-----o0o-----
Nửa giờ sau.
Nhóm côn đồ, dựa vào "luật rừng" đã chất đầy một xe tải hàng hóa thiết yếu chỉ trong thời gian ngắn. Nhưng sau khi thỏa mãn cơn đói vật chất, chúng chưa vội rời đi, mà tiếp tục ở lại siêu thị để thỏa mãn cơn thú tính với một nhóm cô gái trẻ.
Thiên Anh, đang ngồi trong xe quan sát, bất giác nhíu mày. Dù đã chứng kiến cảnh tượng này không ít lần, anh vẫn cảm thấy ghê tởm hành vi đê hèn đó.
Tuy nhiên, anh không có ý định làm anh hùng. Giữa thế giới hỗn loạn này, ngay cả bản thân còn chưa lo xong, lấy đâu ra tâm trí để cứu giúp người khác?
"Cạch!"
Cầm khẩu Uzi-19 bên cạnh, Thiên Anh bình tĩnh bước xuống xe, vươn vai một cái rồi chậm rãi tiến về phía chiếc xe tải của bọn côn đồ. Tên tài xế mặt sẹo trong cabin nhìn thấy anh, quát lớn:
"Nhìn gì mà nhìn, cút!"
Thiên Anh không phản ứng, cứ đứng đó như tượng. Tên tài xế nhăn nhó, cầm cây tuýp sắt hùng hổ bước xuống.
"Thằng ranh con, mày dám phớt lờ lời tao à?"
"Mẹ kiếp, không dạy cho mày một bài học thì mày không biết sợ à?"
"Rầm!"
Hắn đóng sầm cửa xe, nhổ một bãi nước bọt xuống đất, rồi trừng mắt nhìn Thiên Anh. Thấy Thiên Anh vẫn đứng im, thậm chí còn nở một nụ cười nhếch mép, hắn ta điên tiết.
"Mẹ kiếp! Mày c·hết với tao!"
Hắn vung tuýp sắt lao về phía Thiên Anh. Nhưng khi chỉ còn cách vài mét, Thiên Anh bất ngờ rút khẩu súng giấu sau lưng.
Động tác của tên côn đồ khựng lại. Hắn nhìn khẩu súng, mặt cắt không còn giọt máu, lắp bắp:
"Khoan...khoan đã, vừa rồi... chỉ là đùa thôi."
Thiên Anh mỉm cười, làm động tác bóp cò. Tên côn đồ sợ hãi tột độ, ngã ngồi ra đất, mồ hôi túa ra như tắm. Đúng lúc đó, hắn cảm thấy có thứ gì đó đang nhìn mình. Quay đầu sang trái, hắn ta c·hết lặng.
"Phập!"
Con rắn hổ mang bành của Thiên Anh đã tặng hắn một cú cắn chí mạng vào cổ.
Tên côn đồ ôm cổ, cố bịt v·ết t·hương, nhưng chỉ vài giây sau, hắn đã nằm vật ra đất, miệng sùi bọt mép, co giật liên hồi. Thiên Anh giơ ngón cái về phía Mốc. Bé Mốc thè lưỡi ra vẻ đắc ý.
"A!"
"Quái vật!"
"Đừng... đừng qua đây."
"Á!"
"Cứu... cứu tôi!"
Tiếng hét thất thanh vang lên từ trong siêu thị. Thiên Anh quay lại, thấy cảnh tượng hỗn loạn: hàng trăm người đang chen lấn, xô đẩy nhau để thoát ra ngoài, phía sau là một đám người quái dị.
Chúng trông như những xác c·hết biết đi, da sạm màu, mắt trắng dã, trong miệng mỗi tên đều có một con sâu to bằng cổ tay.
"Rầm rập…rầm rập…"
"Rầm rập…rầm rập…"
Đám người nhiễm ký sinh từ ngoài đường cũng tràn vào. Nhìn thấy Thiên Anh, chúng trở nên hưng phấn, há miệng định nói gì đó, nhưng chỉ phát ra những tiếng "a a a" vô nghĩa.
Thấy tình hình nguy cấp, Thiên Anh vội vàng bế Mốc chạy lên xe tải, đóng sầm cửa lại. Nhưng khi định khởi động xe, anh mới nhận ra không có chìa khóa.
Không chửi thề như người khác, Thiên Anh cố gắng nhớ lại vị trí chiếc chìa khóa. Sau vài giây suy tư, anh vội xuống xe, chạy tới chỗ xác tên côn đồ vừa bị Mốc cắn c·hết.
Nhưng đúng lúc đó, hai tên thanh niên khác đã nhanh chân lẻn vào cabin. Tên tóc cam đóng sầm cửa lại.
Thiên Anh lao tới, kịp thời dùng một tay chặn cửa.
"Hả?" - Tên tóc cam ngạc nhiên, rồi ngay lập tức rút dao găm đâm về phía tay Thiên Anh.
"C·hết đi, thằng chó!"
"Đoàng!"
Tiếng súng nổ vang lên, cắt ngang nụ cười man rợ của tên thanh niên. Một lỗ máu lớn xuất hiện trên đầu hắn.
"Bịch!"
Tên tóc cam gục xuống, c·hết ngay tại chỗ. Cùng lúc đó, Mốc cũng đã xử lý xong tên còn lại.
"A a a…"
"A a a…"
Trong lúc Thiên Anh giằng co với hai tên thanh niên, đám người bị ký sinh đã đến gần. Chúng giương nanh múa vuốt lao tới. Thiên Anh nâng súng.
"Tạch tạch…"
"Tạch tạch tạch…"
Một loạt đạn xé gió, chân của những kẻ bị ký sinh đều b·ị b·ắn gãy. Chúng ngã lăn ra đất, nhưng vẫn cố gắng bò về phía Thiên Anh bằng hai tay.
Những người bình thường vừa thoát khỏi siêu thị, chứng kiến cảnh tượng này, đều kinh hãi bỏ chạy theo hướng khác. Thiên Anh hơi bất ngờ, anh cứ nghĩ sẽ có vài kẻ liều lĩnh tranh giành chiếc xe với mình.
Cười nhạt, Thiên Anh kéo xác tên côn đồ vào cabin, đóng sầm cửa lại rồi bắt đầu tìm chìa khóa.
Đúng lúc này, vài tên côn đồ khác chạy tới. Thấy Thiên Anh trong xe, chúng gào lên:
"Thằng chó đẻ, xuống xe mau!"
"Xuống đây ngay!"
"Đ!t mẹ mày! Có xuống không thì bảo?"
"Chán sống rồi à?"
"Xoảng!"
Chúng vừa chửi vừa ném đồ vào kính chắn gió, khiến kính vỡ tan, mảnh vụn văng khắp nơi, bắn cả vào mặt Thiên Anh.
Thiên Anh nhíu mày, định b·ắn h·ạ đám lưu manh, nhưng rồi anh quyết định rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Anh nheo mắt nhìn chúng, rồi khởi động xe.
Nhưng đám côn đồ không chịu bỏ cuộc. Chúng nhảy lên mui xe, định dùng tuýp sắt t·ấn c·ông anh.
"Đ!t mẹ mày! Xe của bọn tao mà mày cũng dám đụng vào" - Tên xăm trổ gầm lên.
Thiên Anh cau mày, một tay lái xe, một tay cầm khẩu Uzi-19.
"Đoàng đoàng..."
Một loạt đạn xé gió, ngực tên côn đồ thủng lỗ chỗ. Hắn trợn mắt, ngã ngửa ra sau. Đúng lúc đó, Thiên Anh nhấn ga phóng đi. Xác tên côn đồ đổ về phía trước, nằm trên mui xe, đôi mắt vẫn trừng trừng nhìn Thiên Anh đầy thù hận.
Thiên Anh liếc nhìn hắn một lần rồi tập trung lái xe.
"Rầm rầm..."
"Rầm rầm rầm..."
Cán qua hàng loạt người bị nhiễm ký sinh, húc văng bốn chiếc xe con, Thiên Anh cuối cùng cũng thoát khỏi siêu thị. Anh ngược theo đường cũ, phóng thẳng về hầm trú ẩn.
Trên đường đi, anh vẫn gặp vài người bị nhiễm ký sinh, nhưng không nhiều, chủ yếu là người già yếu, và không có con trùng trong miệng như những kẻ ở siêu thị.
Vài chục phút sau, Thiên Anh đã gần về đến nhà, chỉ còn cách hầm trú ẩn chưa đầy năm trăm mét.
Anh tắt máy, để Mốc canh xe, còn mình mang v·ũ k·hí quay về hầm. Anh nhận ra có người đã đến đây sau khi anh rời đi.
Sử dụng kỹ năng trinh sát, Thiên Anh xác định kẻ địch đã rời đi mới dám vào trong tìm Ki. May mắn thay, người bạn bốn chân của anh vẫn an toàn.
Nhưng anh còn phát hiện ra một điều thú vị hơn: căn hầm vốn được chia làm hai, phần bên trong bị khóa bằng "khóa mã gen" giờ đã mở toang.
Tò mò, Thiên Anh dẫn Ki vào trong khám phá. Bên trong không chỉ có kho chứa, phòng chữa bệnh, xưởng gia công, mà còn có cả một phòng nghiên cứu.
Bước vào phòng nghiên cứu, thấy các loại máy móc bị phá hủy, Thiên Anh hiểu ngay chuyện gì đã xảy ra.
"Ầm ầm..."
"Ầm ầm ầm..."
Đang khám phá khu vực mới, một trận rung động nhẹ truyền đến. Thiên Anh nhíu mày.
"Lại nữa rồi!" - Anh lo lắng thầm nghĩ.
Xoa đầu Ki, Thiên Anh dịu dàng nói:
"Ngoan! Tao ra ngoài một tí sẽ quay về liền!"
Anh rời đi, nhưng vẫn cẩn thận sử dụng kỹ năng trinh sát để đảm bảo an toàn.
"Vù vù..."
Bên ngoài, bầu trời đêm lại được thắp sáng bởi những q·uả c·ầu l·ửa khổng lồ. Thiên Anh cảm thấy lạnh sống lưng, bả vai run lên từng đợt. Vẻ mặt anh tối sầm lại.
Thu lại nỗi sợ hãi, Thiên Anh chạy nhanh tới chỗ chiếc xe tải. Bé Mốc đang lo lắng bò quanh xe khiến anh bật cười. Anh vuốt ve Mốc, rồi nhanh chóng lái xe quay về hầm trú ẩn, vừa đi vừa cầu nguyện không có viên thiên thạch nào "lạc lối" rơi trúng mình.
Ít phút sau, Thiên Anh đã về tới nơi. Anh vội vàng chuyển đồ xuống hầm. Nhờ có Ki và Mốc giúp đỡ, công việc diễn ra khá nhanh chóng.
"Ầm!"
Một t·iếng n·ổ lớn vang lên. Một cục thiên thạch cỡ nhỏ rơi xuống cách đó vài trăm mét. Thiên Anh giật mình thon thót, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Nhìn thùng xe, thấy vẫn còn không ít thực phẩm, anh có chút tiếc nuối. Nhưng mạng sống vẫn quan trọng hơn của cải vật chất. Nghĩ vậy, anh để Ki và Mốc xuống hầm trước, rồi lái xe tải đến một căn nhà gần đó.
(Đã viết lại 18/11/22).
0