang cố gắng chạy tới bên cạnh chiếc xe mô tô, một loạt bảy tám mảnh thiên thạch cỡ nhỏ rơi xuống khu vực gần đó. Trùng hợp thế nào rơi xuống hai chiếc ô tô.
Ở bên dưới hầm trú ẩn rất tối, đưa tay ra không thấy năm ngón. Cũng may Ki và Mốc đều có thể nhìn đêm, nên sau một hồi lần mò bọn họ rốt cuộc đã thấy được chỗ bật bóng đèn.
Dứt lời, Thiên Anh dùng tay nắn lại phần khớp chân bị chật.
Căn nhà do tổ chức chỉ định cho anh nay chỉ còn là một đ·ống đ·ổ n·át. Nhìn thấy cảnh này trong lòng Thiên Anh không khỏi lo lắng, anh muốn gọi ai đó tới đây giúp đỡ, nhưng ngặt một nỗi, toàn bộ người dân khu vực xung quanh đều đã di tản.
“Gâu gâu…” (đọc tại Qidian-VP.com)
Mặc dù nghe được lời kêu cứu của đối phương, nhưng Thiên Anh không hề quay đầu nhìn lại, anh lạnh lùng nổ máy rời đi. Thấy Thiên Anh không mang mình theo, người trung niên lập tức thay đổi thái độ, ông ta lớn tiếng nguyền rủa:
“Hu tít tít!!!”
Thiên Anh vốn đang tập trung lái xe, nhưng khi nghe được tiếng hét thảm của người trung niên, anh không kìm lòng được mà quay đầu nhìn lại.
“Ầm ầm ầm…”
Định hướng được vị trí của Ki cùng Mốc, Thiên Anh nhanh chóng ném những tảng bê tông, gạch đá, tôn qua một bên. Có điều Ki cùng Mốc đều bị c·hôn v·ùi sâu bên trong đ·ống đ·ổ n·át, nên phải một lúc rất lâu, anh mới tìm thấy hai đứa bọn nó.
“Rầm rầm…”
Ăn một cước vào nơi kia, người trung niên ngã gục ngay lập tức. Cơ thể ông ta cong như con tôm luộc, miệng sùi bọt mép, hai mắt trắng dã. Nhìn thấy cảnh này, khóe môi Thiên Anh nhếch lên để lộ nụ cười khó hiểu.
“Ầm ầm ầm…”
…
“Tít tít!!!”
“Rầm!”
Mặc dù bị ảnh hưởng từ trận đ·ộng đ·ất, nhưng đường xá vẫn có thể đi lại được. Cũng nhờ vậy, nên Thiên Anh đã về nhà sớm hơn dự kiến. Có điều sau khi anh về tới nhà, cảnh tượng trước mắt khiến anh ngỡ ngàng.
Ban đầu Thiên Anh cho rằng người này chỉ là lo sợ căn nhà bị sập nên mới chạy ra bên ngoài. Nhưng anh không ngờ tới, người này cũng có mục đích giống anh.
Mặc dù anh là người biến đổi nhân tạo, nhưng chỉ là sản phẩm không hoàn hảo, năng lượng tái sinh bên trong cơ thể không nhiều. Nên sau khi bị đ·ạ·n bắn, đại bộ phận năng lượng đã bị tiêu hao.
Thấy nó như vậy Thiên Anh cũng vui lây. Mang theo nụ cười hạnh phúc, Thiên Anh đi tới tủ thuốc lấy ra vài ống nhỏ và băng gạc.
Ngay lập tức, cả Ki và Mốc liền chạy tới bên cạnh Thiên Anh. Thiên Anh thấy vậy vừa nựng hai đứa bọn nó, vừa giúp cả hai băng bó. Xong xuôi đâu vào đấy, anh mang hai đứa bọn nó ra ngoài xem tivi.
Dùng bàn tay thô ráp vuốt ve con Ki, Thiên Anh cười nói:
Xuyên qua đống đất đá, không lâu sau đó anh đã tìm thấy vị trí lối vào. Sử dụng chìa khóa do tổ chức cấp, anh mở ra cánh cửa đi xuống phía dưới. Sau khi xuống được phía dưới rồi, Thiên Anh lập tức đưa Ki và Mốc xuống cùng.
Một mảnh kim loại bắn về phía đầu Thiên Anh, dựa vào bản năng sát thủ, Thiên Anh vô thức nghiêng đầu. Tấm kim loại bay lướt qua, cắt đứt đôi tai trái đồng thời để lại trên mặt Thiên Anh một vết cắt sâu tận xương. Cơn đau khủng kh·iếp ập tới khiến cho Thiên Anh nhăn mặt.
“Rèn rèn…”
“Rào rào…”
-----o0o-----
Cơn mưa nặng hạt, mang theo những con ấu trùng kỳ quái trút xuống mặt đất. Những con ấu trùng kia to như ngón út, có phần đầu giống con lịm, phần thân giống con sâu đất, đã vậy nó còn có bốn chân. Nhìn thấy những con ấu trùng kia đang bò về phía bản thân, Thiên Anh vội vàng dùng chân đạp c·hết bọn nó.
Sau khi nắn lại khớp, Thiên Anh dùng tay rút phăng que sắt đang ghim ở phần bàn chân.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi rút ra que sắt Thiên Anh vẫn kêu lên một tiếng. Nhìn phần v·ết t·hương ở lòng bàn chân. Thấy nó khôi phục rất chậm, Thiên Anh không khỏi thở dài.
Giữa thời điểm Thiên Anh đang cười, ngôi nhà gần đó đột nhiên sập xuống một phần. Thấy cảnh này, Thiên Anh vội vàng lên xe rời đi. Nhưng đúng vào lúc này, người trung niên đang nằm trên đất cất tiếng cầu cứu:
“Ầm ầm…”
“May mà bọn mày không sao! Làm tao lo gần c·hết.”
Ngay vào thời điểm Thiên Anh quay đầu nhìn xem người trung niên thế nào. Một cây cột điện gần đó bất ngờ đổ xuống, chắn ngang đường đi. Cũng may Thiên Anh phản ứng kịp, bằng không đã vướng vào dây điện.
(Đã viết lại 17/11/22)
“Cút!”
“Rầm rầm…”
“Vèo…” (đọc tại Qidian-VP.com)
Giữa thời điểm Thiên Anh đang an ủi Mốc và Ki, trời đột nhiên đổ mưa.
“Ầm ầm…”
“Vèo…”
Vừa thấy Thiên Anh, con Ki đã nhào lên ôm ấp, cùng lúc đó Mốc cũng theo bàn chân leo lên người anh. Cảm nhận được tình cảm từ Ki và Mốc, Thiên Anh bất giác nở nụ cười tươi.
“Uỳnh…”
Nghe được lời này, cả Mốc cùng Ki lúc này đều dùng ánh mắt đáng thương nhìn Thiên Anh. Thấy ánh mắt này của bọn nó, Thiên Anh tiếp tục an ủi:
“Không sao nữa rồi, đừng sợ!”
Không kịp lên mô tô rời đi, Thiên Anh vội vàng chạy ra xa xa.
“Tách!” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Á!”
“Gâu gâu…”
“Cứu…cứu tôi!”
Hét lên một tiếng đầy uy mãnh, người trung niên nhảy lên đạp thẳng ngực Thiên Anh. Thiên Anh thấy vậy thì ngã người ra phía sau, rồi tung ra một cước vào bộ vị n·hạy c·ảm của người trung niên.
Ít phút sau đó, Thiên Anh đã tìm thấy một chiếc mô tô khác. Không chút do dự, anh liền chạy nhanh tới bên cạnh chiếc mô tô phân khối lớn kia.
“Vèo…’’
“C·hết tiệt!” Thiên Anh thầm mắng một tiếng.
Thiên Anh tăng tốc, sau đó lợi dụng địa hình phía bên dưới lòng đường mà bay lên.
Thời điểm nhìn thấy Ki và Mốc, cả hai đứa bọn nó đều b·ị t·hương rất nghiêm trọng, cả người máu me tùm lum, nhiều v·ết t·hương sâu tới tận xương. Nếu là động vật bình thường mà b·ị t·hương như vậy, khả năng cao đ·ã c·hết từ lâu.
“Khỉ thật!” Thiên Anh chửi thầm.
Gọi một hồi nhưng không nghe tiếng đáp lại, lòng anh nóng như lửa đốt. Nhưng đúng vào lúc này, một tiếng sủa lớn vang lên, xua tan mọi lo lắng trong lòng Thiên Anh.
Tuy nhiên, chỉ đi được vài phút Thiên Anh đã gặp phải vấn đề, ở trên đường phố có rất nhiều ô tô bị kẹt lại, tạo thành những đoạn đường bị tắc nghẽn rất khó đi qua, dù là Thiên Anh được đào tạo một cách bài bản, nhưng muốn dùng mô tô vượt qua những đoạn đường tắc này cũng là cả một vấn đề.
Thiên Anh phóng đi trong đêm tối, mặc cho những ngôi nhà ở bên đường không ngừng đổ sập, mặt đất xuất hiện chi chít vết nứt. Các mảnh vỡ thiên thạch bay ngang qua đầu.
Cả hai chiếc xe nổ tung, tiếng hét thảm vang lên, có điều tiếng hét thảm chỉ vừa vang lên được ít giây, sau đó đã tắt hẳn.
“Ầm ầm ầm…”
Quan sát một hồi nhưng không biết mấy thứ sinh vật kỳ lạ kia là gì, Thiên Anh thu hồi tâm tư, sau đó dẫn theo Mốc và Ki tìm đường đi xuống hầm trú ẩn bí mật.
“Vèo vèo…”
“Ầm ầm…”
Đèn được bật, thoáng cái mọi thứ xung quanh đã trở nên rõ ràng. Nhìn qua Ki đang đứng bên cạnh, Thiên Anh vừa dùng tay nựng má nó, vừa nói:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.